Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 187: Chương 186
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Mỗi lần đòn tấn công của hai người giao nhau đều có tiếng nổ vang, sàn đá đều sẽ có đá vụn vỡ nát.Bất kể là sức mạnh hay là tốc độ, hai người đều bùng phát đến cực điểm.Ngô Duyệt Huyên xem đến say sưa, mỗi quyền mỗi cước của hai người trên võ đài đều tạo thành những luồng gió nổ tung, sức mạnh to lớn.Cô ta âm thầm tán thán, đây mới là sức hấp dẫn, uy lực của kè mạnh.“Ông nội, hai người này so với ông thì thê nào?”.Bất chợt cỏ ta hỏi NgỏVinh Quang.Mặc dù Ngô Vinh Quang xem trận đấu của hai người trên võ đài không rời mắt, nhưng biểu cảm lại không có bất kì vè kinh ngạc hay cảm khái nào.Nghe Ngô Duyệt Huyên hỏi, trên mặt ông ta lập tức hiện lên sự kiêu ngạo, vuốt râu cười khẽ: “Hai người họ có hợp sức với nhau cũng không phải đối thủ của ông”.“Bất cứ ai trong hai người họ đấu với ông, ông cũng sẽ đánh bại bọn họ trong vòng ba mươi chiêu”.Tuy rằng thực lực của hai người trên võ đài mạnh thật, nhưng cũng chỉ là cấp đầu tông tượng mà thôi, so với một người cuối cấp tông tượng như ông ta mà nói vẫn còn kém xa.Cho dù hai người cùng nhau xông lên, ông ta vẫn có thể đánh bại dễ dàng.“Quả nhiên vẫn là ông nội lợi hại!”.Ngô Duyệt Huyên nghe xong mặtmày hớn hở, vô cùng kiêu ngạo.*Cô ta hơi nghiêng đầu, nhìn sang Diệp Thiên ở bên cạnh, muốn xem Diệp Thiên nhìn thấy những cao thủ của giới võ thuật này so đấu sẽ có biểu cảm kinh ngạc thế nào, nhưng cô ta vừa nhìn qua đã ngây ra tại chỗ.Diệp Thiên không hề xem chiến đấu, mà lại nhắm hai mắt, dựa vào ghế, hơi thở đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ.“Cái tên này!”.Ngô Duyệt Huyên quả thật không còn gì để nói với Diệp Thiên.Cảnh đặc sắc thế này mà Diệp Thiên trông chẳng hề có hứng thú, lại còn ngủ ngay ở đây?Nêu không phải sau lưng Diệp Thiên còn hai người Hàn Phong và Hàn Vân, cô ta đã không nhịn được muốn đánh cho Diệp Thiên tỉnh dậy, để anh ta xem trận giao chiến giữa các cao thủ võ thuật.Nhưng cô ta làm sao biêt trong mắt Diệp Thiên, hai người này so tài cứ như trè con đánh nhau, trình độ này còn không đủ để cậu có hứng thú mở mắt xem một đoạn.Trên võ đài Lư sơn, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra khỏi cuộc đấu.Chân phải của Tiền Trọng ngưng tụ nội lực, liên tục chuyển động quanh chân, không khí hơi dao động, sức mạnh đã tích lũy đến cực hạn.Hai tay Quách Tùng Niên đưa ra tạo thành hình chữ thập.Hai cánh tay ông ta to hơn người bình thường một vòng, cũng tích lũy sức mạnh.Giây lát sau, hai người đồng thời bùng phát, xông lên phía trước, một quyền một CƯỚC va chạm với nhau.“Rầm!”.Một âm thanh cực lớn vang lên, giống như thứ gì đó nổ tung, sóng khí lan ra từ võ đài, vụn đá bay tứ tung, khí thê ngút trời.Những võ giả xung quanh võ đài sững sờ, không ít võ giả than thở, đây chính là sức mạnh của tông tượng võ thuật..
