Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8157
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đầu hàng! Vốn dĩ Bích Tiêu định kết hợp với Diệp Huyên và Thiên Yếm cùng nhau đối phó mấy người Cổ Đế. Nhưng sau khi Cổ Đế ra tay thì nàng ta đã tuyệt vọng. Thiên Yếm đáng sợ đến mức nào? Nhưng trước mặt Cổ Đế, đến một chiêu nàng ta cũng không đỡ nổi. Nếu còn tiếp tục phản kháng thì sẽ là hi sinh vô ích. Còn về phần cô gái váy trắng sau lưng Diệp Huyên… Nàng có thể đánh bại Thiên Yếm, Cổ Đế cũng có thể đánh bại Thiên Yếm, chắc thực lực của hai người họ cũng ngang ngửa nhau. Nhưng trực giác mách bảo nàng ta, Cổ Đế này mạnh hơn cô gái váy trắng. Tại sao? Vì Cổ Đế này đã khống chế được kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên là do cô gái áo trắng tạo ra, nếu như nàng ta bị Cổ Đế khống chế, vậy thì dễ dàng có thể nhìn ra được thực lực ai cao hơn ai. Hơn nữa, tính đến hiện tại, Cổ Đế đó vẫn chưa bộc lộ hết thực lực thật sự của mình. Lúc nãy gã ta đánh bại Thiên Yếm chẳng qua chỉ là tùy tiện ra đòn mà thôi. Đánh đại mà cũng có thể đánh bại được Thiên Yếm mạnh đến mức đó. Vậy thì còn đánh làm gì nữa? Ở phía xa, Diệp Huyên liếc nhìn Bích Tiêu, phải thừa nhận là hắn có phần bất ngờ. Theo hắn thấy, người có khả năng đầu hàng nhiều nhất là Thiên Yếm, vì dù sao thì Thiên Yếm cũng không ưa hắn, chỉ muốn hắn chết, nhưng hắn không ngờ, Thiên Yếm lại không đầu hàng, không chỉ không đầu hàng mà ngược lại còn giúp hắn. Còn Bích Tiêu kia thì lại đầu hàng. Cuộc đời nhiều lúc vậy đó, sự việc luôn phát triển theo chiều hướng khác hẳn với tưởng tượng của mình. Đằng kia, Cổ Đế nhìn về Bích Tiêu, nhếch mép, hỏi: “Đầu hàng à?” Bích Tiêu gật đầu. Cổ Thành mỉm cười, nói: “Dựa vào đâu mà ta phải chấp nhận sự đầu hàng của ngươi?” Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Từ cuộc nói chuyện lúc nãy của các ngươi, ta biết các ngươi sẽ để một số người sống nhằm giúp mảnh vũ trụ này duy trì sự sống, cũng tức là, các ngươi sẽ không hủy diệt toàn bộ sinh linh trên mảnh vũ trụ này, đúng không?” Cổ Đế gật đầu, nói: “Đúng vậy”. Bích Tiêu nhìn Cổ Đế, nói: “Vậy thì ta muốn được sống. Đương nhiên, còn có tộc người của ta nữa”. Cổ Đế nhìn Bích Tiêu, nói: “Tại sao ta phải để ngươi sống? Cho ta một lý do đi”. Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Đối với các ngươi mà nói thì ta chết chẳng đem lại lợi ích gì, nhưng ta sống thì lại giúp các ngươi bớt đi được rất nhiều chuyện, dù gì thì bây giờ ta càng hiểu về mảnh vũ trụ này hơn”. Cổ Đế nhìn Bích Tiêu hồi lâu rồi mỉm cười, nói: “Ta chấp nhận sự đầu hàng của ngươi, ngươi có biết tại sao ta lại chấp nhận không?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đầu hàng! Vốn dĩ Bích Tiêu định kết hợp với Diệp Huyên và Thiên Yếm cùng nhau đối phó mấy người Cổ Đế. Nhưng sau khi Cổ Đế ra tay thì nàng ta đã tuyệt vọng. Thiên Yếm đáng sợ đến mức nào? Nhưng trước mặt Cổ Đế, đến một chiêu nàng ta cũng không đỡ nổi. Nếu còn tiếp tục phản kháng thì sẽ là hi sinh vô ích. Còn về phần cô gái váy trắng sau lưng Diệp Huyên… Nàng có thể đánh bại Thiên Yếm, Cổ Đế cũng có thể đánh bại Thiên Yếm, chắc thực lực của hai người họ cũng ngang ngửa nhau. Nhưng trực giác mách bảo nàng ta, Cổ Đế này mạnh hơn cô gái váy trắng. Tại sao? Vì Cổ Đế này đã khống chế được kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên là do cô gái áo trắng tạo ra, nếu như nàng ta bị Cổ Đế khống chế, vậy thì dễ dàng có thể nhìn ra được thực lực ai cao hơn ai. Hơn nữa, tính đến hiện tại, Cổ Đế đó vẫn chưa bộc lộ hết thực lực thật sự của mình. Lúc nãy gã ta đánh bại Thiên Yếm chẳng qua chỉ là tùy tiện ra đòn mà thôi. Đánh đại mà cũng có thể đánh bại được Thiên Yếm mạnh đến mức đó. Vậy thì còn đánh làm gì nữa? Ở phía xa, Diệp Huyên liếc nhìn Bích Tiêu, phải thừa nhận là hắn có phần bất ngờ. Theo hắn thấy, người có khả năng đầu hàng nhiều nhất là Thiên Yếm, vì dù sao thì Thiên Yếm cũng không ưa hắn, chỉ muốn hắn chết, nhưng hắn không ngờ, Thiên Yếm lại không đầu hàng, không chỉ không đầu hàng mà ngược lại còn giúp hắn. Còn Bích Tiêu kia thì lại đầu hàng. Cuộc đời nhiều lúc vậy đó, sự việc luôn phát triển theo chiều hướng khác hẳn với tưởng tượng của mình. Đằng kia, Cổ Đế nhìn về Bích Tiêu, nhếch mép, hỏi: “Đầu hàng à?” Bích Tiêu gật đầu. Cổ Thành mỉm cười, nói: “Dựa vào đâu mà ta phải chấp nhận sự đầu hàng của ngươi?” Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Từ cuộc nói chuyện lúc nãy của các ngươi, ta biết các ngươi sẽ để một số người sống nhằm giúp mảnh vũ trụ này duy trì sự sống, cũng tức là, các ngươi sẽ không hủy diệt toàn bộ sinh linh trên mảnh vũ trụ này, đúng không?” Cổ Đế gật đầu, nói: “Đúng vậy”. Bích Tiêu nhìn Cổ Đế, nói: “Vậy thì ta muốn được sống. Đương nhiên, còn có tộc người của ta nữa”. Cổ Đế nhìn Bích Tiêu, nói: “Tại sao ta phải để ngươi sống? Cho ta một lý do đi”. Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Đối với các ngươi mà nói thì ta chết chẳng đem lại lợi ích gì, nhưng ta sống thì lại giúp các ngươi bớt đi được rất nhiều chuyện, dù gì thì bây giờ ta càng hiểu về mảnh vũ trụ này hơn”. Cổ Đế nhìn Bích Tiêu hồi lâu rồi mỉm cười, nói: “Ta chấp nhận sự đầu hàng của ngươi, ngươi có biết tại sao ta lại chấp nhận không?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đầu hàng! Vốn dĩ Bích Tiêu định kết hợp với Diệp Huyên và Thiên Yếm cùng nhau đối phó mấy người Cổ Đế. Nhưng sau khi Cổ Đế ra tay thì nàng ta đã tuyệt vọng. Thiên Yếm đáng sợ đến mức nào? Nhưng trước mặt Cổ Đế, đến một chiêu nàng ta cũng không đỡ nổi. Nếu còn tiếp tục phản kháng thì sẽ là hi sinh vô ích. Còn về phần cô gái váy trắng sau lưng Diệp Huyên… Nàng có thể đánh bại Thiên Yếm, Cổ Đế cũng có thể đánh bại Thiên Yếm, chắc thực lực của hai người họ cũng ngang ngửa nhau. Nhưng trực giác mách bảo nàng ta, Cổ Đế này mạnh hơn cô gái váy trắng. Tại sao? Vì Cổ Đế này đã khống chế được kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên là do cô gái áo trắng tạo ra, nếu như nàng ta bị Cổ Đế khống chế, vậy thì dễ dàng có thể nhìn ra được thực lực ai cao hơn ai. Hơn nữa, tính đến hiện tại, Cổ Đế đó vẫn chưa bộc lộ hết thực lực thật sự của mình. Lúc nãy gã ta đánh bại Thiên Yếm chẳng qua chỉ là tùy tiện ra đòn mà thôi. Đánh đại mà cũng có thể đánh bại được Thiên Yếm mạnh đến mức đó. Vậy thì còn đánh làm gì nữa? Ở phía xa, Diệp Huyên liếc nhìn Bích Tiêu, phải thừa nhận là hắn có phần bất ngờ. Theo hắn thấy, người có khả năng đầu hàng nhiều nhất là Thiên Yếm, vì dù sao thì Thiên Yếm cũng không ưa hắn, chỉ muốn hắn chết, nhưng hắn không ngờ, Thiên Yếm lại không đầu hàng, không chỉ không đầu hàng mà ngược lại còn giúp hắn. Còn Bích Tiêu kia thì lại đầu hàng. Cuộc đời nhiều lúc vậy đó, sự việc luôn phát triển theo chiều hướng khác hẳn với tưởng tượng của mình. Đằng kia, Cổ Đế nhìn về Bích Tiêu, nhếch mép, hỏi: “Đầu hàng à?” Bích Tiêu gật đầu. Cổ Thành mỉm cười, nói: “Dựa vào đâu mà ta phải chấp nhận sự đầu hàng của ngươi?” Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Từ cuộc nói chuyện lúc nãy của các ngươi, ta biết các ngươi sẽ để một số người sống nhằm giúp mảnh vũ trụ này duy trì sự sống, cũng tức là, các ngươi sẽ không hủy diệt toàn bộ sinh linh trên mảnh vũ trụ này, đúng không?” Cổ Đế gật đầu, nói: “Đúng vậy”. Bích Tiêu nhìn Cổ Đế, nói: “Vậy thì ta muốn được sống. Đương nhiên, còn có tộc người của ta nữa”. Cổ Đế nhìn Bích Tiêu, nói: “Tại sao ta phải để ngươi sống? Cho ta một lý do đi”. Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Đối với các ngươi mà nói thì ta chết chẳng đem lại lợi ích gì, nhưng ta sống thì lại giúp các ngươi bớt đi được rất nhiều chuyện, dù gì thì bây giờ ta càng hiểu về mảnh vũ trụ này hơn”. Cổ Đế nhìn Bích Tiêu hồi lâu rồi mỉm cười, nói: “Ta chấp nhận sự đầu hàng của ngươi, ngươi có biết tại sao ta lại chấp nhận không?”