Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 147

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên lúc này đang bàn chuyện công ty giải trí với Ngô Quảng Phú ở Tập đoàn Thiên Phong, nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến, cậu ấn vào nút nghe.“Xin hỏi có phải là cậu Diệp không?”.Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Hàn Phong.“Đúng vậy chú Hàn, tìm tôi có việc gì không?”.Diệp Thiên hỏi đại một câu.Hàn Phong trầm tư một lúc mới trả lời: “Cậu Diệp, là thế này, hôm nay Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành của Tam Tuyệt Môn đột nhiên đến nhà họ Hàn và đưa cho tôi một bức ảnh, bảo tôi huy động lực lượng của nhà họ Hàn để tìm người trong ảnh, nếu tôi không nhầm thì người trong bức ảnh đó chính là cậu Diệp!”.“Cậu xem chuyện này tôi nên làm thế nào?”.Từ sau khi Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và ông cụ Hàn, hơn nữa lại bộc lộ thực lực siêu mạnh của chí tôn võ thuật ra, Hàn Phong đã coi Diệp Thiên như ân nhân của nhà họ Hàn, một lòng muốn gần gũi với Diệp Thiên, giữ mối quan hệ tốt, nên sau khi Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã đi khỏi đó, ông ấy liền lập tức liên hệ với Diệp Thiên.“Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn?”.Diệp Thiên thấy vậy tỏ vẻ hơi thắc mắc, cậu và Tam Tuyệt Môn xưa nay chưa từng qua lại, mấy năm nay tập luyện, tuy cũng thỉnh thoảng có nghe đến cái tên Tam Tuyệt Môn, nhưng chưa bao giờ qua lại với Tam Tuyệt Môn, cậu không biết vì sao người của Tam Tuyệt Môn lại muốn tìm cậu.Cậu nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được câu trả lời, một lúc sau cậu mới nói: “Nếu bọn họ muốn tìm tôi, vậy thì bảo bọn họ đến đi, tôi cũng rất muốn biết bọn họ tìm tôi để làm gì!”.“Nói cho bọn họ về hành tung của tôi đi!”.Hàn Phong đáp lời rồi cúp máy, quay sang báo tin cho Kỷ Nhược Yên rằng Diệp Thiên đang ở Lư Thành.Kỷ Nhược Yên nhận được tin vô cùng vui mừng, sau khi cảm ơn Hàn Phong, lập tức khởi hành đến Lư Thành, ba tiếng sau Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã có mặt tại phía ngoài căn nhà thuê giá rẻ của Diệp Thiên.Diệp Thiên mở cửa ra, giả vờ như không biết chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hai người là ai?”.Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân, sau đó Liêu Như Thành hừ lên một tiếng rồi quay đi, như thể Diệp Thiên không đủ tư cách để cậu ta nhìn vậy.Kỷ Nhược Yên lại bước vào trong phòng, đôi mắt hơi lóe lên, giọng nói lạnh lùng.“Tôi tự giới thiệu, tôi là Kỷ Nhược Yên, là chị gái của Nhược Tuyết, lần này là đến để tìm cậu!”.Cô ta vừa nói vừa quan sát Diệp Thiên, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Với dung mạo của cô ta, gần như không ai có thể chống lại được sức hút của cô ta, một võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ như Liêu Như Thành cũng điên đảo vì cô ta, không thoát ra nổi, nhưng khi Diệp Thiên nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng, không có gì xáo động, như thể cô ta chỉ như một người bình thường không có sức hút vậy.Diệp Thiên thấy vậy, lại hơi cau mày, cảm thấy hơi bất ngờ..

Diệp Thiên lúc này đang bàn chuyện công ty giải trí với Ngô Quảng Phú ở Tập đoàn Thiên Phong, nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến, cậu ấn vào nút nghe.

“Xin hỏi có phải là cậu Diệp không?”.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Hàn Phong.

“Đúng vậy chú Hàn, tìm tôi có việc gì không?”.

Diệp Thiên hỏi đại một câu.

Hàn Phong trầm tư một lúc mới trả lời: “Cậu Diệp, là thế này, hôm nay Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành của Tam Tuyệt Môn đột nhiên đến nhà họ Hàn và đưa cho tôi một bức ảnh, bảo tôi huy động lực lượng của nhà họ Hàn để tìm người trong ảnh, nếu tôi không nhầm thì người trong bức ảnh đó chính là cậu Diệp!”.

“Cậu xem chuyện này tôi nên làm thế nào?”.

Từ sau khi Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và ông cụ Hàn, hơn nữa lại bộc lộ thực lực siêu mạnh của chí tôn võ thuật ra, Hàn Phong đã coi Diệp Thiên như ân nhân của nhà họ Hàn, một lòng muốn gần gũi với Diệp Thiên, giữ mối quan hệ tốt, nên sau khi Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã đi khỏi đó, ông ấy liền lập tức liên hệ với Diệp Thiên.

“Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn?”.

Diệp Thiên thấy vậy tỏ vẻ hơi thắc mắc, cậu và Tam Tuyệt Môn xưa nay chưa từng qua lại, mấy năm nay tập luyện, tuy cũng thỉnh thoảng có nghe đến cái tên Tam Tuyệt Môn, nhưng chưa bao giờ qua lại với Tam Tuyệt Môn, cậu không biết vì sao người của Tam Tuyệt Môn lại muốn tìm cậu.

