Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8028

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Có thể tên này đang có ý đồ với An Liên Vân.  Mặt khác, vẻ mặt của Vạn Tinh Hàn thật sự khó coi đến tột độ, ông ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm với ánh mắt sắc như kiếm, như thể muốn băm nát Diệp Huyên.  Diệp Huyên chẳng thèm để ý đến ông ta.  Lúc này, Lý Cảnh ở bên cạnh Diệp Huyên hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, người thật sự muốn nhường mười người cho Phương Thốn Tông sao?”  Diệp Huyên gật đầu.  Lý Cảnh cười đau khổ, nói: “Diệp trưởng lão, những người này có liên quan đến thực lực tương lai của Đạo Linh Cung chúng ta, chúng ta…”  Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm”.  Lý Cảnh muốn nói nhưng rồi lại thôi, lúc này, một ông già ở sau lưng hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, ta chỉ sợ người không chịu trách nhiệm nỗi thôi”.  Diệp Huyên nhìn sang ông già đang lên tiếng, nói: “Có vấn đề gì sao?”  Ông già hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, những người này đều là những nhân tài thật sự, chỉ cần có đủ tài nguyên thì sau này bọn họ sẽ có thể đạt đến bán bộ Vô Cảnh, nếu như Vô Cảnh không ra tay thì bán bộ Vô Cảnh sẽ quyết định vận mệnh của một thế lực. Người nhường đi mười người có nghĩa là có khả năng sau này chúng ta sẽ ít hơn người ta đến mấy người bán bộ Vô Cảnh, chuyện này đối với Đạo Linh Cung chúng ta mà nói là sự thua thiệt vô cùng lớn”.  Ông ta vừa nói vừa chắp tay: “Ta không có ý bất kính với Diệp trưởng lão, chỉ là thảo luận mà thôi”.  Diệp Huyên gật đầu, mỉm cười, nói: “Nên xưng hô sao với trưởng lão đây?”  Ông già nhìn sang Diệp Huyên, nói: “Mạc Sơn”.  Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Trưởng lão Mạc Sơn, ông tin tưởng Linh tỷ không?”  Mạc Sơn hạ giọng nói: “Đương nhiên rồi”.  Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Tỷ ấy tin ta”.  Mạc Sơn hơi ngây ra, sau đó chắp tay, nói: “Ta đã hiểu rồi”.  Diệp Huyên gật đầu, nhìn về bầu trời phía xa, thời không ở đó lại tách rời, tiếp ngay đó, lại có một người nữa bước ra, An thúc của Phương Thốn Tông thấy vậy thì vội vã chạy qua.  Vạn Tinh Hàn ở bên cạnh thấy vậy thì vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn.  Diệp Huyên thì chỉ cười mà không nói gì.  Rất nhanh sau đó, An thúc đã thuận lợi thu nhận được người đó, tiếp đó lại xuất hiện thêm một số nhân tài nữa, không thể không thừa nhận rằng họ đều là những người thật sự rất ưu tú.  Những người xuất hiện thấp nhất cũng đều ở cảnh giới Vô Đạo.  Cảnh giới Vô Đạo của những người này là Vô Đạo đích thực, đối với ba thế lực lớn mà nói thì họ là những hạt giống tốt nhất, vì chỉ cần cho họ đủ tài nguyên tu luyện thì họ sẽ có thể tạo ra được niềm vui bất ngờ cho bạn.  Mấy người Vạn Đạo Tông và Đạo Linh Tông nhìn thấy mấy thiên tài đó nối tiếp nhau bị Phương Thốn Tông thu nhận thì ai nấy cũng nóng mắt.

Có thể tên này đang có ý đồ với An Liên Vân.  

Mặt khác, vẻ mặt của Vạn Tinh Hàn thật sự khó coi đến tột độ, ông ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm với ánh mắt sắc như kiếm, như thể muốn băm nát Diệp Huyên.  

Diệp Huyên chẳng thèm để ý đến ông ta.  

Lúc này, Lý Cảnh ở bên cạnh Diệp Huyên hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, người thật sự muốn nhường mười người cho Phương Thốn Tông sao?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

Lý Cảnh cười đau khổ, nói: “Diệp trưởng lão, những người này có liên quan đến thực lực tương lai của Đạo Linh Cung chúng ta, chúng ta…”  

Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm”.  

Lý Cảnh muốn nói nhưng rồi lại thôi, lúc này, một ông già ở sau lưng hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, ta chỉ sợ người không chịu trách nhiệm nỗi thôi”.  

Diệp Huyên nhìn sang ông già đang lên tiếng, nói: “Có vấn đề gì sao?”  

Ông già hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, những người này đều là những nhân tài thật sự, chỉ cần có đủ tài nguyên thì sau này bọn họ sẽ có thể đạt đến bán bộ Vô Cảnh, nếu như Vô Cảnh không ra tay thì bán bộ Vô Cảnh sẽ quyết định vận mệnh của một thế lực. Người nhường đi mười người có nghĩa là có khả năng sau này chúng ta sẽ ít hơn người ta đến mấy người bán bộ Vô Cảnh, chuyện này đối với Đạo Linh Cung chúng ta mà nói là sự thua thiệt vô cùng lớn”.  

Ông ta vừa nói vừa chắp tay: “Ta không có ý bất kính với Diệp trưởng lão, chỉ là thảo luận mà thôi”.  

