Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8156
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục tiêu của đám người Cổ Đế kia là mảnh vũ trụ Trụ Nguyên giới, nếu Diệp Huyên và nữ kiếm tu kia rời đi thì chắc chắn họ sẽ là mục tiêu kế tiếp của đám người kia. Bích Tiêu lạnh nhạt nói: "Giờ chúng ta nhìn hắn bị đánh nhưng lát nữa có thể là hắn xem chúng ta bị đánh. Bởi vì, hắn không phải người của Trụ Nguyên giới, cũng không có người thân gì ở đây. Hắn hoàn toàn có thể mặc kệ nơi này! Mà chúng ta lại không thể thế được, nơi này là nhà của chúng ta, không phải sao? Hơn nữa, hồi đó Thiên Khí Tộc cô còn bị đám người kia tiêu diệt, cô cảm thấy họ sẽ tha cho Thiên Khí Tộc cô sao?" Thiên Yếm lạnh mặt không đáp. cô gái tóc dài đằng xa bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc Diệp Huyên: "Ngươi làm ta rất tức giận!" Diệp Huyên nhếch miệng cười: "Muốn đánh thì đánh, có thể đừng làm ra vẻ trước mặt ta đây không?" Hắn nói xong bèn xông thẳng đến. Hắn vừa xông ra, một mảnh huyết quang lóe lên giữa sân. Thoáng chốc, mấy vạn dặm đường chân trời trực tiếp biến thành một cái biển máu! Huyết Mạch Chi Lực! Đằng xa, trong mắt cô gái tóc dài chợt hiện lên vẻ dữ tợn rồi mở tay phải ra, trong tay xuất hiện một thanh trường đao. Sau đó, hai tay nàng ta cầm lấy chuôi đao rồi bước lên trước một bước chém thẳng xuống: "Phá!" Đao hạ, đất trời biến sắc. Ầm! Biển máu kia trực tiếp vỡ vụn, sau đó kiếm quang cũng nát bấy, Diệp Huyên lập tức bị đánh bay. Nhưng, trường đao trong tay cô gái tóc dài cũng hóa thành tro. Chẳng những vậy, cánh tay phải của nàng ta cũng bị một kiếm của Diệp Huyên chặt đứt tận gốc! Mà Diệp Huyên cũng chẳng tốt lành gì, cơ thể trực tiếp nứt toác, ngực có một vết đao sâu hoắm có thể thấy được cả ngũ tạng! Hai bên đều bị thương nặng! Vào giây phút quan trọng này, cô bé đằng xa chợt xông về phía Diệp Huyên. Hiển nhiên là muốn cướp đầu người! Thấy cô bé xông tới, trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn định rút kiếm. Nhưng lúc này, Thiên Yếm bỗng chặn trước mặt cô bé kia, cô bé lạnh lùng liếc Thiên Yếm: "Cút!" Thiên Yếm biến mất khỏi tại chỗ, con ngươi cô bé chợt co rút lại, hai tay lập tức giơ lên đón đỡ. Ầm! Cô bé kia trực tiếp bị một quyền của Thiên Yếm đánh bay ra mấy ngàn trượng! Thiên Yếm đang định thừa thắng xông lên nhưng lại như cảm giác được gì đó quay phắt đầu lại, tay phải đè xuống, thời không trước mặt bỗng sôi lên! Ầm! Một cây gai đỏ như máu bỗng đâm tới rồi trực tiếp đâm thủng thời không kia. Sau đó, nó nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay phải của Thiên Yếm.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục tiêu của đám người Cổ Đế kia là mảnh vũ trụ Trụ Nguyên giới, nếu Diệp Huyên và nữ kiếm tu kia rời đi thì chắc chắn họ sẽ là mục tiêu kế tiếp của đám người kia. Bích Tiêu lạnh nhạt nói: "Giờ chúng ta nhìn hắn bị đánh nhưng lát nữa có thể là hắn xem chúng ta bị đánh. Bởi vì, hắn không phải người của Trụ Nguyên giới, cũng không có người thân gì ở đây. Hắn hoàn toàn có thể mặc kệ nơi này! Mà chúng ta lại không thể thế được, nơi này là nhà của chúng ta, không phải sao? Hơn nữa, hồi đó Thiên Khí Tộc cô còn bị đám người kia tiêu diệt, cô cảm thấy họ sẽ tha cho Thiên Khí Tộc cô sao?" Thiên Yếm lạnh mặt không đáp. cô gái tóc dài đằng xa bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc Diệp Huyên: "Ngươi làm ta rất tức giận!" Diệp Huyên nhếch miệng cười: "Muốn đánh thì đánh, có thể đừng làm ra vẻ trước mặt ta đây không?" Hắn nói xong bèn xông thẳng đến. Hắn vừa xông ra, một mảnh huyết quang lóe lên giữa sân. Thoáng chốc, mấy vạn dặm đường chân trời trực tiếp biến thành một cái biển máu! Huyết Mạch Chi Lực! Đằng xa, trong mắt cô gái tóc dài chợt hiện lên vẻ dữ tợn rồi mở tay phải ra, trong tay xuất hiện một thanh trường đao. Sau đó, hai tay nàng ta cầm lấy