Cậu nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được câu trả lời, một lúc sau cậu mới nói: “Nếu bọn họ muốn tìm tôi, vậy thì bảo bọn họ đến đi, tôi cũng rất muốn biết bọn họ tìm tôi để làm gì!”.

“Nói cho bọn họ về hành tung của tôi đi!”.

Hàn Phong đáp lời rồi cúp máy, quay sang báo tin cho Kỷ Nhược Yên rằng Diệp Thiên đang ở Lư Thành.

Kỷ Nhược Yên nhận được tin vô cùng vui mừng, sau khi cảm ơn Hàn Phong, lập tức khởi hành đến Lư Thành, ba tiếng sau Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã có mặt tại phía ngoài căn nhà thuê giá rẻ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên mở cửa ra, giả vờ như không biết chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hai người là ai?”.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân, sau đó Liêu Như Thành hừ lên một tiếng rồi quay đi, như thể Diệp Thiên không đủ tư cách để cậu ta nhìn vậy.

Kỷ Nhược Yên lại bước vào trong phòng, đôi mắt hơi lóe lên, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi tự giới thiệu, tôi là Kỷ Nhược Yên, là chị gái của Nhược Tuyết, lần này là đến để tìm cậu!”.

Cô ta vừa nói vừa quan sát Diệp Thiên, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Với dung mạo của cô ta, gần như không ai có thể chống lại được sức hút của cô ta, một võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ như Liêu Như Thành cũng điên đảo vì cô ta, không thoát ra nổi, nhưng khi Diệp Thiên nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng, không có gì xáo động, như thể cô ta chỉ như một người bình thường không có sức hút vậy.

Diệp Thiên thấy vậy, lại hơi cau mày, cảm thấy hơi bất ngờ.

.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên lúc này đang bàn chuyện công ty giải trí với Ngô Quảng Phú ở Tập đoàn Thiên Phong, nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến, cậu ấn vào nút nghe.“Xin hỏi có phải là cậu Diệp không?”.Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Hàn Phong.“Đúng vậy chú Hàn, tìm tôi có việc gì không?”.Diệp Thiên hỏi đại một câu.Hàn Phong trầm tư một lúc mới trả lời: “Cậu Diệp, là thế này, hôm nay Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành của Tam Tuyệt Môn đột nhiên đến nhà họ Hàn và đưa cho tôi một bức ảnh, bảo tôi huy động lực lượng của nhà họ Hàn để tìm người trong ảnh, nếu tôi không nhầm thì người trong bức ảnh đó chính là cậu Diệp!”.“Cậu xem chuyện này tôi nên làm thế nào?”.Từ sau khi Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và ông cụ Hàn, hơn nữa lại bộc lộ thực lực siêu mạnh của chí tôn võ thuật ra, Hàn Phong đã coi Diệp Thiên như ân nhân của nhà họ Hàn, một lòng muốn gần gũi với Diệp Thiên, giữ mối quan hệ tốt, nên sau khi Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã đi khỏi đó, ông ấy liền lập tức liên hệ với Diệp Thiên.“Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn?”.Diệp Thiên thấy vậy tỏ vẻ hơi thắc mắc, cậu và Tam Tuyệt Môn xưa nay chưa từng qua lại, mấy năm nay tập luyện, tuy cũng thỉnh thoảng có nghe đến cái tên Tam Tuyệt Môn, nhưng chưa bao giờ qua lại với Tam Tuyệt Môn, cậu không biết vì sao người của Tam Tuyệt Môn lại muốn tìm cậu.Cậu nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được câu trả lời, một lúc sau cậu mới nói: “Nếu bọn họ muốn tìm tôi, vậy thì bảo bọn họ đến đi, tôi cũng rất muốn biết bọn họ tìm tôi để làm gì!”.“Nói cho bọn họ về hành tung của tôi đi!”.Hàn Phong đáp lời rồi cúp máy, quay sang báo tin cho Kỷ Nhược Yên rằng Diệp Thiên đang ở Lư Thành.Kỷ Nhược Yên nhận được tin vô cùng vui mừng, sau khi cảm ơn Hàn Phong, lập tức khởi hành đến Lư Thành, ba tiếng sau Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã có mặt tại phía ngoài căn nhà thuê giá rẻ của Diệp Thiên.Diệp Thiên mở cửa ra, giả vờ như không biết chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hai người là ai?”.Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân, sau đó Liêu Như Thành hừ lên một tiếng rồi quay đi, như thể Diệp Thiên không đủ tư cách để cậu ta nhìn vậy.Kỷ Nhược Yên lại bước vào trong phòng, đôi mắt hơi lóe lên, giọng nói lạnh lùng.“Tôi tự giới thiệu, tôi là Kỷ Nhược Yên, là chị gái của Nhược Tuyết, lần này là đến để tìm cậu!”.Cô ta vừa nói vừa quan sát Diệp Thiên, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Với dung mạo của cô ta, gần như không ai có thể chống lại được sức hút của cô ta, một võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ như Liêu Như Thành cũng điên đảo vì cô ta, không thoát ra nổi, nhưng khi Diệp Thiên nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng, không có gì xáo động, như thể cô ta chỉ như một người bình thường không có sức hút vậy.Diệp Thiên thấy vậy, lại hơi cau mày, cảm thấy hơi bất ngờ..

Chương 147