Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 59: Anh Diệp Thiên!
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên nhún vay, Từ Uy lần này hoàn toàn không nói được gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi gật đầu.“Tôi nói lời sẽ giữ lời, sau này trong tiết học của tôi, cậu đều có thể ngủ, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp!”.“Quyết định đuổi học cậu lúc trước là do tôi đã vội vàng, tôi xin lỗi cậu!”.Diệp Thiên nhẹ nhàng xua tay: “Ngủ trong lớp là do em không đúng, thầy không phải xin lỗi đâu ạ!”.Cậu nói xong liền đi về chỗ ngồi, khi đi ngang qua chỗ Cố Giai Lệ, cậu mỉm cười một cái, nháy mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm.Những coi thường và tức giận về Diệp Thiên của Từ Uy lúc này đều đã tan biến, ông ta không quan trọng việc học sinh có chút cá tính, nhưng là khi học sinh đó phải có năng lực tương đương, chứ còn những cậu học sinh không có bản lĩnh gì nhưng luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, thì ông ta vô cùng ghét.Còn việc Diệp Thiên ngủ trong giờ học, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn chứng minh được cậu có cái tư cách đó.Ngoài Từ Uy ra, đối với việc Diệp Thiên ngủ trong lớp, các thầy cô khác đều nhắm một mắt mở một mắt, nên các tiết học buổi chiều Diệp Thiên đều chìm trong giấc ngủ.“Anh Diệp Thiên!”.Lúc tan học, Cố Giai Lệ gọi Diệp Thiên dậy.“Đi thôi, đến nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm, Nguyệt Nguyệt đang đợi chúng ta ở cổng trường rồi!”.Diệp Thiên gật đầu, lắc lư cổ vài cái rồi cùng Cố Giai Lệ rời khỏi lớp học trong sự ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp.“Khốn kiếp!”.Nhìn theo lưng hai người, Âu Hạo Thần nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầy tức giận.Cậu ta không ngờ chỉ trong một ngày, cậu ta không chỉ bị Diệp Thiên đè bẹp về mặt võ thuật, mà đến trình độ toán học cũng bị Diệp Thiên vượt xa.Điều này đối với một người luôn theo đuổi trình độ cao nhất mà nói, là một cú sốc vô cùng lớn.“Diệp Thiên, cậu chờ đấy, tôi nhất định sẽ đánh gục cậu trước mặt Giai Lệ, chỉ có tôi mới xứng với cô ấy!”.Trên đường đi ra cổng trường, Cố Giai Lệ cùng Diệp Thiên vừa đi vừa nói chuyện, nói đến vấn đề Diệp Thiên quen với Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên liền trả lời.“Mẹ cô ấy coi như là ân nhân của anh, còn cô ấy thì anh cũng không quen lắm!”.Nghe thấy giọng nói hơi lạnh lùng của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ bịt miệng cười.“Thì ra anh Diệp Thiên quen vơi cô Hà à!”..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên nhún vay, Từ Uy lần này hoàn toàn không nói được gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi gật đầu.“Tôi nói lời sẽ giữ lời, sau này trong tiết học của tôi, cậu đều có thể ngủ, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp!”.“Quyết định đuổi học cậu lúc trước là do tôi đã vội vàng, tôi xin lỗi cậu!”.Diệp Thiên nhẹ nhàng xua tay: “Ngủ trong lớp là do em không đúng, thầy không phải xin lỗi đâu ạ!”.Cậu nói xong liền đi về chỗ ngồi, khi đi ngang qua chỗ Cố Giai Lệ, cậu mỉm cười một cái, nháy mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm.Những coi thường và tức giận về Diệp Thiên của Từ Uy lúc này đều đã tan biến, ông ta không quan trọng việc học sinh có chút cá tính, nhưng là khi học sinh đó phải có năng lực tương đương, chứ còn những cậu học sinh không có bản lĩnh gì nhưng luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, thì ông ta vô cùng ghét.Còn việc Diệp Thiên ngủ trong giờ học, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn chứng minh được cậu có cái tư cách đó.Ngoài Từ Uy ra, đối với việc Diệp Thiên ngủ trong lớp, các thầy cô khác đều nhắm một mắt mở một mắt, nên các tiết học buổi chiều Diệp Thiên đều chìm trong giấc ngủ.