Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 36: Lẽ Nào Câu Lạc Bộ Tán Thủ Ở Trường Chúng Ta Hôm Nay Lại Để Đội Karate Dẫm Đạp Thế Này Sao

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thấy động tác của Lục Phong, không ít bạn nữ đều cảm thấy vô cùng tức giận.“Hạo Thần, cố lên, đánh gục cậu ta!”.Mọi người đều ra sức cổ vũ, đều đặt hết hi vọng vào Âu Hạo Thần.Âu Hạo Thần khựng người lại, cậu ta nhìn thấy vẻ thách thức rõ rệt từ trong ánh mắt của Lục Phong.“Không coi đây là cọ sát, coi đây là cuộc thi chứ gì?”.Mắt cậu ta nheo lại, đã điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức tốt nhất, cậu ta phải đánh bại Lục Phong, để các học sinh trường Tam Trung Lư Thành biết thực lực thật sự của câu lạc bộ Tán Thủ.Vài giây sau, cậu ta đưa một chân lên trước, cú đấm trái chĩa thẳng vào mặt Lục Phong, cú đấm này của cậu ta thực ra chỉ là thăm dò, còn cú đấm thật sự là ở bên tay phải của cậu ta kia.Lục Phong chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên liền tránh được cú đấm trái của cậu ta, trong lòng Âu Hạo Thần vui mừng, cậu ta cho rằng Lục Phong đã trúng lừa, thế là tung ra cú đấm phải một cách mạnh mẽ, muốn dùng một cú đấm đánh gục Lục Phong.“Hừ!”.Chỉ nghe thấy tiếng hắng giọng của Lục Phong, đột nhiên bước về phía trước, tay trái giơ ra với tốc độ rất nhanh, tóm được cổ tay phải của Âu Hạo Thần, đồng thời dùng khuỷu tay phải đánh sang ngang, đánh trúng phần bụng của Âu Hạo Thần.“Ộc!”.Âu Hạo Thần cảm thấy phần bụng cồn cào như dậy sóng, liền quỳ sụp xuống đất nôn khan, suýt nữa thì nôn ra cả dịch mật.Cả hội trường im bặt, tất cả mọi người đều biết Âu Hạo Thần thất bại có nghĩa là câu lạc bộ Tán Thủ cũng thất bại.Vốn tưởng lần này chỉ là giao lưu cọ sát, sẽ là một trận thi đấu ác liệt, ai ngờ lại kết thúc bằng kết cục như thế này.Diệp Thiên lạnh lùng quan sát, cười nhẹ lắc đầu, Đỗ Giai Giai trước đó bực mình vì cậu thì lúc này lại đang nhìn tới với vẻ ngạc nhiên.“Thế mà lại bị cậu ta đoán trúng rồi?”.Cô ta cảm thấy vô cùng sốc, cả những người xung quanh có quan điểm tương đồng với cô ta nữa, Bành Lượng càng không kìm được nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, muốn biết cậu rốt cuộc làm sao lại có thể đoán trước sự việc tài tình đến thế?Âu Hạo Thần quỳ mãi không đứng dậy, trung tâm võ đài chỉ có một mình Lục Phong đang đứng hiên ngang ngạo nghễ.Ánh mắt cậu ta nhìn khắp hội trường, khuôn mặt thoáng lộ vẻ chế giễu.“Tôi ở Thành Môn nghe nói câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư Thành đã nhận được không ít giải thưởng, thực lực rất tốt, cho nên đưa đội viên đến đây mở mang tầm mắt, bây giờ xem ra thực sự đã khiến tôi thất vọng!”.“Trình độ của câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư thành chẳng qua cũng chỉ có vậy, cả Tam Trung Lư Thành không còn người nào nữa sao?”.Thái độ của cậu ta vô cùng hống hách, ngón tay đưa lên chỉ tứ phía.“Bây giờ xem ra Karate quả nhiên mới là võ thuật mạnh nhất trên thế giới này!”.Thấy vậy, học sinh trường Tam Trung Lư Thành đều nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.Karate là võ thuật quốc gia của Đảo Quốc, giờ đây lại đang thể hiện sức mạnh khủng khiếp ở Tam Trung Lư Thành, đánh cho câu lạc bộ Tán thủ không ngóc đầu lên được, ai mà không tức giận chứ?Cho dù là tức giận, nhưng đa phần vẫn là bất lực, đến trưởng câu lạc bộ Tán Thủ là Âu Hạo Thần cũng bị Lục Phong dùng một chiêu đánh gục, cả trường Tam Trung Lư Thành còn ai có thể là đối thủ của Lục Phong đây?“Lẽ nào câu lạc bộ Tán thủ ở trường chúng ta hôm nay lại để đội Karate dẫm đạp thế này sao?”Tiếu Văn Nguyệt thầm thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng tiếc nuối..