Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7952

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tông Thủ: “Diệp Huyên, ngươi tiếp tục tấn công sẽ chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, ta cho ngươi biết, tổ sư Vân giới Vân Mộng Tử vẫn chưa chết, ngươi dám ra tay tuyệt tình...”  Chỉ thấy Diệp Huyên xoay người rời đi.  Chạy ư?  Tông Thủ sửng sốt.  Tên này bằng lòng giảng hòa?  Nhưng gã nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ ngu ngốc này.  Người vừa diệt sạch Chấp Pháp Tông như hắn sao có thể chịu làm hòa?  Một cường giả Vân giới thấp giọng báo cáo: “Tông chủ, có rút trận pháp lại không?"  Sắc mặt Tông Thủ xấu đi trông thấy.  Gã ta hiểu ra ý đồ của Diệp Huyên rồi!  Hắn đang lấy lùi làm tiến.  Một khi hắn rút lui thì đến lượt Vân giới đối mặt với một vấn đề: có nên thu hồi trận pháp hay không?  Nếu không thì tiêu hao sẽ cực lớn, Vân giới không thể duy trì đươc lâu khi tất cả trận pháp đều đươc khởi động; nếu có thì khi Diệp Huyên trở lại phải làm thế nào? Một khi không có trận pháp, ai có thể ngăn nổi hắn?  Rút hay không?  Tông Thủ lúng túng.  Các cường giả Vân giới khác cũng biết điều này nên rơi vào im lặng.  Tông Thủ phóng thần thức của mình ra chân trời, sau đó biến sắc.  Gã ta vẫn cảm nhận được lệ khí và sát ý.  Chứng tỏ Diệp Huyên vẫn còn ở đây!  Vì vậy không thể thu hồi trận pháp, bằng không Diệp Huyên chắc chắn sẽ quay trở lại, khi ấy Vân giới sẽ tiêu đời.  Tông Thủ gằn giọng: “Chư vị, ta đã được tin tổ sư sắp đến. Chúng ta hãy kiên trì thêm một chút, Diệp Huyên chắc chắn sẽ phải chết!"  Một cường giả Vân giới nói: “Giới chủ, lỡ như người chống lưng cho hắn xuất hiện..”.  Tông Thủ quay lại gầm lên: “Ai mượn ngươi nói nhảm?"  Tên kia đơ người.  ...  Bên kia, Diệp Huyên vẫn lẳng lặng đứng trong tầng mây, hai mắt khép hờ, vùng mây quanh người đã biến thành màu đỏ.  Không ai biết hắn chuẩn bị làm gì.Tiểu Tháp cũng không dám hé răng.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tông Thủ: “Diệp Huyên, ngươi tiếp tục tấn công sẽ chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, ta cho ngươi biết, tổ sư Vân giới Vân Mộng Tử vẫn chưa chết, ngươi dám ra tay tuyệt tình...”  Chỉ thấy Diệp Huyên xoay người rời đi.  Chạy ư?  Tông Thủ sửng sốt.  Tên này bằng lòng giảng hòa?  Nhưng gã nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ ngu ngốc này.  Người vừa diệt sạch Chấp Pháp Tông như hắn sao có thể chịu làm hòa?  Một cường giả Vân giới thấp giọng báo cáo: “Tông chủ, có rút trận pháp lại không?"  Sắc mặt Tông Thủ xấu đi trông thấy.  Gã ta hiểu ra ý đồ của Diệp Huyên rồi!  Hắn đang lấy lùi làm tiến.  Một khi hắn rút lui thì đến lượt Vân giới đối mặt với một vấn đề: có nên thu hồi trận pháp hay không?  Nếu không thì tiêu hao sẽ cực lớn, Vân giới không thể duy trì đươc lâu khi tất cả trận pháp đều đươc khởi động; nếu có thì khi Diệp Huyên trở lại phải làm thế nào? Một khi không có trận pháp, ai có thể ngăn nổi hắn?  