“Anh Diệp Thiên!”.Lúc tan học, Cố Giai Lệ gọi Diệp Thiên dậy.“Đi thôi, đến nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm, Nguyệt Nguyệt đang đợi chúng ta ở cổng trường rồi!”.Diệp Thiên gật đầu, lắc lư cổ vài cái rồi cùng Cố Giai Lệ rời khỏi lớp học trong sự ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp.“Khốn kiếp!”.Nhìn theo lưng hai người, Âu Hạo Thần nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầy tức giận.Cậu ta không ngờ chỉ trong một ngày, cậu ta không chỉ bị Diệp Thiên đè bẹp về mặt võ thuật, mà đến trình độ toán học cũng bị Diệp Thiên vượt xa.Điều này đối với một người luôn theo đuổi trình độ cao nhất mà nói, là một cú sốc vô cùng lớn.“Diệp Thiên, cậu chờ đấy, tôi nhất định sẽ đánh gục cậu trước mặt Giai Lệ, chỉ có tôi mới xứng với cô ấy!”.Trên đường đi ra cổng trường, Cố Giai Lệ cùng Diệp Thiên vừa đi vừa nói chuyện, nói đến vấn đề Diệp Thiên quen với Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên liền trả lời.“Mẹ cô ấy coi như là ân nhân của anh, còn cô ấy thì anh cũng không quen lắm!”.Nghe thấy giọng nói hơi lạnh lùng của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ bịt miệng cười.“Thì ra anh Diệp Thiên quen vơi cô Hà à!”..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên nhún vay, Từ Uy lần này hoàn toàn không nói được gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi gật đầu.“Tôi nói lời sẽ giữ lời, sau này trong tiết học của tôi, cậu đều có thể ngủ, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp!”.“Quyết định đuổi học cậu lúc trước là do tôi đã vội vàng, tôi xin lỗi cậu!”.Diệp Thiên nhẹ nhàng xua tay: “Ngủ trong lớp là do em không đúng, thầy không phải xin lỗi đâu ạ!”.Cậu nói xong liền đi về chỗ ngồi, khi đi ngang qua chỗ Cố Giai Lệ, cậu mỉm cười một cái, nháy mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm.Những coi thường và tức giận về Diệp Thiên của Từ Uy lúc này đều đã tan biến, ông ta không quan trọng việc học sinh có chút cá tính, nhưng là khi học sinh đó phải có năng lực tương đương, chứ còn những cậu học sinh không có bản lĩnh gì nhưng luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, thì ông ta vô cùng ghét.Còn việc Diệp Thiên ngủ trong giờ học, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn chứng minh được cậu có cái tư cách đó.Ngoài Từ Uy ra, đối với việc Diệp Thiên ngủ trong lớp, các thầy cô khác đều nhắm một mắt mở một mắt, nên các tiết học buổi chiều Diệp Thiên đều chìm trong giấc ngủ.“Anh Diệp Thiên!”.Lúc tan học, Cố Giai Lệ gọi Diệp Thiên dậy.“Đi thôi, đến nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm, Nguyệt Nguyệt đang đợi chúng ta ở cổng trường rồi!”.Diệp Thiên gật đầu, lắc lư cổ vài cái rồi cùng Cố Giai Lệ rời khỏi lớp học trong sự ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp.“Khốn kiếp!”.Nhìn theo lưng hai người, Âu Hạo Thần nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầy tức giận.Cậu ta không ngờ chỉ trong một ngày, cậu ta không chỉ bị Diệp Thiên đè bẹp về mặt võ thuật, mà đến trình độ toán học cũng bị Diệp Thiên vượt xa.Điều này đối với một người luôn theo đuổi trình độ cao nhất mà nói, là một cú sốc vô cùng lớn.“Diệp Thiên, cậu chờ đấy, tôi nhất định sẽ đánh gục cậu trước mặt Giai Lệ, chỉ có tôi mới xứng với cô ấy!”.Trên đường đi ra cổng trường, Cố Giai Lệ cùng Diệp Thiên vừa đi vừa nói chuyện, nói đến vấn đề Diệp Thiên quen với Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên liền trả lời.“Mẹ cô ấy coi như là ân nhân của anh, còn cô ấy thì anh cũng không quen lắm!”.Nghe thấy giọng nói hơi lạnh lùng của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ bịt miệng cười.“Thì ra anh Diệp Thiên quen vơi cô Hà à!”..