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thấy động tác của Lục Phong, không ít bạn nữ đều cảm thấy vô cùng tức giận.“Hạo Thần, cố lên, đánh gục cậu ta!”.Mọi người đều ra sức cổ vũ, đều đặt hết hi vọng vào Âu Hạo Thần.Âu Hạo Thần khựng người lại, cậu ta nhìn thấy vẻ thách thức rõ rệt từ trong ánh mắt của Lục Phong.“Không coi đây là cọ sát, coi đây là cuộc thi chứ gì?”.Mắt cậu ta nheo lại, đã điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức tốt nhất, cậu ta phải đánh bại Lục Phong, để các học sinh trường Tam Trung Lư Thành biết thực lực thật sự của câu lạc bộ Tán Thủ.Vài giây sau, cậu ta đưa một chân lên trước, cú đấm trái chĩa thẳng vào mặt Lục Phong, cú đấm này của cậu ta thực ra chỉ là thăm dò, còn cú đấm thật sự là ở bên tay phải của cậu ta kia.Lục Phong chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên liền tránh được cú đấm trái của cậu ta, trong lòng Âu Hạo Thần vui mừng, cậu ta cho rằng Lục Phong đã trúng lừa, thế là tung ra cú đấm phải một cách mạnh mẽ, muốn dùng một cú đấm đánh gục Lục Phong.“Hừ!”.Chỉ nghe thấy tiếng hắng giọng của Lục Phong, đột nhiên bước về phía trước, tay trái giơ ra với tốc độ rất nhanh, tóm được cổ tay phải của Âu Hạo Thần, đồng thời dùng khuỷu tay phải đánh sang ngang, đánh trúng phần bụng của Âu Hạo Thần.“Ộc!”.Âu Hạo Thần cảm thấy phần bụng cồn cào như dậy sóng, liền quỳ sụp xuống đất nôn khan, suýt nữa thì nôn ra cả dịch mật.Cả hội trường im bặt, tất cả mọi người đều biết Âu Hạo Thần thất bại có nghĩa là câu lạc bộ Tán Thủ cũng thất bại.Vốn tưởng lần này chỉ là giao lưu cọ sát, sẽ là một trận thi đấu ác liệt, ai ngờ lại kết thúc bằng kết cục như thế này.Diệp Thiên lạnh lùng quan sát, cười nhẹ lắc đầu, Đỗ Giai Giai trước đó bực mình vì cậu thì lúc này lại đang nhìn tới với vẻ ngạc nhiên.“Thế mà lại bị cậu ta đoán trúng rồi?”.Cô ta cảm thấy vô cùng sốc, cả những người xung quanh có quan điểm tương đồng với cô ta nữa, Bành Lượng càng không kìm được nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, muốn biết cậu rốt cuộc làm sao lại có thể đoán trước sự việc tài tình đến thế?Âu Hạo Thần quỳ mãi không đứng dậy, trung tâm võ đài chỉ có một mình Lục Phong đang đứng hiên ngang ngạo nghễ.Ánh mắt cậu ta nhìn khắp hội trường, khuôn mặt thoáng lộ vẻ chế giễu.“Tôi ở Thành Môn nghe nói câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư Thành đã nhận được không ít giải thưởng, thực lực rất tốt, cho nên đưa đội viên đến đây mở mang tầm mắt, bây giờ xem ra thực sự đã khiến tôi thất vọng!”.“Trình độ của câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư thành chẳng qua cũng chỉ có vậy, cả Tam Trung Lư Thành không còn người nào nữa sao?”.Thái độ của cậu ta vô cùng hống hách, ngón tay đưa lên chỉ tứ phía.“Bây giờ xem ra Karate quả nhiên mới là võ thuật mạnh nhất trên thế giới này!”.Thấy vậy, học sinh trường Tam Trung Lư Thành đều nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.Karate là võ thuật quốc gia của Đảo Quốc, giờ đây lại đang thể hiện sức mạnh khủng khiếp ở Tam Trung Lư Thành, đánh cho câu lạc bộ Tán thủ không ngóc đầu lên được, ai mà không tức giận chứ?Cho dù là tức giận, nhưng đa phần vẫn là bất lực, đến trưởng câu lạc bộ Tán Thủ là Âu Hạo Thần cũng bị Lục Phong dùng một chiêu đánh gục, cả trường Tam Trung Lư Thành còn ai có thể là đối thủ của Lục Phong đây?“Lẽ nào câu lạc bộ Tán thủ ở trường chúng ta hôm nay lại để đội Karate dẫm đạp thế này sao?”Tiếu Văn Nguyệt thầm thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng tiếc nuối..