Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 188: Chương 187
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Sau đòn tấn công, hai người đều rỉ máu nơi khóe miệng, đồng thời lùi về sau năm bước.Cho đến lúc này, bọn họ vẫn ngang tài ngang sức với nhau, bất phân thắng bại.Ngô Duyệt Huyên không kìm được vỗ tay khen hay.Trong lúc cô ta đang vui mừng thì chợt phát hiện Diệp Thiên ở bên cạnh đã mở mắt ra.“Này, anh nhìn thấy chưa?”.Cô ta hỏi Diệp Thiên: “Đây chính là trận đấu giữa các cao thủ chân chính, thê nào, có phải khiến anh sợ giật mình không?”.Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ta, thờ ơ lắc đầu.“Bọn họ còn kém xa lắm!”.Nghe thế, Ngô Duyệt Huyên đangđịnh châm chọc Diệp Thiên thì [Slgô Vinh Quang ở bên cạnh đã hừ một tiếng lạnh lùng.“Kém xa lắm? Nghe giọng điệu của cậu giống như cậu còn lợi hại hơn hai người họ?”.“Cậu có biết hai người họ đại diện cho cái gì không?”.Ngô Vinh Quang thấp giọng nói: “Thập Nhị Lộ Đàm Thoái và Thiết Tuyến Quyền đều là võ học hạng nhất của nội gia, mà hai người này đều là người xuất sắc trong lĩnh vực đó, một quyền một cước có thể đánh nứt đá gỗ.Nếu cậu trúng phải một đòn thì đã lên trời từ lâu, còn ở đây mạnh miệng, đúng là không biết tốt xấu!”.Từ lâu ông ta đã không ưa Diệp Thiên, nếu không phải Hàn Phong và Hàn Vân gọi Diệp Thiên là “Diệp tiên sinh”, ông ta đã trở mặt ngay rồi.“Vậy kia à?”, Diệp Thiên nghe thấythê chỉ hờ hững lắc đầu: “Cho du tôi đứng yên không động đậy, mặc hai người họ đánh tôi tám quyền, mười quyền cũng không thể lay chuyển được tôi!”.Lần này Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên hoàn toàn không lên tiếng nữa, hai ông cháu này cảm thấy Diệp Thiên chắc chắn bị điên mất rồi, bọn họ không muốn nói thêm nừa lời vô dụng nào với Diệp Thiên nữa.Lúc này, hai người trên võ đài đã dự định dốc hết sức ra tay lần cuối, phân định thắng thua.Chân phải của Tiền Trọng phát ra tiếng răng rắc từ khớp xương, mũi chân nhón lên, vận khí lên cẳng chân.Còn Quách Tùng Niên đan hai tay trước ngực, trên nắm đấm ẩn hiện ánh sáng màu đỏ.Hai người này đã vận chuyển khí kình lên đến đỉnh điểm, lần này đối chọi chắc chắn sẽ ngọc nát đá tan, long trời lở đất.“Soạt!”Cuối cùng hai người cũng chuyển động, Tiền Trọng quét một chân ra, gió dưới chân mạnh mẽ ập tới.Quách Tùng Niên đánh ra một quyền, gió từ nắm đấm rít gào.Hai người vì thắng thua đã không còn coi trọng cơ thể mình nữa.“Vù!”.Ngay lúc đó, Diệp Thiên hơi nâng mắt lên, nhìn về phía mé bên võ đài Lư Sơn.ờ nơi đó, một bóng người tựa như ma quỷ bay qua khỏi đỉnh đầu của đám đông, tiến thẳng lên võ đài, đứng ngay chính giữa đòn tấn công của hai người.“Rầm!”.Đột nhiên có người xuất hiện khiến hai người họ không ngờ được, không kịp thu chiêu, một quyền một cước của bọn họ hướng thẳng đến người đang đứng chính giữa..
Sau đòn tấn công, hai người đều rỉ máu nơi khóe miệng, đồng thời lùi về sau năm bước.
Cho đến lúc này, bọn họ vẫn ngang tài ngang sức với nhau, bất phân thắng bại.
Ngô Duyệt Huyên không kìm được vỗ tay khen hay.
Trong lúc cô ta đang vui mừng thì chợt phát hiện Diệp Thiên ở bên cạnh đã mở mắt ra.
“Này, anh nhìn thấy chưa?”.
Cô ta hỏi Diệp Thiên: “Đây chính là trận đấu giữa các cao thủ chân chính, thê nào, có phải khiến anh sợ giật mình không?”.
Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ta, thờ ơ lắc đầu.
“Bọn họ còn kém xa lắm!”.
Nghe thế, Ngô Duyệt Huyên đang
định châm chọc Diệp Thiên thì [Slgô Vinh Quang ở bên cạnh đã hừ một tiếng lạnh lùng.
“Kém xa lắm? Nghe giọng điệu của cậu giống như cậu còn lợi hại hơn hai người họ?”.
“Cậu có biết hai người họ đại diện cho cái gì không?”.
Ngô Vinh Quang thấp giọng nói: “Thập Nhị Lộ Đàm Thoái và Thiết Tuyến Quyền đều là võ học hạng nhất của nội gia, mà hai người này đều là người xuất sắc trong lĩnh vực đó, một quyền một cước có thể đánh nứt đá gỗ.
Nếu cậu trúng phải một đòn thì đã lên trời từ lâu, còn ở đây mạnh miệng, đúng là không biết tốt xấu!”.
Từ lâu ông ta đã không ưa Diệp Thiên, nếu không phải Hàn Phong và Hàn Vân gọi Diệp Thiên là “Diệp tiên sinh”, ông ta đã trở mặt ngay rồi.
