Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7953
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc bình thường thì nó còn dám giỡn nhây, nhưng Diệp Huyên hiện nay rõ ràng không bình thường chút nào, nó mà dám giỡn thì ăn đập là cái chắc. Nhưng nó vẫn vững tin Diệp Huyên đang giả điên. Bởi vì trước đó hắn chỉ đấm nó chứ không dùng kiếm Thanh Huyên chém, mà thanh kiếm ấy có thể làm tổn thương đến căn nguyên của nó. Rõ ràng là đang giả ngu giả điên mà. Nhưng nó không dám nói. Vì sợ bị đánh. Người điên không đáng sợ, đáng sợ là người giả điên lẫn giả ngu. Nhưng nó cũng muốn biết vì sao Tiểu chủ vẫn có thể thanh tỉnh sau khi kích hoạt huyết mạch? Chẳng lẽ là huyết mạch không tinh thuần? Đúng lúc này, Diệp Huyên mở bừng mắt. Thời không trước mặt hắn bị nhuộm thành màu máu với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc mà thời không suốt mấy triệu trượng đã thành biển máu. Diệp Huyên vừa xoay người, toàn bộ chân trời đã trở thành biển máu. Chỉ trong chốc lát, hắn đi đến phía trên Vân giới, khiến bọn Tông Thủ thấy được đều bày ra vẻ mặt xấu xí. Mẹ nó chứ! Thằng này lại đến nữa! Tông Thủ chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang chém tới. Gã ta nheo mắt lại, la lên: “Phòng thủ!" Hàng loạt chùm tia sáng phóng từ Vân giới lên cao tít. Diệp Huyên không tiếp tục thủ nữa mà lao tới. Hắn vung kiếm chém xuống. Xoẹt! Một tia sáng bị chẻ đôi, nhưng một khắc sau lại có vô số chùm sáng khác nhấn chìm hắn. Ầm! Diệp Huyên bị đánh bay đi mấy nghìn trượng. Đám Tông Thủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thấy Diệp Huyên biến mất. Xoẹt! Một tia kiếm quang màu máu lao tới từ chân trời. Ầm! Một chùm sáng bị nó chém vỡ, nhưng sau đó lại có vô vàn chùm sáng khác bắn lên từ Vân giới. Diệp Huyên chém được cái này thì lại bị vô số cái khác nhấn chìm. Hắn cũng không lùi bước mà vẫn điên cuồng vung kiếm.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc bình thường thì nó còn dám giỡn nhây, nhưng Diệp Huyên hiện nay rõ ràng không bình thường chút nào, nó mà dám giỡn thì ăn đập là cái chắc. Nhưng nó vẫn vững tin Diệp Huyên đang giả điên. Bởi vì trước đó hắn chỉ đấm nó chứ không dùng kiếm Thanh Huyên chém, mà thanh kiếm ấy có thể làm tổn thương đến căn nguyên của nó. Rõ ràng là đang giả ngu giả điên mà. Nhưng nó không dám nói. Vì sợ bị đánh. Người điên không đáng sợ, đáng sợ là người giả điên lẫn giả ngu. Nhưng nó cũng muốn biết vì sao Tiểu chủ vẫn có thể thanh tỉnh sau khi kích hoạt huyết mạch? Chẳng lẽ là huyết mạch không tinh thuần? Đúng lúc này, Diệp Huyên mở bừng mắt. Thời không trước mặt hắn bị nhuộm thành màu máu với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc mà thời không suốt mấy triệu trượng đã thành biển máu. Diệp Huyên vừa xoay người, toàn bộ chân trời đã trở thành biển máu. Chỉ trong chốc lát, hắn đi đến phía trên Vân giới, khiến bọn Tông Thủ thấy được đều bày ra vẻ mặt xấu xí. Mẹ nó chứ! Thằng này lại đến nữa! Tông Thủ chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang chém tới. Gã ta nheo mắt lại, la lên: “Phòng thủ!" Hàng loạt chùm tia sáng phóng từ Vân giới lên cao tít. Diệp Huyên không tiếp tục thủ nữa mà lao tới. Hắn vung kiếm chém xuống. Xoẹt! Một tia sáng bị chẻ đôi, nhưng một khắc sau lại có vô số chùm sáng khác nhấn chìm hắn. Ầm! Diệp Huyên bị đánh bay đi mấy nghìn trượng. Đám Tông Thủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thấy Diệp Huyên biến mất. Xoẹt! Một tia kiếm quang màu máu lao tới từ chân trời. Ầm! Một chùm sáng bị nó chém vỡ, nhưng sau đó lại có vô vàn chùm sáng khác bắn lên từ Vân giới. Diệp Huyên chém được cái này thì lại bị vô số cái khác nhấn chìm. Hắn cũng không lùi bước mà vẫn điên cuồng vung kiếm.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc bình thường thì nó còn dám giỡn nhây, nhưng Diệp Huyên hiện nay rõ ràng không bình thường chút nào, nó mà dám giỡn thì ăn đập là cái chắc. Nhưng nó vẫn vững tin Diệp Huyên đang giả điên. Bởi vì trước đó hắn chỉ đấm nó chứ không dùng kiếm Thanh Huyên chém, mà thanh kiếm ấy có thể làm tổn thương đến căn nguyên của nó. Rõ ràng là đang giả ngu giả điên mà. Nhưng nó không dám nói. Vì sợ bị đánh. Người điên không đáng sợ, đáng sợ là người giả điên lẫn giả ngu. Nhưng nó cũng muốn biết vì sao Tiểu chủ vẫn có thể thanh tỉnh sau khi kích hoạt huyết mạch? Chẳng lẽ là huyết mạch không tinh thuần? Đúng lúc này, Diệp Huyên mở bừng mắt. Thời không trước mặt hắn bị nhuộm thành màu máu với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc mà thời không suốt mấy triệu trượng đã thành biển máu. Diệp Huyên vừa xoay người, toàn bộ chân trời đã trở thành biển máu. Chỉ trong chốc lát, hắn đi đến phía trên Vân giới, khiến bọn Tông Thủ thấy được đều bày ra vẻ mặt xấu xí. Mẹ nó chứ! Thằng này lại đến nữa! Tông Thủ chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang chém tới. Gã ta nheo mắt lại, la lên: “Phòng thủ!" Hàng loạt chùm tia sáng phóng từ Vân giới lên cao tít. Diệp Huyên không tiếp tục thủ nữa mà lao tới. Hắn vung kiếm chém xuống. Xoẹt! Một tia sáng bị chẻ đôi, nhưng một khắc sau lại có vô số chùm sáng khác nhấn chìm hắn. Ầm! Diệp Huyên bị đánh bay đi mấy nghìn trượng. Đám Tông Thủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thấy Diệp Huyên biến mất. Xoẹt! Một tia kiếm quang màu máu lao tới từ chân trời. Ầm! Một chùm sáng bị nó chém vỡ, nhưng sau đó lại có vô vàn chùm sáng khác bắn lên từ Vân giới. Diệp Huyên chém được cái này thì lại bị vô số cái khác nhấn chìm. Hắn cũng không lùi bước mà vẫn điên cuồng vung kiếm.