Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 148
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Thì ra cô là chị gái của Kỷ Nhược Tuyết!”.Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Không biết cô đến tìm tôi có việc gì?”.Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên nhìn lướt về phía Diệp Thiên, trong lòng thoáng hiện vẻ coi thường, theo phán đoán của cô ta Diệp Thiên sống tùy tiện, xuề xòa hơn nữa còn không phải xuất thân từ gia đình giàu có, kiểu thiếu niên phổ thông này, tuy từng cứu mạng, chữa khỏi mắt cho em gái cô ta, nhưng rõ ràng là không đủ tư cách trở thành chồng của em gái cô ta.Nghĩ đến đây, cô ta lấy một tấm thẻ ngân từ trong túi áo ra đặt lên bàn.“Đây là 10 triệu tệ, cảm ơn trước đây cậu đã đưa Nhược Tuyết về, cảm ơn cậu đã chữa khỏi mắt cho Nhược Tuyết, đây là thù lao mà nhà họ Kỷ chúng tôi muốn gửi cho cậu!”.“Còn về hôn ước giữa cậu và Nhược Tuyết, từ bây giờ trở đi coi như đã xóa bỏ!”.Ánh mắt của Kỷ Nhược Yên lạnh như băng, giọng nói càng lạnh lùng như thần tiên trên cung trăng vậy.Cách nói của cô ta không có chút cơ hội để thương lượng, gần như cô ta nói như vậy thì Diệp Thiên buộc phải làm theo.“Ý của cô là, xóa bỏ hôn ước của tôi và Kỷ Nhược Tuyết?”.Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Yên, lông mày hơi nhíu lên.Thấy vậy, Kỷ Nhược Yên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, cô ta cho rằng Diệp Thiên nhíu mày như vậy là vì không muốn xóa bỏ hôn ước, không cam tâm.“Tôi biết cậu muốn kết hôn với Nhược Tuyết, khi đó bố tôi cũng đích thân hứa như vậy, nhưng tôi nói lại cho cậu biết, tôi là chị của Nhược Tuyết, tôi không chấp nhận nó lấy một người chồng như cậu!”.Kỷ Nhược Yên nói rõ ràng từng câu từng chữ, không chút nể tình.“Nhược Tuyết bây giờ đang là người nổi tiếng ở Hoa Hạ, ai ai cũng biết, sức ảnh hưởng đã lan rộng đến cả quốc tế, là nữ thần quốc dân, vị trí nó đang đứng không phải là nơi mà cậu có thể chạm vào được!”.“Chồng tương lai của nó ít nhất cũng phải là con của một nhà giàu nhất tỉnh, hoặc con cái nhà quan cao chức trọng, hoặc ít nhất cũng phải là nhân vật công chúng đứng hàng đầu như nó, còn cậu, thực sự là kém quá xa!”.“Căn nhà cậu đang ở còn chưa dến 90 mét vuông, trên bàn toàn sách với cặp sách, chứng tỏ bây giờ cậu vẫn đang học cấp ba, những đồ cậu mặc trên người tổng cộng lại chưa đến 500 tệ, cậu nghĩ với mức sống này của cậu lại xứng với Nhược Tuyết sao?”.“Cho dù Nhược Tuyết biết ơn, đồng ý gả cho cậu, đừng nói là tôi không đồng ý, ngay cả những anh chàng giàu có, con nhà quyền quý theo đuổi nó cũng đều sẽ không đồng ý, cậu và nó miễn cưỡng ở với nhau sẽ chỉ mang đến những đau khổ cho nhau, và những gì cậu nhận được sau này sẽ là những ánh mắt coi thường, giễu cợt vô tình mà thôi!”.Kỷ Nhược Yên từ năm 8 tuổi đã có duyên được chưởng môn của Tam Tuyệt Môn lựa chọn, gia nhập môn phái võ cổ truyền, tâm khí của người luyện võ cổ truyền đương nhiên còn cao hơn trời, chưa từng coi trọng người bình thường.Cho dù là quan chức cấp cao, người giàu có nhất tỉnh, ngôi sao nổi tiếng, những người này đối với cô ta mà nói đều không có chút trọng lượng nào, cô ta chưa bao giờ coi trọng, càng không đến lượt một học sinh cấp ba bình thường như Diệp Thiên.Những người được cô ta coi trọng chỉ có cao thủ mạnh nhất trong giới võ thuật mà thôi.Cô ta không hề để tâm việc Diệp Thiên nghe thấy những lời này xong liệu có chấp nhận hay không, những gì cô ta cần làm chỉ là đưa hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt Diệp Thiên, để cậu tự biết lượng sức mình, chủ động xóa bỏ hôn ước với Kỷ Nhược Tuyết, chứ không phải cứ bám mãi không thôi..