Mỗi lần đòn tấn công của hai người giao nhau đều có tiếng nổ vang, sàn đá đều sẽ có đá vụn vỡ nát.
Bất kể là sức mạnh hay là tốc độ, hai người đều bùng phát đến cực điểm.
Ngô Duyệt Huyên xem đến say sưa, mỗi quyền mỗi cước của hai người trên võ đài đều tạo thành những luồng gió nổ tung, sức mạnh to lớn.
Cô ta âm thầm tán thán, đây mới là sức hấp dẫn, uy lực của kè mạnh.
“Ông nội, hai người này so với ông thì thê nào?”.
Bất chợt cỏ ta hỏi Ngỏ
Vinh Quang.
Mặc dù Ngô Vinh Quang xem trận đấu của hai người trên võ đài không rời mắt, nhưng biểu cảm lại không có bất kì vè kinh ngạc hay cảm khái nào.
Nghe Ngô Duyệt Huyên hỏi, trên mặt ông ta lập tức hiện lên sự kiêu ngạo, vuốt râu cười khẽ: “Hai người họ có hợp sức với nhau cũng không phải đối thủ của ông”.
“Bất cứ ai trong hai người họ đấu với ông, ông cũng sẽ đánh bại bọn họ trong vòng ba mươi chiêu”.
Tuy rằng thực lực của hai người trên võ đài mạnh thật, nhưng cũng chỉ là cấp đầu tông tượng mà thôi, so với một người cuối cấp tông tượng như ông ta mà nói vẫn còn kém xa.
Cho dù hai người cùng nhau xông lên, ông ta vẫn có thể đánh bại dễ dàng.
“Quả nhiên vẫn là ông nội lợi hại!”.
Ngô Duyệt Huyên nghe xong mặt
mày hớn hở, vô cùng kiêu ngạo.*
Cô ta hơi nghiêng đầu, nhìn sang Diệp Thiên ở bên cạnh, muốn xem Diệp Thiên nhìn thấy những cao thủ của giới võ thuật này so đấu sẽ có biểu cảm kinh ngạc thế nào, nhưng cô ta vừa nhìn qua đã ngây ra tại chỗ.
Diệp Thiên không hề xem chiến đấu, mà lại nhắm hai mắt, dựa vào ghế, hơi thở đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
“Cái tên này!”.
Ngô Duyệt Huyên quả thật không còn gì để nói với Diệp Thiên.
Cảnh đặc sắc thế này mà Diệp Thiên trông chẳng hề có hứng thú, lại còn ngủ ngay ở đây?
Nêu không phải sau lưng Diệp Thiên còn hai người Hàn Phong và Hàn Vân, cô ta đã không nhịn được muốn đánh cho Diệp Thiên tỉnh dậy, để anh ta xem trận giao chiến giữa các cao thủ võ thuật.
Nhưng cô ta làm sao biêt trong mắt Diệp Thiên, hai người này so tài cứ như trè con đánh nhau, trình độ này còn không đủ để cậu có hứng thú mở mắt xem một đoạn.
Trên võ đài Lư sơn, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra khỏi cuộc đấu.
Chân phải của Tiền Trọng ngưng tụ nội lực, liên tục chuyển động quanh chân, không khí hơi dao động, sức mạnh đã tích lũy đến cực hạn.
Hai tay Quách Tùng Niên đưa ra tạo thành hình chữ thập.
Hai cánh tay ông ta to hơn người bình thường một vòng, cũng tích lũy sức mạnh.
Giây lát sau, hai người đồng thời bùng phát, xông lên phía trước, một quyền một CƯỚC va chạm với nhau.
“Rầm!”.
Một âm thanh cực lớn vang lên, giống như thứ gì đó nổ tung, sóng khí lan ra từ võ đài, vụn đá bay tứ tung, khí thê ngút trời.
