Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7981
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông chủ thoáng do dự, sau đó nói: “Vậy cậu có biết Đại tế ti này là trưởng lão trong liên minh Ngũ Duy của chúng ta không, nàng ta có quyền thế ngút trời, cậu…” Nói đến đây, ông ta thoáng im lặng, sau đó nói: “Điều quan trọng nhất là Thần Bảo Hộ Diệp minh chủ của vũ trụ Ngũ Duy chúng ta còn là Vu thị của Đại tế ti này!” Diệp Huyên: “…” Lúc này, Vu Linh Nhi chợt oán hận nói: “Ngươi dám đánh ta!” Diệp Huyên nhìn về phía Vu Linh Nhi, hắn đang định đáp lời thì phía xa chợt vang lên tiếng vó ngựa, một khắc sau, người hai bên đường vội tản ra, sau đó, hơn năm mươi kỵ binh mặc chiến giáp màu đen lao tới. Thấy cảnh này, ông chủ bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Công tử, đây là kỵ binh Vu tộc...” Kỵ binh Vu tộc! Lúc này, đám kỵ binh kia lao tới trước cửa tiệm, dẫn đầu là một người đàn ông, khi nhìn thấy dấu tay sưng đỏ trên mặt Vu Linh Nhi, sắc mặt gã lập tức trở nên dữ tợn: “Là ai!” Tiếng nói như dã thú gầm thét! Vu Linh Nhi đứng dậy, nàng ta oán hận nói: “Ca ca, là nhân loại này, nhân loại đê tiện này làm đấy ạ!” Nhân loại đê tiện? Diệp Huyên nhíu mày. Người đàn ông của Vu tộc nhìn về phía Diệp Huyên: “Là ngươi sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!” Trong mắt người đàn ông loé lên sát khí: “Ai cho ngươi lá gan đó vậy?” Dứt lời, gã tiến về phía trước, đấm một quyền về phía Diệp Huyên! Nhưng cú đấm này lại đánh vào không khí! Vì không biết Diệp Huyên đã lùi xa mấy trượng từ bao giờ! Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Quan Cảnh loé lên vẻ khiếp sợ. Thực lực của người đàn ông này là Thuỷ Nguyên Cảnh đấy! Sau khi đánh trúng không khí, người đàn ông cũng hơi sửng sốt, gã nhìn Diệp Huyên, híp mắt lại: “Ngươi là ai!” Diệp Huyên đang định lên tiếng thì người đàn ông đã gằn giọng: “Ngươi là ai không quan trọng, ngươi dám động vào người của Vu tộc ta, Vu tộc ta nhất định sẽ gi3t chết cả nhà ngươi!” Nói xong, gã lại xông lên, đánh một quyền về phía Diệp Huyên! Cú đấm này nhanh hơn cú đấm trước đó, cũng dùng nhiều sức hơn! Nhưng vừa mới ra quyền, một bàn tay đã tát lên mặt gã! Chát! Sau tiếng bạt tai vang dội, người đàn ông lập tức bay ra xa. Mọi người kinh ngạc!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông chủ thoáng do dự, sau đó nói: “Vậy cậu có biết Đại tế ti này là trưởng lão trong liên minh Ngũ Duy của chúng ta không, nàng ta có quyền thế ngút trời, cậu…” Nói đến đây, ông ta thoáng im lặng, sau đó nói: “Điều quan trọng nhất là Thần Bảo Hộ Diệp minh chủ của vũ trụ Ngũ Duy chúng ta còn là Vu thị của Đại tế ti này!” Diệp Huyên: “…” Lúc này, Vu Linh Nhi chợt oán hận nói: “Ngươi dám đánh ta!” Diệp Huyên nhìn về phía Vu Linh Nhi, hắn đang định đáp lời thì phía xa chợt vang lên tiếng vó ngựa, một khắc sau, người hai bên đường vội tản ra, sau đó, hơn năm mươi kỵ binh mặc chiến giáp màu đen lao tới. Thấy cảnh này, ông chủ bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Công tử, đây là kỵ binh Vu tộc...” Kỵ binh Vu tộc! Lúc này, đám kỵ binh kia lao tới trước cửa tiệm, dẫn đầu là một người đàn ông, khi nhìn thấy dấu tay sưng đỏ trên mặt Vu Linh Nhi, sắc mặt gã lập tức trở nên dữ tợn: “Là ai!” Tiếng nói như dã thú gầm thét! Vu Linh Nhi đứng dậy, nàng ta oán hận nói: “Ca ca, là nhân loại này, nhân loại đê tiện này làm đấy ạ!” Nhân loại đê tiện? Diệp Huyên nhíu mày. Người đàn ông của Vu tộc nhìn về phía Diệp Huyên: “Là ngươi sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!” Trong mắt người đàn ông loé lên sát khí: “Ai cho ngươi lá gan đó vậy?” Dứt lời, gã tiến về phía trước, đấm một quyền về phía Diệp Huyên! Nhưng cú đấm này lại đánh vào không khí! Vì không biết Diệp Huyên đã lùi xa mấy trượng từ bao giờ! Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Quan Cảnh loé lên vẻ khiếp sợ. Thực lực của người đàn ông này là Thuỷ Nguyên Cảnh đấy! Sau khi đánh trúng không khí, người đàn ông cũng hơi sửng sốt, gã nhìn Diệp Huyên, híp mắt lại: “Ngươi là ai!” Diệp Huyên đang định lên tiếng thì người đàn ông đã gằn giọng: “Ngươi là ai không quan trọng, ngươi dám động vào người của Vu tộc ta, Vu tộc ta nhất định sẽ gi3t chết cả nhà ngươi!” Nói xong, gã lại xông lên, đánh một quyền về phía Diệp Huyên! Cú đấm này nhanh hơn cú đấm trước đó, cũng dùng nhiều sức hơn! Nhưng vừa mới ra quyền, một bàn tay đã tát lên mặt gã! Chát! Sau tiếng bạt tai vang dội, người đàn ông lập tức bay ra xa. Mọi người kinh ngạc!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông chủ thoáng do dự, sau đó nói: “Vậy cậu có biết Đại tế ti này là trưởng lão trong liên minh Ngũ Duy của chúng ta không, nàng ta có quyền thế ngút trời, cậu…” Nói đến đây, ông ta thoáng im lặng, sau đó nói: “Điều quan trọng nhất là Thần Bảo Hộ Diệp minh chủ của vũ trụ Ngũ Duy chúng ta còn là Vu thị của Đại tế ti này!” Diệp Huyên: “…” Lúc này, Vu Linh Nhi chợt oán hận nói: “Ngươi dám đánh ta!” Diệp Huyên nhìn về phía Vu Linh Nhi, hắn đang định đáp lời thì phía xa chợt vang lên tiếng vó ngựa, một khắc sau, người hai bên đường vội tản ra, sau đó, hơn năm mươi kỵ binh mặc chiến giáp màu đen lao tới. Thấy cảnh này, ông chủ bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Công tử, đây là kỵ binh Vu tộc...” Kỵ binh Vu tộc! Lúc này, đám kỵ binh kia lao tới trước cửa tiệm, dẫn đầu là một người đàn ông, khi nhìn thấy dấu tay sưng đỏ trên mặt Vu Linh Nhi, sắc mặt gã lập tức trở nên dữ tợn: “Là ai!” Tiếng nói như dã thú gầm thét! Vu Linh Nhi đứng dậy, nàng ta oán hận nói: “Ca ca, là nhân loại này, nhân loại đê tiện này làm đấy ạ!” Nhân loại đê tiện? Diệp Huyên nhíu mày. Người đàn ông của Vu tộc nhìn về phía Diệp Huyên: “Là ngươi sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!” Trong mắt người đàn ông loé lên sát khí: “Ai cho ngươi lá gan đó vậy?” Dứt lời, gã tiến về phía trước, đấm một quyền về phía Diệp Huyên! Nhưng cú đấm này lại đánh vào không khí! Vì không biết Diệp Huyên đã lùi xa mấy trượng từ bao giờ! Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Quan Cảnh loé lên vẻ khiếp sợ. Thực lực của người đàn ông này là Thuỷ Nguyên Cảnh đấy! Sau khi đánh trúng không khí, người đàn ông cũng hơi sửng sốt, gã nhìn Diệp Huyên, híp mắt lại: “Ngươi là ai!” Diệp Huyên đang định lên tiếng thì người đàn ông đã gằn giọng: “Ngươi là ai không quan trọng, ngươi dám động vào người của Vu tộc ta, Vu tộc ta nhất định sẽ gi3t chết cả nhà ngươi!” Nói xong, gã lại xông lên, đánh một quyền về phía Diệp Huyên! Cú đấm này nhanh hơn cú đấm trước đó, cũng dùng nhiều sức hơn! Nhưng vừa mới ra quyền, một bàn tay đã tát lên mặt gã! Chát! Sau tiếng bạt tai vang dội, người đàn ông lập tức bay ra xa. Mọi người kinh ngạc!