Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 60: Giai Lệ Đến Rồi Nè!

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hai người vui vẻ nói chuyện, khi đến cổng trường, Tiếu Văn Nguyệt như thể phượng hoàng cao ngạo, đứng cạnh một chiếc xe BMW 5 Series, hai tay khoanh trước ngực, đúng là hoa khôi chuẩn của trường, khiến các học sinh đi qua đều ngoái lại nhìn.Thấy Diệp Thiên đi cùng Cố Giai Lệ đến, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi thay đổi, có phần ngạc nhiên.“Giai Lệ, cậu và anh ta”.Cố Giai Lệ mỉm cười giải thích: “Anh Diệp Thiên ngày trước ở cùng dưới quê với mình, bọn mình có thể coi như bạn chơi cùng hồi nhỏ”.Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên lại có mối quan hệ này với Cố Giai Lệ.Cô ta không hỏi nhiều, kéo cánh cửa xe ra.“Ừ, lên xe đi!”.Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ ngồi xuống ghế sau, sau đó cô ta cũng vào theo, lúc này mới nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh ngồi ghế trước đi!”.Diệp Thiên gật đầu, ngồi vào ghế lái phụ, tài xế mới bắt đầu khởi động xe.Đến biệt thự nhà Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ đi trước, còn một mình Diệp Thiên đi theo sau, biểu cảm rất bình thản.“Mẹ, Giai Lệ đến rồi nè!”.Vừa vào đến cửa, Tiếu Văn Nguyệt liền lên tiếng.“Là Giai Lệ à, mau ngồi đi cháu!”.Hà Tuệ Mẫn đeo tạp dề, từ trong bếp ló đầu ra.“Cháu chào cô Hà!”.Cố Giai Lệ mỉm cười, chào Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên đúng lúc cũng vào đến nơi.Thấy Diệp Thiên, nụ cười trên mặt Hà Tuệ Mẫn càng tươi tắn hơn, bà ấy liền đi ra khỏi bếp.“Tiểu Thiên, cái thằng bé này, cháu bảo cô nên nói gì đây!”.Bà ấy tỏ vẻ giận dỗi: “Ngày trước cô chỉ cho cháu mười nghìn tệ, hơn nữa cô còn nói đó là chút quà cô cảm ơn cháu đã chỉ đường cho cô, nhưng giờ cháu lại trả cô tận một trăm nghìn, vậy là ý gì hả, là cảm thấy cô thiếu tiền sao?”.Diệp Thiên sờ lên mũi, lắc đầu nói: “Cô Hà, cháu không có ý đó!”..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hai người vui vẻ nói chuyện, khi đến cổng trường, Tiếu Văn Nguyệt như thể phượng hoàng cao ngạo, đứng cạnh một chiếc xe BMW 5 Series, hai tay khoanh trước ngực, đúng là hoa khôi chuẩn của trường, khiến các học sinh đi qua đều ngoái lại nhìn.Thấy Diệp Thiên đi cùng Cố Giai Lệ đến, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi thay đổi, có phần ngạc nhiên.“Giai Lệ, cậu và anh ta”.Cố Giai Lệ mỉm cười giải thích: “Anh Diệp Thiên ngày trước ở cùng dưới quê với mình, bọn mình có thể coi như bạn chơi cùng hồi nhỏ”.Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên lại có mối quan hệ này với Cố Giai Lệ.Cô ta không hỏi nhiều, kéo cánh cửa xe ra.“Ừ, lên xe đi!”.Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ ngồi xuống ghế sau, sau đó cô ta cũng vào theo, lúc này mới nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh ngồi ghế trước đi!”.Diệp Thiên gật đầu, ngồi vào ghế lái phụ, tài xế mới bắt đầu khởi động xe.Đến biệt thự nhà Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ đi trước, còn một mình Diệp Thiên đi theo sau, biểu cảm rất bình thản.“Mẹ, Giai Lệ đến rồi nè!”.Vừa vào đến cửa, Tiếu Văn Nguyệt liền lên tiếng.“Là Giai Lệ à, mau ngồi đi cháu!”.Hà Tuệ Mẫn đeo tạp dề, từ trong bếp ló đầu ra.“Cháu chào cô Hà!”.Cố Giai Lệ mỉm cười, chào Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên đúng lúc cũng vào đến nơi.Thấy Diệp Thiên, nụ cười trên mặt Hà Tuệ Mẫn càng tươi tắn hơn, bà ấy liền đi ra khỏi bếp.“Tiểu Thiên, cái thằng bé này, cháu bảo cô nên nói gì đây!”.Bà ấy tỏ vẻ giận dỗi: “Ngày trước cô chỉ cho cháu mười nghìn tệ, hơn nữa cô còn nói đó là chút quà cô cảm ơn cháu đã chỉ đường cho cô, nhưng giờ cháu lại trả cô tận một trăm nghìn, vậy là ý gì hả, là cảm thấy cô thiếu tiền sao?”.Diệp Thiên sờ lên mũi, lắc đầu nói: “Cô Hà, cháu không có ý đó!”..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hai người vui vẻ nói chuyện, khi đến cổng trường, Tiếu Văn Nguyệt như thể phượng hoàng cao ngạo, đứng cạnh một chiếc xe BMW 5 Series, hai tay khoanh trước ngực, đúng là hoa khôi chuẩn của trường, khiến các học sinh đi qua đều ngoái lại nhìn.Thấy Diệp Thiên đi cùng Cố Giai Lệ đến, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi thay đổi, có phần ngạc nhiên.“Giai Lệ, cậu và anh ta”.Cố Giai Lệ mỉm cười giải thích: “Anh Diệp Thiên ngày trước ở cùng dưới quê với mình, bọn mình có thể coi như bạn chơi cùng hồi nhỏ”.Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên lại có mối quan hệ này với Cố Giai Lệ.Cô ta không hỏi nhiều, kéo cánh cửa xe ra.“Ừ, lên xe đi!”.Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ ngồi xuống ghế sau, sau đó cô ta cũng vào theo, lúc này mới nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh ngồi ghế trước đi!”.Diệp Thiên gật đầu, ngồi vào ghế lái phụ, tài xế mới bắt đầu khởi động xe.Đến biệt thự nhà Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ đi trước, còn một mình Diệp Thiên đi theo sau, biểu cảm rất bình thản.“Mẹ, Giai Lệ đến rồi nè!”.Vừa vào đến cửa, Tiếu Văn Nguyệt liền lên tiếng.“Là Giai Lệ à, mau ngồi đi cháu!”.Hà Tuệ Mẫn đeo tạp dề, từ trong bếp ló đầu ra.“Cháu chào cô Hà!”.Cố Giai Lệ mỉm cười, chào Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên đúng lúc cũng vào đến nơi.Thấy Diệp Thiên, nụ cười trên mặt Hà Tuệ Mẫn càng tươi tắn hơn, bà ấy liền đi ra khỏi bếp.“Tiểu Thiên, cái thằng bé này, cháu bảo cô nên nói gì đây!”.Bà ấy tỏ vẻ giận dỗi: “Ngày trước cô chỉ cho cháu mười nghìn tệ, hơn nữa cô còn nói đó là chút quà cô cảm ơn cháu đã chỉ đường cho cô, nhưng giờ cháu lại trả cô tận một trăm nghìn, vậy là ý gì hả, là cảm thấy cô thiếu tiền sao?”.Diệp Thiên sờ lên mũi, lắc đầu nói: “Cô Hà, cháu không có ý đó!”..

Chương 60: Giai Lệ Đến Rồi Nè!