Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 37: Không Phai Là Tán Thủ Không Bằng Karate

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Đúng lúc cô ta đang thở dài, đột nhiên liếc mắt tới một góc sát tường, đôi mắt cô ta sáng lên“Diệp Thiên”“Diệp Thiên?”.Tiếu Văn Nguyệt vô tình đưa mắt nhìn qua, phía góc tường, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đang đứng an nhiên ở đó, ánh mắt lạnh lùng, không phải Diệp Thiên thì còn ai nữa?Chỉ là cô ta không ngờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây, còn đứng xem trận giao lưu cọ sát của câu lạc bộ Tán Thủ và đội Karate.“Xem ra hôm nay đúng là không nhìn nhầm, đúng là anh ta!”.Lí Tinh Tinh cũng nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau, đều cảm nhận được những gì đối phương đang nghĩ.“Cậu nghĩ nếu Diệp Thiên lên đối phó với tên Lục Phong kia, thì có thắng được không?”.Cô ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Thiên một mình đối phó với bốn tên côn đồ cầm dao ở trong quán cà phê hôm qua, trong đó có một người chỉ dùng một chiêu đã đánh gục Vương Hiên, nhưng Diệp Thiên lại giải quyết bọn họ một cách nhẹ nhàng, nếu như vậy Diệp Thiên mà đánh với tên Lục Phong này chắc sẽ nắm được phần thắng.“Không biết có thắng hay không, nhưng nghĩ thì thấy sức lực ngang nhau thôi, mà trông bộ dạng của anh ta hình như không có ý định ra tay!”.Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên, sự áy náy trong lòng lại đang trỗi dậy, nhưng Diệp Thiên chỉ mải nhìn về phía trước, hình như không hề chú ý đến sự tồn tại của hai bọn họ.Tiếu Văn Nguyệt nói đúng, Diệp Thiên căn bản không hề có ý định ra tay, trong mắt cậu, cho dù là Âu Hạo Thần hay là tên Lục Phong đã đánh thắng câu lạc bộ Tán thủ, đều chẳng qua chỉ là trò chơi đồ hàng của mấy bọn trẻ con, ai thắng ai thua cậu không quan tâm, cậu đến đây cũng chỉ là chờ Cố Giai Lệ mà thôi.“Tôi vốn nghĩ là đến đây có thể học được vài chiêu từ Âu Hạo Thần để ra oai tý, nhưng giờ xem ra đến Karate mà Tán Thủ cũng không đối phó được, đúng là thất vọng!”.Bành Lượng nhìn thấy bộ dạng kém cỏi của câu lạc bộ Tán Thủ lúc này, trong lòng cậu ta tức anh ách, nên lẩm bẩm nói vài câu.“Không phai là Tán Thủ không bằng Karate, mà là bọn Âu Hạo Thần không giỏi bằng đối phương!”.Diệp Thiên nghe thấy liền mỉm cười lên tiếng, trong mắt cậu, thế giới này không hề có môn võ thuật nào mạnh nhất, mà chỉ có người mạnh nhất..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Đúng lúc cô ta đang thở dài, đột nhiên liếc mắt tới một góc sát tường, đôi mắt cô ta sáng lên“Diệp Thiên”“Diệp Thiên?”.Tiếu Văn Nguyệt vô tình đưa mắt nhìn qua, phía góc tường, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đang đứng an nhiên ở đó, ánh mắt lạnh lùng, không phải Diệp Thiên thì còn ai nữa?Chỉ là cô ta không ngờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây, còn đứng xem trận giao lưu cọ sát của câu lạc bộ Tán Thủ và đội Karate.“Xem ra hôm nay đúng là không nhìn nhầm, đúng là anh ta!”.Lí Tinh Tinh cũng nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau, đều cảm nhận được những gì đối phương đang nghĩ.“Cậu nghĩ nếu Diệp Thiên lên đối phó với tên Lục Phong kia, thì có thắng được không?”.Cô ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Thiên một mình đối phó với bốn tên côn đồ cầm dao ở trong quán cà phê hôm qua, trong đó có một người chỉ dùng một chiêu đã đánh gục Vương Hiên, nhưng Diệp Thiên lại giải quyết bọn họ một cách nhẹ nhàng, nếu như vậy Diệp Thiên mà đánh với tên Lục Phong này chắc sẽ nắm được phần thắng.