Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8027
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cô đang lo lắng cho ta đấy sao?” An Liên Vân đơ mặt ra. Chính vào lúc đó, thời không phía xa bỗng dưng tách rời, một người đàn ông bước vào ngay sau đó. Người đàn ông đó vừa xuất hiện thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người đó. Cảnh giới Vô Đạo đỉnh. Hơn nữa, khí tức dồi dào, vừa nhìn là đã biết không khoa trương chút nào, quan trọng nhất là tuổi tác của người này không lớn, cũng tức là sau này sẽ có thành tựu cao. Bỗng dưng vẻ mặt của tất cả mọi người ở đó đều trở nên nóng rực. Bao gồm cả bọn Lý Cảnh ở đằng sau Diệp Huyên. Trong thế giới lạ này, thứ gì là quan trọng nhất? Cao thủ Vô Cảnh. Ngoài Vô Cảnh ra thì sao? Đương nhiên là yêu nghiệt và thiên tài, nói một cách đơn giản tức là nhân tài. Mỗi một thế lực siêu cấp nếu muốn thịnh vượng dài lâu thì nhất định phải có dòng máu mới gia nhập. Sau khi người đàn ông đó xuất hiện, ông ta nhìn quanh bốn phía với ánh mắt cảnh giác. Lúc này, một ông già xuất hiện trước mặt ông ta, ông già hạ giọng nói với ông ta mấy câu, một lúc sau, người đàn ông đó nhìn qua đám người Diệp Huyên. Diệp Huyên nhìn sang An Liên Vân, mỉm cười, nói: “Còn không chịu nhận sao?” An Liên Vân do dự một lát rồi quay đầu nhìn sang ông già bên cạnh, nói: “An thúc!” An thúc đó nhìn sang Diệp Huyên, sau đó thì xuất hiện ngay trước mặt người đàn ông đó, nhỏ tiếng trao đổi với ông ta. Vạn Tinh Hàn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó thì định hành động, lúc này, An thúc đó bỗng nhìn sang Vạn Tinh Hàn, ông ta chỉ nhìn và không nói gì. Vẻ mặt của Vạn Tinh Hàn bỗng trở nên khó coi. Ý của đối phương đã rất rõ ràng. Đạo Linh Cung của người ta đã nể mặt rồi, nếu như Vạn Đạo Cung không nể mặt thì chắc là muốn hai bên trở mặt rồi. Vạn Tinh Hàn do dự. Lúc này, ông già bên cạnh ông ta nhỏ tiếng nói: “Đại trưởng lão, Đạo Linh Cung đang muốn lôi kéo Phương Thốn Tông”. Vạn Tinh Hàn liếc nhìn Diệp Huyên ở phía xa, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, cuối cùng, ông ta vẫn chọn cách không giành người. Thế là, Phương Thốn Tông thuận lợi thu nhận người đàn ông đó.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cô đang lo lắng cho ta đấy sao?”
An Liên Vân đơ mặt ra.
Chính vào lúc đó, thời không phía xa bỗng dưng tách rời, một người đàn ông bước vào ngay sau đó.
Người đàn ông đó vừa xuất hiện thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người đó.
Cảnh giới Vô Đạo đỉnh.
Hơn nữa, khí tức dồi dào, vừa nhìn là đã biết không khoa trương chút nào, quan trọng nhất là tuổi tác của người này không lớn, cũng tức là sau này sẽ có thành tựu cao.
Bỗng dưng vẻ mặt của tất cả mọi người ở đó đều trở nên nóng rực.
Bao gồm cả bọn Lý Cảnh ở đằng sau Diệp Huyên.
Trong thế giới lạ này, thứ gì là quan trọng nhất?
Cao thủ Vô Cảnh.
Ngoài Vô Cảnh ra thì sao?
Đương nhiên là yêu nghiệt và thiên tài, nói một cách đơn giản tức là nhân tài.
Mỗi một thế lực siêu cấp nếu muốn thịnh vượng dài lâu thì nhất định phải có dòng máu mới gia nhập.
Sau khi người đàn ông đó xuất hiện, ông ta nhìn quanh bốn phía với ánh mắt cảnh giác.