chuôi đao rồi bước lên trước một bước chém thẳng xuống: "Phá!" Đao hạ, đất trời biến sắc. Ầm! Biển máu kia trực tiếp vỡ vụn, sau đó kiếm quang cũng nát bấy, Diệp Huyên lập tức bị đánh bay. Nhưng, trường đao trong tay cô gái tóc dài cũng hóa thành tro. Chẳng những vậy, cánh tay phải của nàng ta cũng bị một kiếm của Diệp Huyên chặt đứt tận gốc! Mà Diệp Huyên cũng chẳng tốt lành gì, cơ thể trực tiếp nứt toác, ngực có một vết đao sâu hoắm có thể thấy được cả ngũ tạng! Hai bên đều bị thương nặng! Vào giây phút quan trọng này, cô bé đằng xa chợt xông về phía Diệp Huyên. Hiển nhiên là muốn cướp đầu người! Thấy cô bé xông tới, trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn định rút kiếm. Nhưng lúc này, Thiên Yếm bỗng chặn trước mặt cô bé kia, cô bé lạnh lùng liếc Thiên Yếm: "Cút!" Thiên Yếm biến mất khỏi tại chỗ, con ngươi cô bé chợt co rút lại, hai tay lập tức giơ lên đón đỡ. Ầm! Cô bé kia trực tiếp bị một quyền của Thiên Yếm đánh bay ra mấy ngàn trượng! Thiên Yếm đang định thừa thắng xông lên nhưng lại như cảm giác được gì đó quay phắt đầu lại, tay phải đè xuống, thời không trước mặt bỗng sôi lên! Ầm! Một cây gai đỏ như máu bỗng đâm tới rồi trực tiếp đâm thủng thời không kia. Sau đó, nó nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay phải của Thiên Yếm.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục tiêu của đám người Cổ Đế kia là mảnh vũ trụ Trụ Nguyên giới, nếu Diệp Huyên và nữ kiếm tu kia rời đi thì chắc chắn họ sẽ là mục tiêu kế tiếp của đám người kia. Bích Tiêu lạnh nhạt nói: "Giờ chúng ta nhìn hắn bị đánh nhưng lát nữa có thể là hắn xem chúng ta bị đánh. Bởi vì, hắn không phải người của Trụ Nguyên giới, cũng không có người thân gì ở đây. Hắn hoàn toàn có thể mặc kệ nơi này! Mà chúng ta lại không thể thế được, nơi này là nhà của chúng ta, không phải sao? Hơn nữa, hồi đó Thiên Khí Tộc cô còn bị đám người kia tiêu diệt, cô cảm thấy họ sẽ tha cho Thiên Khí Tộc cô sao?" Thiên Yếm lạnh mặt không đáp. cô gái tóc dài đằng xa bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc Diệp Huyên: "Ngươi làm ta rất tức giận!" Diệp Huyên nhếch miệng cười: "Muốn đánh thì đánh, có thể đừng làm ra vẻ trước mặt ta đây không?" Hắn nói xong bèn xông thẳng đến. Hắn vừa xông ra, một mảnh huyết quang lóe lên giữa sân. Thoáng chốc, mấy vạn dặm đường chân trời trực tiếp biến thành một cái biển máu! Huyết Mạch Chi Lực! Đằng xa, trong mắt cô gái tóc dài chợt hiện lên vẻ dữ tợn rồi mở tay phải ra, trong tay xuất hiện một thanh trường đao. Sau đó, hai tay nàng ta cầm lấy chuôi đao rồi bước lên trước một bước chém thẳng xuống: "Phá!" Đao hạ, đất trời biến sắc. Ầm! Biển máu kia trực tiếp vỡ vụn, sau đó kiếm quang cũng nát bấy, Diệp Huyên lập tức bị đánh bay. Nhưng, trường đao trong tay cô gái tóc dài cũng hóa thành tro. Chẳng những vậy, cánh tay phải của nàng ta cũng bị một kiếm của Diệp Huyên chặt đứt tận gốc! Mà Diệp Huyên cũng chẳng tốt lành gì, cơ thể trực tiếp nứt toác, ngực có một vết đao sâu hoắm có thể thấy được cả ngũ tạng! Hai bên đều bị thương nặng! Vào giây phút quan trọng này, cô bé đằng xa chợt xông về phía Diệp Huyên. Hiển nhiên là muốn cướp đầu người! Thấy cô bé xông tới, trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn định rút kiếm. Nhưng lúc này, Thiên Yếm bỗng chặn trước mặt cô bé kia, cô bé lạnh lùng liếc Thiên Yếm: "Cút!" Thiên Yếm biến mất khỏi tại chỗ, con ngươi cô bé chợt co rút lại, hai tay lập tức giơ lên đón đỡ. Ầm! Cô bé kia trực tiếp bị một quyền của Thiên Yếm đánh bay ra mấy ngàn trượng! Thiên Yếm đang định thừa thắng xông lên nhưng lại như cảm giác được gì đó quay phắt đầu lại, tay phải đè xuống, thời không trước mặt bỗng sôi lên! Ầm! Một cây gai đỏ như máu bỗng đâm tới rồi trực tiếp đâm thủng thời không kia. Sau đó, nó nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay phải của Thiên Yếm.