Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7885

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giờ phút này, hắn đã đạt tới Mệnh Tri Cảnh.  Dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhẩm niệm, một tia kiếm quang đột ngột phóng lên trời, bay thẳng vào nơi sâu trên cửu tiêu.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.  Một lúc sau, Diệp Huyên rời khỏi Tiểu Tháp.  Sau khi ra khỏi Tiểu Tháp, hắn đi xuống núi, lúc này, lão Huyền đang quét sân ở bên cạnh nhìn hắn, hơi nhíu mày: “Cậu định xuống núi?”  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”  Lão Huyền muốn nói lại thôi.  Thật ra lão cũng không phát hiện ra cảnh giới thật sự của Diệp Huyên, bởi hắn đã dùng kiếm Thanh Huyên để che giấu cảnh giới của mình.  Che giấu hơi thở của mình cũng là công năng tuyệt đỉnh của kiếm Thanh Huyên.  Thấy Diệp Huyên bước xuống núi, trong mắt lão Huyền thoáng qua vẻ khó hiểu.  Sao tên này lại béo lên nhỉ?  Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã xuống chân núi, ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi Linh Sơn, một thời không thần bí đã bao phủ lấy hắn, cùng lúc ấy thời không xung quanh hắn cũng bị bóp méo, thoáng chốc, hắn đã bị vây giữ!  Lúc này, Cốc Nhất đột nhiên xuất hiện ở nơi cách Diệp Huyên không xa, ông ta nhìn hắn cười khẩy: “Diệp Huyên, ngươi…”  Chính lúc này, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bay ra.  Nhát kiếm này quá nhanh!  Không chỉ nhanh mà còn chẳng bị lồ ng giam thời không đám Cốc Nhất đặt ra khống chế.  Thời điểm một kiếm này bay ra, con ngươi Cốc Nhất chợt co rút, trong lòng sợ hãi, ông ta vừa định phòng ngự thì lúc này thanh kiếm đã đột nhiên tăng tốc.  …  Kiếm Thanh Huyên cắm thẳng vào đầu mày của Cốc Nhất!  Nhìn thấy cảnh này, ba ông lão phía sau Cốc Nhất đều sững người.  Không chỉ ba ông lão phía sau Cốc Nhất, mà đến lão Huyền trên Linh Sơn cũng sửng sốt.  Tên này trở nên mạnh như vậy từ lúc nào thế?  Lúc này trong lòng ông ta thực sự chấn động, bởi vì lúc trước khi Diệp Huyên vừa lên núi mới chỉ có Mệnh Thể Cảnh, là cảnh giới cực yếu! Mà nhát kiếm vừa nãy của hắn cho thấy thực lực đã đạt tới Mệnh Tri!  Mới bao lâu chứ?  Trong lòng lão Huyền càng thêm sửng sốt, tên này dùng thời gian chưa tới một tháng, từ Mệnh Thể lên tới Mệnh Tri?  Nghịch thiên vậy sao?  Không chỉ lão Huyền mà Cốc Nhất cũng đầu óc trống rỗng.  Chẳng phải nói tên này mới ở Mệnh Thể Cảnh sao?  Sao bỗng chốc lại thành Mệnh Tri rồi?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giờ phút này, hắn đã đạt tới Mệnh Tri Cảnh.  Dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhẩm niệm, một tia kiếm quang đột ngột phóng lên trời, bay thẳng vào nơi sâu trên cửu tiêu.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.  Một lúc sau, Diệp Huyên rời khỏi Tiểu Tháp.  Sau khi ra khỏi Tiểu Tháp, hắn đi xuống núi, lúc này, lão Huyền đang quét sân ở bên cạnh nhìn hắn, hơi nhíu mày: “Cậu định xuống núi?”  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”  Lão Huyền muốn nói lại thôi.  Thật ra lão cũng không phát hiện ra cảnh giới thật sự của Diệp Huyên, bởi hắn đã dùng kiếm Thanh Huyên để che giấu cảnh giới của mình.  Che giấu hơi thở của mình cũng là công năng tuyệt đỉnh của kiếm Thanh Huyên.  Thấy Diệp Huyên bước xuống núi, trong mắt lão Huyền thoáng qua vẻ khó hiểu.  Sao tên này lại béo lên nhỉ?  Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã xuống chân núi, ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi Linh Sơn, một thời không thần bí đã bao phủ lấy hắn, cùng lúc ấy thời không xung quanh hắn cũng bị bóp méo, thoáng chốc, hắn đã bị vây giữ!  