Lúc này, một ông già xuất hiện trước mặt ông ta, ông già hạ giọng nói với ông ta mấy câu, một lúc sau, người đàn ông đó nhìn qua đám người Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn sang An Liên Vân, mỉm cười, nói: “Còn không chịu nhận sao?”
An Liên Vân do dự một lát rồi quay đầu nhìn sang ông già bên cạnh, nói: “An thúc!”
An thúc đó nhìn sang Diệp Huyên, sau đó thì xuất hiện ngay trước mặt người đàn ông đó, nhỏ tiếng trao đổi với ông ta.
Vạn Tinh Hàn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó thì định hành động, lúc này, An thúc đó bỗng nhìn sang Vạn Tinh Hàn, ông ta chỉ nhìn và không nói gì.
Vẻ mặt của Vạn Tinh Hàn bỗng trở nên khó coi.
Ý của đối phương đã rất rõ ràng.
Đạo Linh Cung của người ta đã nể mặt rồi, nếu như Vạn Đạo Cung không nể mặt thì chắc là muốn hai bên trở mặt rồi.
Vạn Tinh Hàn do dự.
Lúc này, ông già bên cạnh ông ta nhỏ tiếng nói: “Đại trưởng lão, Đạo Linh Cung đang muốn lôi kéo Phương Thốn Tông”.
Vạn Tinh Hàn liếc nhìn Diệp Huyên ở phía xa, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, cuối cùng, ông ta vẫn chọn cách không giành người.
Thế là, Phương Thốn Tông thuận lợi thu nhận người đàn ông đó.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cô đang lo lắng cho ta đấy sao?” An Liên Vân đơ mặt ra. Chính vào lúc đó, thời không phía xa bỗng dưng tách rời, một người đàn ông bước vào ngay sau đó. Người đàn ông đó vừa xuất hiện thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người đó. Cảnh giới Vô Đạo đỉnh. Hơn nữa, khí tức dồi dào, vừa nhìn là đã biết không khoa trương chút nào, quan trọng nhất là tuổi tác của người này không lớn, cũng tức là sau này sẽ có thành tựu cao. Bỗng dưng vẻ mặt của tất cả mọi người ở đó đều trở nên nóng rực. Bao gồm cả bọn Lý Cảnh ở đằng sau Diệp Huyên. Trong thế giới lạ này, thứ gì là quan trọng nhất? Cao thủ Vô Cảnh. Ngoài Vô Cảnh ra thì sao? Đương nhiên là yêu nghiệt và thiên tài, nói một cách đơn giản tức là nhân tài. Mỗi một thế lực siêu cấp nếu muốn thịnh vượng dài lâu thì nhất định phải có dòng máu mới gia nhập. Sau khi người đàn ông đó xuất hiện, ông ta nhìn quanh bốn phía với ánh mắt cảnh giác. Lúc này, một ông già xuất hiện trước mặt ông ta, ông già hạ giọng nói với ông ta mấy câu, một lúc sau, người đàn ông đó nhìn qua đám người Diệp Huyên. Diệp Huyên nhìn sang An Liên Vân, mỉm cười, nói: “Còn không chịu nhận sao?” An Liên Vân do dự một lát rồi quay đầu nhìn sang ông già bên cạnh, nói: “An thúc!” An thúc đó nhìn sang Diệp Huyên, sau đó thì xuất hiện ngay trước mặt người đàn ông đó, nhỏ tiếng trao đổi với ông ta. Vạn Tinh Hàn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó thì định hành động, lúc này, An thúc đó bỗng nhìn sang Vạn Tinh Hàn, ông ta chỉ nhìn và không nói gì. Vẻ mặt của Vạn Tinh Hàn bỗng trở nên khó coi. Ý của đối phương đã rất rõ ràng. Đạo Linh Cung của người ta đã nể mặt rồi, nếu như Vạn Đạo Cung không nể mặt thì chắc là muốn hai bên trở mặt rồi. Vạn Tinh Hàn do dự. Lúc này, ông già bên cạnh ông ta nhỏ tiếng nói: “Đại trưởng lão, Đạo Linh Cung đang muốn lôi kéo Phương Thốn Tông”. Vạn Tinh Hàn liếc nhìn Diệp Huyên ở phía xa, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, cuối cùng, ông ta vẫn chọn cách không giành người. Thế là, Phương Thốn Tông thuận lợi thu nhận người đàn ông đó.