“Vậy kia à?”, Diệp Thiên nghe thấy
thê chỉ hờ hững lắc đầu: “Cho du tôi đứng yên không động đậy, mặc hai người họ đánh tôi tám quyền, mười quyền cũng không thể lay chuyển được tôi!”.
Lần này Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên hoàn toàn không lên tiếng nữa, hai ông cháu này cảm thấy Diệp Thiên chắc chắn bị điên mất rồi, bọn họ không muốn nói thêm nừa lời vô dụng nào với Diệp Thiên nữa.
Lúc này, hai người trên võ đài đã dự định dốc hết sức ra tay lần cuối, phân định thắng thua.
Chân phải của Tiền Trọng phát ra tiếng răng rắc từ khớp xương, mũi chân nhón lên, vận khí lên cẳng chân.
Còn Quách Tùng Niên đan hai tay trước ngực, trên nắm đấm ẩn hiện ánh sáng màu đỏ.
Hai người này đã vận chuyển khí kình lên đến đỉnh điểm, lần này đối chọi chắc chắn sẽ ngọc nát đá tan, long trời lở đất.
“Soạt!”
Cuối cùng hai người cũng chuyển động, Tiền Trọng quét một chân ra, gió dưới chân mạnh mẽ ập tới.
Quách Tùng Niên đánh ra một quyền, gió từ nắm đấm rít gào.
Hai người vì thắng thua đã không còn coi trọng cơ thể mình nữa.
“Vù!”.
Ngay lúc đó, Diệp Thiên hơi nâng mắt lên, nhìn về phía mé bên võ đài Lư Sơn.
ờ nơi đó, một bóng người tựa như ma quỷ bay qua khỏi đỉnh đầu của đám đông, tiến thẳng lên võ đài, đứng ngay chính giữa đòn tấn công của hai người.
“Rầm!”.
Đột nhiên có người xuất hiện khiến hai người họ không ngờ được, không kịp thu chiêu, một quyền một cước của bọn họ hướng thẳng đến người đang đứng chính giữa..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Sau đòn tấn công, hai người đều rỉ máu nơi khóe miệng, đồng thời lùi về sau năm bước.Cho đến lúc này, bọn họ vẫn ngang tài ngang sức với nhau, bất phân thắng bại.Ngô Duyệt Huyên không kìm được vỗ tay khen hay.Trong lúc cô ta đang vui mừng thì chợt phát hiện Diệp Thiên ở bên cạnh đã mở mắt ra.“Này, anh nhìn thấy chưa?”.Cô ta hỏi Diệp Thiên: “Đây chính là trận đấu giữa các cao thủ chân chính, thê nào, có phải khiến anh sợ giật mình không?”.Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ta, thờ ơ lắc đầu.“Bọn họ còn kém xa lắm!”.Nghe thế, Ngô Duyệt Huyên đangđịnh châm chọc Diệp Thiên thì [Slgô Vinh Quang ở bên cạnh đã hừ một tiếng lạnh lùng.“Kém xa lắm? Nghe giọng điệu của cậu giống như cậu còn lợi hại hơn hai người họ?”.“Cậu có biết hai người họ đại diện cho cái gì không?”.Ngô Vinh Quang thấp giọng nói: “Thập Nhị Lộ Đàm Thoái và Thiết Tuyến Quyền đều là võ học hạng nhất của nội gia, mà hai người này đều là người xuất sắc trong lĩnh vực đó, một quyền một cước có thể đánh nứt đá gỗ.Nếu cậu trúng phải một đòn thì đã lên trời từ lâu, còn ở đây mạnh miệng, đúng là không biết tốt xấu!”.Từ lâu ông ta đã không ưa Diệp Thiên, nếu không phải Hàn Phong và Hàn Vân gọi Diệp Thiên là “Diệp tiên sinh”, ông ta đã trở mặt ngay rồi.“Vậy kia à?”, Diệp Thiên nghe thấythê chỉ hờ hững lắc đầu: “Cho du tôi đứng yên không động đậy, mặc hai người họ đánh tôi tám quyền, mười quyền cũng không thể lay chuyển được tôi!”.Lần này Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên hoàn toàn không lên tiếng nữa, hai ông cháu này cảm thấy Diệp Thiên chắc chắn bị điên mất rồi, bọn họ không muốn nói thêm nừa lời vô dụng nào với Diệp Thiên nữa.Lúc này, hai người trên võ đài đã dự định dốc hết sức ra tay lần cuối, phân định thắng thua.Chân phải của Tiền Trọng phát ra tiếng răng rắc từ khớp xương, mũi chân nhón lên, vận khí lên cẳng chân.Còn Quách Tùng Niên đan hai tay trước ngực, trên nắm đấm ẩn hiện ánh sáng màu đỏ.Hai người này đã vận chuyển khí kình lên đến đỉnh điểm, lần này đối chọi chắc chắn sẽ ngọc nát đá tan, long trời lở đất.“Soạt!”Cuối cùng hai người cũng chuyển động, Tiền Trọng quét một chân ra, gió dưới chân mạnh mẽ ập tới.Quách Tùng Niên đánh ra một quyền, gió từ nắm đấm rít gào.Hai người vì thắng thua đã không còn coi trọng cơ thể mình nữa.“Vù!”.Ngay lúc đó, Diệp Thiên hơi nâng mắt lên, nhìn về phía mé bên võ đài Lư Sơn.ờ nơi đó, một bóng người tựa như ma quỷ bay qua khỏi đỉnh đầu của đám đông, tiến thẳng lên võ đài, đứng ngay chính giữa đòn tấn công của hai người.“Rầm!”.Đột nhiên có người xuất hiện khiến hai người họ không ngờ được, không kịp thu chiêu, một quyền một cước của bọn họ hướng thẳng đến người đang đứng chính giữa..