Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7980

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhìn thứ hai người đang trành giành, đó là một miếng sắt màu đen, hắn cầm lên quan sát, đối với hắn, thứ này chẳng khác nào rác rưởi, nhưng ở một nơi như vũ trụ Ngũ Duy thì nó cũng không tệ.  Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hắn mở lòng bàn tay, hai thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn động tâm niệm, hai thanh kiếm bay tới trước mặt Quan Cảnh và Vu Linh Nhi: “Hai người đừng tranh giành miếng sắt này nữa! Ta tặng hai người một thanh kiếm, chắc chắn chất lượng hơn miếng sắt này, hai người thấy sao?”    Ông chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sau đó, ông ta thoáng nhíu mày, sao lại trông quen mắt thế nhỉ?  Quan Cảnh nhìn thanh kiếm trước mặt, hắn ta thoáng do dự, sau đó nói: “Vị huynh đài này, ta không lấy thanh kiếm này đâu, cũng không cần miếng sắt kia nữa!”Rõ ràng hắn ta đã nhìn thấu sự bất phàm của Diệp Huyên.  Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Không sao, ta tặng thì ngươi cứ nhận đi!”  Quan Cảnh thoáng do dự, sau đó đáp: “Vậy thì cảm ơn!”  Nói xong, hắn ta nhận lấy kiếm.  Diệp Huyên nhìn về phía Vu Linh Nhi, Vu Linh Nhi nhìn Diệp Huyên, cười nhạt: “Tại sao ta phải nể mặt ngươi, ngươi nghĩ mình là ai?”  Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày.  Lúc này, Vu Linh Nhi ném kiếm của Diệp Huyên đi, chẳng những thế, nàng ta còn gạt phăng miếng sắt, đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi còn cau mày nữa? Ngươi không vui à?”  Diệp Huyên cười nói: “Ta đã nhìn ra rồi, cô là đang cố ý gây chuyện đúng không!”  Vu Linh Nhi cười nói: “Ta cố ý gây chuyện đó, ngươi muốn đánh ta à?”  Diệp Huyên đột nhiên giơ tay tát một cái.  Chát!  Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vu Linh Nhi đã bị tát bay ra đường.  Mọi người đều sững sờ.  Đánh rồi?  Vu Linh Nhi là người của Vu tộc đấy!  Vu tộc là một thế lực thế nào?  Đại tế ti Vu tộc A Mục kia là trưởng lão quản sự của liên minh Ngũ Duy, quyền thế ngút trời!  Quan Cảnh nhìn Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ tò mò và đề phòng.  Lúc này, ông chủ bên cạnh run rẩy nói: “Vị công tử này, cậu… nàng là người của Vu tộc đấy!”  Diệp Huyên lạnh lùng hỏi: “Vu tộc thì sao?”  Ông chủ cười khổ: “Công tử, cậu có biết Đại tế ti Vu tộc A Mục không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là biết rồi!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhìn thứ hai người đang trành giành, đó là một miếng sắt màu đen, hắn cầm lên quan sát, đối với hắn, thứ này chẳng khác nào rác rưởi, nhưng ở một nơi như vũ trụ Ngũ Duy thì nó cũng không tệ.  Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hắn mở lòng bàn tay, hai thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn động tâm niệm, hai thanh kiếm bay tới trước mặt Quan Cảnh và Vu Linh Nhi: “Hai người đừng tranh giành miếng sắt này nữa! Ta tặng hai người một thanh kiếm, chắc chắn chất lượng hơn miếng sắt này, hai người thấy sao?”    Ông chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sau đó, ông ta thoáng nhíu mày, sao lại trông quen mắt thế nhỉ?  Quan Cảnh nhìn thanh kiếm trước mặt, hắn ta thoáng do dự, sau đó nói: “Vị huynh đài này, ta không lấy thanh kiếm này đâu, cũng không cần miếng sắt kia nữa!”Rõ ràng hắn ta đã nhìn thấu sự bất phàm của Diệp Huyên.  Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Không sao, ta tặng thì ngươi cứ nhận đi!”  Quan Cảnh thoáng do dự, sau đó đáp: “Vậy thì cảm ơn!”  Nói xong, hắn ta nhận lấy kiếm.  