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Thì ra cô là chị gái của Kỷ Nhược Tuyết!”.Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Không biết cô đến tìm tôi có việc gì?”.Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên nhìn lướt về phía Diệp Thiên, trong lòng thoáng hiện vẻ coi thường, theo phán đoán của cô ta Diệp Thiên sống tùy tiện, xuề xòa hơn nữa còn không phải xuất thân từ gia đình giàu có, kiểu thiếu niên phổ thông này, tuy từng cứu mạng, chữa khỏi mắt cho em gái cô ta, nhưng rõ ràng là không đủ tư cách trở thành chồng của em gái cô ta.Nghĩ đến đây, cô ta lấy một tấm thẻ ngân từ trong túi áo ra đặt lên bàn.“Đây là 10 triệu tệ, cảm ơn trước đây cậu đã đưa Nhược Tuyết về, cảm ơn cậu đã chữa khỏi mắt cho Nhược Tuyết, đây là thù lao mà nhà họ Kỷ chúng tôi muốn gửi cho cậu!”.“Còn về hôn ước giữa cậu và Nhược Tuyết, từ bây giờ trở đi coi như đã xóa bỏ!”.Ánh mắt của Kỷ Nhược Yên lạnh như băng, giọng nói càng lạnh lùng như thần tiên trên cung trăng vậy.Cách nói của cô ta không có chút cơ hội để thương lượng, gần như cô ta nói như vậy thì Diệp Thiên buộc phải làm theo.“Ý của cô là, xóa bỏ hôn ước của tôi và Kỷ Nhược Tuyết?”.Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Yên, lông mày hơi nhíu lên.Thấy vậy, Kỷ Nhược Yên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, cô ta cho rằng Diệp Thiên nhíu mày như vậy là vì không muốn xóa bỏ hôn ước, không cam tâm.“Tôi biết cậu muốn kết hôn với Nhược Tuyết, khi đó bố tôi cũng đích thân hứa như vậy, nhưng tôi nói lại cho cậu biết, tôi là chị của Nhược Tuyết, tôi không chấp nhận nó lấy một người chồng như cậu!”.Kỷ Nhược Yên nói rõ ràng từng câu từng chữ, không chút nể tình.“Nhược Tuyết bây giờ đang là người nổi tiếng ở Hoa Hạ, ai ai cũng biết, sức ảnh hưởng đã lan rộng đến cả quốc tế, là nữ thần quốc dân, vị trí nó đang đứng không phải là nơi mà cậu có thể chạm vào được!”.“Chồng tương lai của nó ít nhất cũng phải là con của một nhà giàu nhất tỉnh, hoặc con cái nhà quan cao chức trọng, hoặc ít nhất cũng phải là nhân vật công chúng đứng hàng đầu như nó, còn cậu, thực sự là kém quá xa!”.“Căn nhà cậu đang ở còn chưa dến 90 mét vuông, trên bàn toàn sách với cặp sách, chứng tỏ bây giờ cậu vẫn đang học cấp ba, những đồ cậu mặc trên người tổng cộng lại chưa đến 500 tệ, cậu nghĩ với mức sống này của cậu lại xứng với Nhược Tuyết sao?”.“Cho dù Nhược Tuyết biết ơn, đồng ý gả cho cậu, đừng nói là tôi không đồng ý, ngay cả những anh chàng giàu có, con nhà quyền quý theo đuổi nó cũng đều sẽ không đồng ý, cậu và nó miễn cưỡng ở với nhau sẽ chỉ mang đến những đau khổ cho nhau, và những gì cậu nhận được sau này sẽ là những ánh mắt coi thường, giễu cợt vô tình mà thôi!”.Kỷ Nhược Yên từ năm 8 tuổi đã có duyên được chưởng môn của Tam Tuyệt Môn lựa chọn, gia nhập môn phái võ cổ truyền, tâm khí của người luyện võ cổ truyền đương nhiên còn cao hơn trời, chưa từng coi trọng người bình thường.Cho dù là quan chức cấp cao, người giàu có nhất tỉnh, ngôi sao nổi tiếng, những người này đối với cô ta mà nói đều không có chút trọng lượng nào, cô ta chưa bao giờ coi trọng, càng không đến lượt một học sinh cấp ba bình thường như Diệp Thiên.Những người được cô ta coi trọng chỉ có cao thủ mạnh nhất trong giới võ thuật mà thôi.Cô ta không hề để tâm việc Diệp Thiên nghe thấy những lời này xong liệu có chấp nhận hay không, những gì cô ta cần làm chỉ là đưa hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt Diệp Thiên, để cậu tự biết lượng sức mình, chủ động xóa bỏ hôn ước với Kỷ Nhược Tuyết, chứ không phải cứ bám mãi không thôi..