Những võ giả xung quanh võ đài sững sờ, không ít võ giả than thở, đây chính là sức mạnh của tông tượng võ thuật..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Mỗi lần đòn tấn công của hai người giao nhau đều có tiếng nổ vang, sàn đá đều sẽ có đá vụn vỡ nát.Bất kể là sức mạnh hay là tốc độ, hai người đều bùng phát đến cực điểm.Ngô Duyệt Huyên xem đến say sưa, mỗi quyền mỗi cước của hai người trên võ đài đều tạo thành những luồng gió nổ tung, sức mạnh to lớn.Cô ta âm thầm tán thán, đây mới là sức hấp dẫn, uy lực của kè mạnh.“Ông nội, hai người này so với ông thì thê nào?”.Bất chợt cỏ ta hỏi NgỏVinh Quang.Mặc dù Ngô Vinh Quang xem trận đấu của hai người trên võ đài không rời mắt, nhưng biểu cảm lại không có bất kì vè kinh ngạc hay cảm khái nào.Nghe Ngô Duyệt Huyên hỏi, trên mặt ông ta lập tức hiện lên sự kiêu ngạo, vuốt râu cười khẽ: “Hai người họ có hợp sức với nhau cũng không phải đối thủ của ông”.“Bất cứ ai trong hai người họ đấu với ông, ông cũng sẽ đánh bại bọn họ trong vòng ba mươi chiêu”.Tuy rằng thực lực của hai người trên võ đài mạnh thật, nhưng cũng chỉ là cấp đầu tông tượng mà thôi, so với một người cuối cấp tông tượng như ông ta mà nói vẫn còn kém xa.Cho dù hai người cùng nhau xông lên, ông ta vẫn có thể đánh bại dễ dàng.“Quả nhiên vẫn là ông nội lợi hại!”.Ngô Duyệt Huyên nghe xong mặtmày hớn hở, vô cùng kiêu ngạo.*Cô ta hơi nghiêng đầu, nhìn sang Diệp Thiên ở bên cạnh, muốn xem Diệp Thiên nhìn thấy những cao thủ của giới võ thuật này so đấu sẽ có biểu cảm kinh ngạc thế nào, nhưng cô ta vừa nhìn qua đã ngây ra tại chỗ.Diệp Thiên không hề xem chiến đấu, mà lại nhắm hai mắt, dựa vào ghế, hơi thở đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ.“Cái tên này!”.Ngô Duyệt Huyên quả thật không còn gì để nói với Diệp Thiên.Cảnh đặc sắc thế này mà Diệp Thiên trông chẳng hề có hứng thú, lại còn ngủ ngay ở đây?Nêu không phải sau lưng Diệp Thiên còn hai người Hàn Phong và Hàn Vân, cô ta đã không nhịn được muốn đánh cho Diệp Thiên tỉnh dậy, để anh ta xem trận giao chiến giữa các cao thủ võ thuật.Nhưng cô ta làm sao biêt trong mắt Diệp Thiên, hai người này so tài cứ như trè con đánh nhau, trình độ này còn không đủ để cậu có hứng thú mở mắt xem một đoạn.Trên võ đài Lư sơn, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra khỏi cuộc đấu.Chân phải của Tiền Trọng ngưng tụ nội lực, liên tục chuyển động quanh chân, không khí hơi dao động, sức mạnh đã tích lũy đến cực hạn.Hai tay Quách Tùng Niên đưa ra tạo thành hình chữ thập.Hai cánh tay ông ta to hơn người bình thường một vòng, cũng tích lũy sức mạnh.Giây lát sau, hai người đồng thời bùng phát, xông lên phía trước, một quyền một CƯỚC va chạm với nhau.“Rầm!”.Một âm thanh cực lớn vang lên, giống như thứ gì đó nổ tung, sóng khí lan ra từ võ đài, vụn đá bay tứ tung, khí thê ngút trời.Những võ giả xung quanh võ đài sững sờ, không ít võ giả than thở, đây chính là sức mạnh của tông tượng võ thuật..