Lúc này, Cốc Nhất đột nhiên xuất hiện ở nơi cách Diệp Huyên không xa, ông ta nhìn hắn cười khẩy: “Diệp Huyên, ngươi…”  Chính lúc này, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bay ra.  Nhát kiếm này quá nhanh!  Không chỉ nhanh mà còn chẳng bị lồ ng giam thời không đám Cốc Nhất đặt ra khống chế.  Thời điểm một kiếm này bay ra, con ngươi Cốc Nhất chợt co rút, trong lòng sợ hãi, ông ta vừa định phòng ngự thì lúc này thanh kiếm đã đột nhiên tăng tốc.  …  Kiếm Thanh Huyên cắm thẳng vào đầu mày của Cốc Nhất!  Nhìn thấy cảnh này, ba ông lão phía sau Cốc Nhất đều sững người.  Không chỉ ba ông lão phía sau Cốc Nhất, mà đến lão Huyền trên Linh Sơn cũng sửng sốt.  Tên này trở nên mạnh như vậy từ lúc nào thế?  Lúc này trong lòng ông ta thực sự chấn động, bởi vì lúc trước khi Diệp Huyên vừa lên núi mới chỉ có Mệnh Thể Cảnh, là cảnh giới cực yếu! Mà nhát kiếm vừa nãy của hắn cho thấy thực lực đã đạt tới Mệnh Tri!  Mới bao lâu chứ?  Trong lòng lão Huyền càng thêm sửng sốt, tên này dùng thời gian chưa tới một tháng, từ Mệnh Thể lên tới Mệnh Tri?  Nghịch thiên vậy sao?  Không chỉ lão Huyền mà Cốc Nhất cũng đầu óc trống rỗng.  Chẳng phải nói tên này mới ở Mệnh Thể Cảnh sao?  Sao bỗng chốc lại thành Mệnh Tri rồi?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giờ phút này, hắn đã đạt tới Mệnh Tri Cảnh.  Dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhẩm niệm, một tia kiếm quang đột ngột phóng lên trời, bay thẳng vào nơi sâu trên cửu tiêu.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.  Một lúc sau, Diệp Huyên rời khỏi Tiểu Tháp.  Sau khi ra khỏi Tiểu Tháp, hắn đi xuống núi, lúc này, lão Huyền đang quét sân ở bên cạnh nhìn hắn, hơi nhíu mày: “Cậu định xuống núi?”  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”  Lão Huyền muốn nói lại thôi.  Thật ra lão cũng không phát hiện ra cảnh giới thật sự của Diệp Huyên, bởi hắn đã dùng kiếm Thanh Huyên để che giấu cảnh giới của mình.  Che giấu hơi thở của mình cũng là công năng tuyệt đỉnh của kiếm Thanh Huyên.  Thấy Diệp Huyên bước xuống núi, trong mắt lão Huyền thoáng qua vẻ khó hiểu.  Sao tên này lại béo lên nhỉ?  Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã xuống chân núi, ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi Linh Sơn, một thời không thần bí đã bao phủ lấy hắn, cùng lúc ấy thời không xung quanh hắn cũng bị bóp méo, thoáng chốc, hắn đã bị vây giữ!  Lúc này, Cốc Nhất đột nhiên xuất hiện ở nơi cách Diệp Huyên không xa, ông ta nhìn hắn cười khẩy: “Diệp Huyên, ngươi…”  Chính lúc này, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bay ra.  Nhát kiếm này quá nhanh!  Không chỉ nhanh mà còn chẳng bị lồ ng giam thời không đám Cốc Nhất đặt ra khống chế.  Thời điểm một kiếm này bay ra, con ngươi Cốc Nhất chợt co rút, trong lòng sợ hãi, ông ta vừa định phòng ngự thì lúc này thanh kiếm đã đột nhiên tăng tốc.  …  Kiếm Thanh Huyên cắm thẳng vào đầu mày của Cốc Nhất!  Nhìn thấy cảnh này, ba ông lão phía sau Cốc Nhất đều sững người.  Không chỉ ba ông lão phía sau Cốc Nhất, mà đến lão Huyền trên Linh Sơn cũng sửng sốt.  Tên này trở nên mạnh như vậy từ lúc nào thế?  Lúc này trong lòng ông ta thực sự chấn động, bởi vì lúc trước khi Diệp Huyên vừa lên núi mới chỉ có Mệnh Thể Cảnh, là cảnh giới cực yếu! Mà nhát kiếm vừa nãy của hắn cho thấy thực lực đã đạt tới Mệnh Tri!  Mới bao lâu chứ?  Trong lòng lão Huyền càng thêm sửng sốt, tên này dùng thời gian chưa tới một tháng, từ Mệnh Thể lên tới Mệnh Tri?  Nghịch thiên vậy sao?  Không chỉ lão Huyền mà Cốc Nhất cũng đầu óc trống rỗng.  Chẳng phải nói tên này mới ở Mệnh Thể Cảnh sao?  Sao bỗng chốc lại thành Mệnh Tri rồi?  

Chương 7885