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Thì ra cô là chị gái của Kỷ Nhược Tuyết!”.Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Không biết cô đến tìm tôi có việc gì?”.Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên nhìn lướt về phía Diệp Thiên, trong lòng thoáng hiện vẻ coi thường, theo phán đoán của cô ta Diệp Thiên sống tùy tiện, xuề xòa hơn nữa còn không phải xuất thân từ gia đình giàu có, kiểu thiếu niên phổ thông này, tuy từng cứu mạng, chữa khỏi mắt cho em gái cô ta, nhưng rõ ràng là không đủ tư cách trở thành chồng của em gái cô ta.Nghĩ đến đây, cô ta lấy một tấm thẻ ngân từ trong túi áo ra đặt lên bàn.“Đây là 10 triệu tệ, cảm ơn trước đây cậu đã đưa Nhược Tuyết về, cảm ơn cậu đã chữa khỏi mắt cho Nhược Tuyết, đây là thù lao mà nhà họ Kỷ chúng tôi muốn gửi cho cậu!”.“Còn về hôn ước giữa cậu và Nhược Tuyết, từ bây giờ trở đi coi như đã xóa bỏ!”.Ánh mắt của Kỷ Nhược Yên lạnh như băng, giọng nói càng lạnh lùng như thần tiên trên cung trăng vậy.Cách nói của cô ta không có chút cơ hội để thương lượng, gần như cô ta nói như vậy thì Diệp Thiên buộc phải làm theo.“Ý của cô là, xóa bỏ hôn ước của tôi và Kỷ Nhược Tuyết?”.Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Yên, lông mày hơi nhíu lên.Thấy vậy, Kỷ Nhược Yên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, cô ta cho rằng Diệp Thiên nhíu mày như vậy là vì không muốn xóa bỏ hôn ước, không cam tâm.“Tôi biết cậu muốn kết hôn với Nhược Tuyết, khi đó bố tôi cũng đích thân hứa như vậy, nhưng tôi nói lại cho cậu biết, tôi là chị của Nhược Tuyết, tôi không chấp nhận nó lấy một người chồng như cậu!”.Kỷ Nhược Yên nói rõ ràng từng câu từng chữ, không chút nể tình.“Nhược Tuyết bây giờ đang là người nổi tiếng ở Hoa Hạ, ai ai cũng biết, sức ảnh hưởng đã lan rộng đến cả quốc tế, là nữ thần quốc dân, vị trí nó đang đứng không phải là nơi mà cậu có thể chạm vào được!”.“Chồng tương lai của nó ít nhất cũng phải là con của một nhà giàu nhất tỉnh, hoặc con cái nhà quan cao chức trọng, hoặc ít nhất cũng phải là nhân vật công chúng đứng hàng đầu như nó, còn cậu, thực sự là kém quá xa!”.“Căn nhà cậu đang ở còn chưa dến 90 mét vuông, trên bàn toàn sách với cặp sách, chứng tỏ bây giờ cậu vẫn đang học cấp ba, những đồ cậu mặc trên người tổng cộng lại chưa đến 500 tệ, cậu nghĩ với mức sống này của cậu lại xứng với Nhược Tuyết sao?”.“Cho dù Nhược Tuyết biết ơn, đồng ý gả cho cậu, đừng nói là tôi không đồng ý, ngay cả những anh chàng giàu có, con nhà quyền quý theo đuổi nó cũng đều sẽ không đồng ý, cậu và nó miễn cưỡng ở với nhau sẽ chỉ mang đến những đau khổ cho nhau, và những gì cậu nhận được sau này sẽ là những ánh mắt coi thường, giễu cợt vô tình mà thôi!”.Kỷ Nhược Yên từ năm 8 tuổi đã có duyên được chưởng môn của Tam Tuyệt Môn lựa chọn, gia nhập môn phái võ cổ truyền, tâm khí của người luyện võ cổ truyền đương nhiên còn cao hơn trời, chưa từng coi trọng người bình thường.Cho dù là quan chức cấp cao, người giàu có nhất tỉnh, ngôi sao nổi tiếng, những người này đối với cô ta mà nói đều không có chút trọng lượng nào, cô ta chưa bao giờ coi trọng, càng không đến lượt một học sinh cấp ba bình thường như Diệp Thiên.Những người được cô ta coi trọng chỉ có cao thủ mạnh nhất trong giới võ thuật mà thôi.Cô ta không hề để tâm việc Diệp Thiên nghe thấy những lời này xong liệu có chấp nhận hay không, những gì cô ta cần làm chỉ là đưa hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt Diệp Thiên, để cậu tự biết lượng sức mình, chủ động xóa bỏ hôn ước với Kỷ Nhược Tuyết, chứ không phải cứ bám mãi không thôi..