Diệp Huyên nhìn về phía Vu Linh Nhi, Vu Linh Nhi nhìn Diệp Huyên, cười nhạt: “Tại sao ta phải nể mặt ngươi, ngươi nghĩ mình là ai?”  Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày.  Lúc này, Vu Linh Nhi ném kiếm của Diệp Huyên đi, chẳng những thế, nàng ta còn gạt phăng miếng sắt, đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi còn cau mày nữa? Ngươi không vui à?”  Diệp Huyên cười nói: “Ta đã nhìn ra rồi, cô là đang cố ý gây chuyện đúng không!”  Vu Linh Nhi cười nói: “Ta cố ý gây chuyện đó, ngươi muốn đánh ta à?”  Diệp Huyên đột nhiên giơ tay tát một cái.  Chát!  Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vu Linh Nhi đã bị tát bay ra đường.  Mọi người đều sững sờ.  Đánh rồi?  Vu Linh Nhi là người của Vu tộc đấy!  Vu tộc là một thế lực thế nào?  Đại tế ti Vu tộc A Mục kia là trưởng lão quản sự của liên minh Ngũ Duy, quyền thế ngút trời!  Quan Cảnh nhìn Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ tò mò và đề phòng.  Lúc này, ông chủ bên cạnh run rẩy nói: “Vị công tử này, cậu… nàng là người của Vu tộc đấy!”  Diệp Huyên lạnh lùng hỏi: “Vu tộc thì sao?”  Ông chủ cười khổ: “Công tử, cậu có biết Đại tế ti Vu tộc A Mục không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là biết rồi!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhìn thứ hai người đang trành giành, đó là một miếng sắt màu đen, hắn cầm lên quan sát, đối với hắn, thứ này chẳng khác nào rác rưởi, nhưng ở một nơi như vũ trụ Ngũ Duy thì nó cũng không tệ.  Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hắn mở lòng bàn tay, hai thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn động tâm niệm, hai thanh kiếm bay tới trước mặt Quan Cảnh và Vu Linh Nhi: “Hai người đừng tranh giành miếng sắt này nữa! Ta tặng hai người một thanh kiếm, chắc chắn chất lượng hơn miếng sắt này, hai người thấy sao?”    Ông chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sau đó, ông ta thoáng nhíu mày, sao lại trông quen mắt thế nhỉ?  Quan Cảnh nhìn thanh kiếm trước mặt, hắn ta thoáng do dự, sau đó nói: “Vị huynh đài này, ta không lấy thanh kiếm này đâu, cũng không cần miếng sắt kia nữa!”Rõ ràng hắn ta đã nhìn thấu sự bất phàm của Diệp Huyên.  Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Không sao, ta tặng thì ngươi cứ nhận đi!”  Quan Cảnh thoáng do dự, sau đó đáp: “Vậy thì cảm ơn!”  Nói xong, hắn ta nhận lấy kiếm.  Diệp Huyên nhìn về phía Vu Linh Nhi, Vu Linh Nhi nhìn Diệp Huyên, cười nhạt: “Tại sao ta phải nể mặt ngươi, ngươi nghĩ mình là ai?”  Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày.  Lúc này, Vu Linh Nhi ném kiếm của Diệp Huyên đi, chẳng những thế, nàng ta còn gạt phăng miếng sắt, đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi còn cau mày nữa? Ngươi không vui à?”  Diệp Huyên cười nói: “Ta đã nhìn ra rồi, cô là đang cố ý gây chuyện đúng không!”  Vu Linh Nhi cười nói: “Ta cố ý gây chuyện đó, ngươi muốn đánh ta à?”  Diệp Huyên đột nhiên giơ tay tát một cái.  Chát!  Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vu Linh Nhi đã bị tát bay ra đường.  Mọi người đều sững sờ.  Đánh rồi?  Vu Linh Nhi là người của Vu tộc đấy!  Vu tộc là một thế lực thế nào?  Đại tế ti Vu tộc A Mục kia là trưởng lão quản sự của liên minh Ngũ Duy, quyền thế ngút trời!  Quan Cảnh nhìn Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ tò mò và đề phòng.  Lúc này, ông chủ bên cạnh run rẩy nói: “Vị công tử này, cậu… nàng là người của Vu tộc đấy!”  Diệp Huyên lạnh lùng hỏi: “Vu tộc thì sao?”  Ông chủ cười khổ: “Công tử, cậu có biết Đại tế ti Vu tộc A Mục không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là biết rồi!” 

Chương 7980