Diệp Huyên gật đầu, mỉm cười, nói: “Nên xưng hô sao với trưởng lão đây?”  

Ông già nhìn sang Diệp Huyên, nói: “Mạc Sơn”.  

Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Trưởng lão Mạc Sơn, ông tin tưởng Linh tỷ không?”  

Mạc Sơn hạ giọng nói: “Đương nhiên rồi”.  

Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Tỷ ấy tin ta”.  

Mạc Sơn hơi ngây ra, sau đó chắp tay, nói: “Ta đã hiểu rồi”.  

Diệp Huyên gật đầu, nhìn về bầu trời phía xa, thời không ở đó lại tách rời, tiếp ngay đó, lại có một người nữa bước ra, An thúc của Phương Thốn Tông thấy vậy thì vội vã chạy qua.  

Vạn Tinh Hàn ở bên cạnh thấy vậy thì vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn.  

Diệp Huyên thì chỉ cười mà không nói gì.  

Rất nhanh sau đó, An thúc đã thuận lợi thu nhận được người đó, tiếp đó lại xuất hiện thêm một số nhân tài nữa, không thể không thừa nhận rằng họ đều là những người thật sự rất ưu tú.  

Những người xuất hiện thấp nhất cũng đều ở cảnh giới Vô Đạo.  

Cảnh giới Vô Đạo của những người này là Vô Đạo đích thực, đối với ba thế lực lớn mà nói thì họ là những hạt giống tốt nhất, vì chỉ cần cho họ đủ tài nguyên tu luyện thì họ sẽ có thể tạo ra được niềm vui bất ngờ cho bạn.  

Mấy người Vạn Đạo Tông và Đạo Linh Tông nhìn thấy mấy thiên tài đó nối tiếp nhau bị Phương Thốn Tông thu nhận thì ai nấy cũng nóng mắt.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Có thể tên này đang có ý đồ với An Liên Vân.  Mặt khác, vẻ mặt của Vạn Tinh Hàn thật sự khó coi đến tột độ, ông ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm với ánh mắt sắc như kiếm, như thể muốn băm nát Diệp Huyên.  Diệp Huyên chẳng thèm để ý đến ông ta.  Lúc này, Lý Cảnh ở bên cạnh Diệp Huyên hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, người thật sự muốn nhường mười người cho Phương Thốn Tông sao?”  Diệp Huyên gật đầu.  Lý Cảnh cười đau khổ, nói: “Diệp trưởng lão, những người này có liên quan đến thực lực tương lai của Đạo Linh Cung chúng ta, chúng ta…”  Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm”.  Lý Cảnh muốn nói nhưng rồi lại thôi, lúc này, một ông già ở sau lưng hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, ta chỉ sợ người không chịu trách nhiệm nỗi thôi”.  Diệp Huyên nhìn sang ông già đang lên tiếng, nói: “Có vấn đề gì sao?”  Ông già hạ giọng nói: “Diệp trưởng lão, những người này đều là những nhân tài thật sự, chỉ cần có đủ tài nguyên thì sau này bọn họ sẽ có thể đạt đến bán bộ Vô Cảnh, nếu như Vô Cảnh không ra tay thì bán bộ Vô Cảnh sẽ quyết định vận mệnh của một thế lực. Người nhường đi mười người có nghĩa là có khả năng sau này chúng ta sẽ ít hơn người ta đến mấy người bán bộ Vô Cảnh, chuyện này đối với Đạo Linh Cung chúng ta mà nói là sự thua thiệt vô cùng lớn”.  Ông ta vừa nói vừa chắp tay: “Ta không có ý bất kính với Diệp trưởng lão, chỉ là thảo luận mà thôi”.  Diệp Huyên gật đầu, mỉm cười, nói: “Nên xưng hô sao với trưởng lão đây?”  Ông già nhìn sang Diệp Huyên, nói: “Mạc Sơn”.  Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Trưởng lão Mạc Sơn, ông tin tưởng Linh tỷ không?”  Mạc Sơn hạ giọng nói: “Đương nhiên rồi”.  Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Tỷ ấy tin ta”.  Mạc Sơn hơi ngây ra, sau đó chắp tay, nói: “Ta đã hiểu rồi”.  Diệp Huyên gật đầu, nhìn về bầu trời phía xa, thời không ở đó lại tách rời, tiếp ngay đó, lại có một người nữa bước ra, An thúc của Phương Thốn Tông thấy vậy thì vội vã chạy qua.  Vạn Tinh Hàn ở bên cạnh thấy vậy thì vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn.  Diệp Huyên thì chỉ cười mà không nói gì.  Rất nhanh sau đó, An thúc đã thuận lợi thu nhận được người đó, tiếp đó lại xuất hiện thêm một số nhân tài nữa, không thể không thừa nhận rằng họ đều là những người thật sự rất ưu tú.  Những người xuất hiện thấp nhất cũng đều ở cảnh giới Vô Đạo.  Cảnh giới Vô Đạo của những người này là Vô Đạo đích thực, đối với ba thế lực lớn mà nói thì họ là những hạt giống tốt nhất, vì chỉ cần cho họ đủ tài nguyên tu luyện thì họ sẽ có thể tạo ra được niềm vui bất ngờ cho bạn.  Mấy người Vạn Đạo Tông và Đạo Linh Tông nhìn thấy mấy thiên tài đó nối tiếp nhau bị Phương Thốn Tông thu nhận thì ai nấy cũng nóng mắt.

Chương 8028