Rút hay không?  Tông Thủ lúng túng.  Các cường giả Vân giới khác cũng biết điều này nên rơi vào im lặng.  Tông Thủ phóng thần thức của mình ra chân trời, sau đó biến sắc.  Gã ta vẫn cảm nhận được lệ khí và sát ý.  Chứng tỏ Diệp Huyên vẫn còn ở đây!  Vì vậy không thể thu hồi trận pháp, bằng không Diệp Huyên chắc chắn sẽ quay trở lại, khi ấy Vân giới sẽ tiêu đời.  Tông Thủ gằn giọng: “Chư vị, ta đã được tin tổ sư sắp đến. Chúng ta hãy kiên trì thêm một chút, Diệp Huyên chắc chắn sẽ phải chết!"  Một cường giả Vân giới nói: “Giới chủ, lỡ như người chống lưng cho hắn xuất hiện..”.  Tông Thủ quay lại gầm lên: “Ai mượn ngươi nói nhảm?"  Tên kia đơ người.  ...  Bên kia, Diệp Huyên vẫn lẳng lặng đứng trong tầng mây, hai mắt khép hờ, vùng mây quanh người đã biến thành màu đỏ.  Không ai biết hắn chuẩn bị làm gì.Tiểu Tháp cũng không dám hé răng.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tông Thủ: “Diệp Huyên, ngươi tiếp tục tấn công sẽ chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, ta cho ngươi biết, tổ sư Vân giới Vân Mộng Tử vẫn chưa chết, ngươi dám ra tay tuyệt tình...”  Chỉ thấy Diệp Huyên xoay người rời đi.  Chạy ư?  Tông Thủ sửng sốt.  Tên này bằng lòng giảng hòa?  Nhưng gã nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ ngu ngốc này.  Người vừa diệt sạch Chấp Pháp Tông như hắn sao có thể chịu làm hòa?  Một cường giả Vân giới thấp giọng báo cáo: “Tông chủ, có rút trận pháp lại không?"  Sắc mặt Tông Thủ xấu đi trông thấy.  Gã ta hiểu ra ý đồ của Diệp Huyên rồi!  Hắn đang lấy lùi làm tiến.  Một khi hắn rút lui thì đến lượt Vân giới đối mặt với một vấn đề: có nên thu hồi trận pháp hay không?  Nếu không thì tiêu hao sẽ cực lớn, Vân giới không thể duy trì đươc lâu khi tất cả trận pháp đều đươc khởi động; nếu có thì khi Diệp Huyên trở lại phải làm thế nào? Một khi không có trận pháp, ai có thể ngăn nổi hắn?  Rút hay không?  Tông Thủ lúng túng.  Các cường giả Vân giới khác cũng biết điều này nên rơi vào im lặng.  Tông Thủ phóng thần thức của mình ra chân trời, sau đó biến sắc.  Gã ta vẫn cảm nhận được lệ khí và sát ý.  Chứng tỏ Diệp Huyên vẫn còn ở đây!  Vì vậy không thể thu hồi trận pháp, bằng không Diệp Huyên chắc chắn sẽ quay trở lại, khi ấy Vân giới sẽ tiêu đời.  Tông Thủ gằn giọng: “Chư vị, ta đã được tin tổ sư sắp đến. Chúng ta hãy kiên trì thêm một chút, Diệp Huyên chắc chắn sẽ phải chết!"  Một cường giả Vân giới nói: “Giới chủ, lỡ như người chống lưng cho hắn xuất hiện..”.  Tông Thủ quay lại gầm lên: “Ai mượn ngươi nói nhảm?"  Tên kia đơ người.  ...  Bên kia, Diệp Huyên vẫn lẳng lặng đứng trong tầng mây, hai mắt khép hờ, vùng mây quanh người đã biến thành màu đỏ.  Không ai biết hắn chuẩn bị làm gì.Tiểu Tháp cũng không dám hé răng.  

Chương 7952