“Không biết có thắng hay không, nhưng nghĩ thì thấy sức lực ngang nhau thôi, mà trông bộ dạng của anh ta hình như không có ý định ra tay!”.Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên, sự áy náy trong lòng lại đang trỗi dậy, nhưng Diệp Thiên chỉ mải nhìn về phía trước, hình như không hề chú ý đến sự tồn tại của hai bọn họ.Tiếu Văn Nguyệt nói đúng, Diệp Thiên căn bản không hề có ý định ra tay, trong mắt cậu, cho dù là Âu Hạo Thần hay là tên Lục Phong đã đánh thắng câu lạc bộ Tán thủ, đều chẳng qua chỉ là trò chơi đồ hàng của mấy bọn trẻ con, ai thắng ai thua cậu không quan tâm, cậu đến đây cũng chỉ là chờ Cố Giai Lệ mà thôi.“Tôi vốn nghĩ là đến đây có thể học được vài chiêu từ Âu Hạo Thần để ra oai tý, nhưng giờ xem ra đến Karate mà Tán Thủ cũng không đối phó được, đúng là thất vọng!”.Bành Lượng nhìn thấy bộ dạng kém cỏi của câu lạc bộ Tán Thủ lúc này, trong lòng cậu ta tức anh ách, nên lẩm bẩm nói vài câu.“Không phai là Tán Thủ không bằng Karate, mà là bọn Âu Hạo Thần không giỏi bằng đối phương!”.Diệp Thiên nghe thấy liền mỉm cười lên tiếng, trong mắt cậu, thế giới này không hề có môn võ thuật nào mạnh nhất, mà chỉ có người mạnh nhất..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Đúng lúc cô ta đang thở dài, đột nhiên liếc mắt tới một góc sát tường, đôi mắt cô ta sáng lên“Diệp Thiên”“Diệp Thiên?”.Tiếu Văn Nguyệt vô tình đưa mắt nhìn qua, phía góc tường, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đang đứng an nhiên ở đó, ánh mắt lạnh lùng, không phải Diệp Thiên thì còn ai nữa?Chỉ là cô ta không ngờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây, còn đứng xem trận giao lưu cọ sát của câu lạc bộ Tán Thủ và đội Karate.“Xem ra hôm nay đúng là không nhìn nhầm, đúng là anh ta!”.Lí Tinh Tinh cũng nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau, đều cảm nhận được những gì đối phương đang nghĩ.“Cậu nghĩ nếu Diệp Thiên lên đối phó với tên Lục Phong kia, thì có thắng được không?”.Cô ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Thiên một mình đối phó với bốn tên côn đồ cầm dao ở trong quán cà phê hôm qua, trong đó có một người chỉ dùng một chiêu đã đánh gục Vương Hiên, nhưng Diệp Thiên lại giải quyết bọn họ một cách nhẹ nhàng, nếu như vậy Diệp Thiên mà đánh với tên Lục Phong này chắc sẽ nắm được phần thắng.“Không biết có thắng hay không, nhưng nghĩ thì thấy sức lực ngang nhau thôi, mà trông bộ dạng của anh ta hình như không có ý định ra tay!”.Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên, sự áy náy trong lòng lại đang trỗi dậy, nhưng Diệp Thiên chỉ mải nhìn về phía trước, hình như không hề chú ý đến sự tồn tại của hai bọn họ.Tiếu Văn Nguyệt nói đúng, Diệp Thiên căn bản không hề có ý định ra tay, trong mắt cậu, cho dù là Âu Hạo Thần hay là tên Lục Phong đã đánh thắng câu lạc bộ Tán thủ, đều chẳng qua chỉ là trò chơi đồ hàng của mấy bọn trẻ con, ai thắng ai thua cậu không quan tâm, cậu đến đây cũng chỉ là chờ Cố Giai Lệ mà thôi.“Tôi vốn nghĩ là đến đây có thể học được vài chiêu từ Âu Hạo Thần để ra oai tý, nhưng giờ xem ra đến Karate mà Tán Thủ cũng không đối phó được, đúng là thất vọng!”.Bành Lượng nhìn thấy bộ dạng kém cỏi của câu lạc bộ Tán Thủ lúc này, trong lòng cậu ta tức anh ách, nên lẩm bẩm nói vài câu.“Không phai là Tán Thủ không bằng Karate, mà là bọn Âu Hạo Thần không giỏi bằng đối phương!”.Diệp Thiên nghe thấy liền mỉm cười lên tiếng, trong mắt cậu, thế giới này không hề có môn võ thuật nào mạnh nhất, mà chỉ có người mạnh nhất..

Chương 37: Không Phai Là Tán Thủ Không Bằng Karate