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thấy động tác của Lục Phong, không ít bạn nữ đều cảm thấy vô cùng tức giận.“Hạo Thần, cố lên, đánh gục cậu ta!”.Mọi người đều ra sức cổ vũ, đều đặt hết hi vọng vào Âu Hạo Thần.Âu Hạo Thần khựng người lại, cậu ta nhìn thấy vẻ thách thức rõ rệt từ trong ánh mắt của Lục Phong.“Không coi đây là cọ sát, coi đây là cuộc thi chứ gì?”.Mắt cậu ta nheo lại, đã điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức tốt nhất, cậu ta phải đánh bại Lục Phong, để các học sinh trường Tam Trung Lư Thành biết thực lực thật sự của câu lạc bộ Tán Thủ.Vài giây sau, cậu ta đưa một chân lên trước, cú đấm trái chĩa thẳng vào mặt Lục Phong, cú đấm này của cậu ta thực ra chỉ là thăm dò, còn cú đấm thật sự là ở bên tay phải của cậu ta kia.Lục Phong chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên liền tránh được cú đấm trái của cậu ta, trong lòng Âu Hạo Thần vui mừng, cậu ta cho rằng Lục Phong đã trúng lừa, thế là tung ra cú đấm phải một cách mạnh mẽ, muốn dùng một cú đấm đánh gục Lục Phong.“Hừ!”.Chỉ nghe thấy tiếng hắng giọng của Lục Phong, đột nhiên bước về phía trước, tay trái giơ ra với tốc độ rất nhanh, tóm được cổ tay phải của Âu Hạo Thần, đồng thời dùng khuỷu tay phải đánh sang ngang, đánh trúng phần bụng của Âu Hạo Thần.“Ộc!”.Âu Hạo Thần cảm thấy phần bụng cồn cào như dậy sóng, liền quỳ sụp xuống đất nôn khan, suýt nữa thì nôn ra cả dịch mật.Cả hội trường im bặt, tất cả mọi người đều biết Âu Hạo Thần thất bại có nghĩa là câu lạc bộ Tán Thủ cũng thất bại.Vốn tưởng lần này chỉ là giao lưu cọ sát, sẽ là một trận thi đấu ác liệt, ai ngờ lại kết thúc bằng kết cục như thế này.Diệp Thiên lạnh lùng quan sát, cười nhẹ lắc đầu, Đỗ Giai Giai trước đó bực mình vì cậu thì lúc này lại đang nhìn tới với vẻ ngạc nhiên.“Thế mà lại bị cậu ta đoán trúng rồi?”.Cô ta cảm thấy vô cùng sốc, cả những người xung quanh có quan điểm tương đồng với cô ta nữa, Bành Lượng càng không kìm được nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, muốn biết cậu rốt cuộc làm sao lại có thể đoán trước sự việc tài tình đến thế?Âu Hạo Thần quỳ mãi không đứng dậy, trung tâm võ đài chỉ có một mình Lục Phong đang đứng hiên ngang ngạo nghễ.Ánh mắt cậu ta nhìn khắp hội trường, khuôn mặt thoáng lộ vẻ chế giễu.“Tôi ở Thành Môn nghe nói câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư Thành đã nhận được không ít giải thưởng, thực lực rất tốt, cho nên đưa đội viên đến đây mở mang tầm mắt, bây giờ xem ra thực sự đã khiến tôi thất vọng!”.“Trình độ của câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư thành chẳng qua cũng chỉ có vậy, cả Tam Trung Lư Thành không còn người nào nữa sao?”.Thái độ của cậu ta vô cùng hống hách, ngón tay đưa lên chỉ tứ phía.“Bây giờ xem ra Karate quả nhiên mới là võ thuật mạnh nhất trên thế giới này!”.Thấy vậy, học sinh trường Tam Trung Lư Thành đều nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.Karate là võ thuật quốc gia của Đảo Quốc, giờ đây lại đang thể hiện sức mạnh khủng khiếp ở Tam Trung Lư Thành, đánh cho câu lạc bộ Tán thủ không ngóc đầu lên được, ai mà không tức giận chứ?Cho dù là tức giận, nhưng đa phần vẫn là bất lực, đến trưởng câu lạc bộ Tán Thủ là Âu Hạo Thần cũng bị Lục Phong dùng một chiêu đánh gục, cả trường Tam Trung Lư Thành còn ai có thể là đối thủ của Lục Phong đây?“Lẽ nào câu lạc bộ Tán thủ ở trường chúng ta hôm nay lại để đội Karate dẫm đạp thế này sao?”Tiếu Văn Nguyệt thầm thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng tiếc nuối..

Chương 36: Lẽ Nào Câu Lạc Bộ Tán Thủ Ở Trường Chúng Ta Hôm Nay Lại Để Đội Karate Dẫm Đạp Thế Này Sao