Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 196: Chương 195
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, cậu không hề đuổi theo, tay phải của cậu hơi đưa lên, sau đó đánh một cú vào phía sau lưng của Đường Đôn Nho đang cách cậu khá xa.“Bụp!”.Môt cú đấm màu xanh lam nhat cóthể nhìn bằng mắt thường, xuyên qua không khí, nhanh hơn tốc độ của Đường Đôn Nho không biết bao nhiêu lần, như rồng vượt biển, đánh thẳng vào sau lưng của Đường Đôn Nho.“Phụt!”.Cơ thể Đường Đôn Nho vẫn còn trên không trung, vẫn giữ tư thế đang chạy, một tia máu phun mạnh ra từ ngực ông ta, cơ thể ông ta rơi bịch xuống đất tắt thở.Một vị chí tôn bán bộ mạnh nhất tỉnh Xuyên lại chết như vậy, và người giết ông ta lại là một thiếu niên mới chỉ 17,18 tuổi.“Nội lực xuất ngoại, giết người cách hàng chục bước, đây chính là chí tôn võ thuật!”.Ngô Vinh Quang tỉnh lại sau nỗi bàng hoàng, ông ta sững sờ thốt lên, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt vô cùng kính nể.Ngô Duyệt Huyên trước đó luôn coi thường Diệp Thiên, còn nhiều lần chê bai Diệp Thiên, lúc này tinh thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy như đang trong mơ.“Chẳng trách anh ta lại coi thường Đại Lực Ưng Trảo của ông nội, không coi Tiền Trọng và Quách Tùng Niên ra gì, với thực lực của anh ta, những người này làm gì đủ tư cách để anh ta coi trọng chứ?”.Nghĩ vậy, cô ta tự cười bản thân, thì ra cô ta mới chính là ếch ngồi đáy giếng.Nhưng đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy khó tin, vị thiếu niên đánh một chưởng giết chết Đường Đôn Nho trên võ đài LƯ sơn lại chính là người bị cô ta cho là “tên khốn ngu ngốc” không hiểu gì về võ thuật.“Chúc mừng Diệp tiên sinh thắng lợi, từ nay về sau danh tiếng của Diệp tiên sinh sẽ vang dội tỉnh Xuyên, vangkhắp Hoa Hạ!”Hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân đều đứng dậy chắp tay chúc mừng Diệp Thiên, những võ giả còn lại cũng đều lần lượt cúi người trước mặt Diệp Thiên, vô cùng tôn kính.Đây chính là uy lực mà chỉ chí tôn võ thuật mới có được.Diệp Thiên lạnh lùng gật đầu, sau đó quay người sang phía những người còn lại của Đường Môn.“Còn có ai muốn ra tay với tôi không?”.Những cao thủ của Đường Môn này nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên nhìn đến, ai nấy đều lùi về phía sau, không ai dám hé răng nửa lời.Đùa à, đến Đường Đôn Nho còn bị chết bởi một chưởng của Diệp Thiên, bọn họ mà lên có khác nào tự tìm đến cái chết?Bọn họ lùi lại, chứng tỏ cả ĐườngMôn đã bị Diệp Thiên đạp dưới chân..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, cậu không hề đuổi theo, tay phải của cậu hơi đưa lên, sau đó đánh một cú vào phía sau lưng của Đường Đôn Nho đang cách cậu khá xa.“Bụp!”.Môt cú đấm màu xanh lam nhat cóthể nhìn bằng mắt thường, xuyên qua không khí, nhanh hơn tốc độ của Đường Đôn Nho không biết bao nhiêu lần, như rồng vượt biển, đánh thẳng vào sau lưng của Đường Đôn Nho.“Phụt!”.Cơ thể Đường Đôn Nho vẫn còn trên không trung, vẫn giữ tư thế đang chạy, một tia máu phun mạnh ra từ ngực ông ta, cơ thể ông ta rơi bịch xuống đất tắt thở.Một vị chí tôn bán bộ mạnh nhất tỉnh Xuyên lại chết như vậy, và người giết ông ta lại là một thiếu niên mới chỉ 17,18 tuổi.“Nội lực xuất ngoại, giết người cách hàng chục bước, đây chính là chí tôn võ thuật!”.Ngô Vinh Quang tỉnh lại sau nỗi bàng hoàng, ông ta sững sờ thốt lên, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt vô cùng kính nể.Ngô Duyệt Huyên trước đó luôn coi thường Diệp Thiên, còn nhiều lần chê bai Diệp Thiên, lúc này tinh thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy như đang trong mơ.“Chẳng trách anh ta lại coi thường Đại Lực Ưng Trảo của ông nội, không coi Tiền Trọng và Quách Tùng Niên ra gì, với thực lực của anh ta, những người này làm gì đủ tư cách để anh ta coi trọng chứ?”.Nghĩ vậy, cô ta tự cười bản thân, thì ra cô ta mới chính là ếch ngồi đáy giếng.Nhưng đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy khó tin, vị thiếu niên đánh một chưởng giết chết Đường Đôn Nho trên võ đài LƯ sơn lại chính là người bị cô ta cho là “tên khốn ngu ngốc” không hiểu gì về võ thuật.“Chúc mừng Diệp tiên sinh thắng lợi, từ nay về sau danh tiếng của Diệp tiên sinh sẽ vang dội tỉnh Xuyên, vangkhắp Hoa Hạ!”Hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân đều đứng dậy chắp tay chúc mừng Diệp Thiên, những võ giả còn lại cũng đều lần lượt cúi người trước mặt Diệp Thiên, vô cùng tôn kính.Đây chính là uy lực mà chỉ chí tôn võ thuật mới có được.Diệp Thiên lạnh lùng gật đầu, sau đó quay người sang phía những người còn lại của Đường Môn.“Còn có ai muốn ra tay với tôi không?”.Những cao thủ của Đường Môn này nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên nhìn đến, ai nấy đều lùi về phía sau, không ai dám hé răng nửa lời.Đùa à, đến Đường Đôn Nho còn bị chết bởi một chưởng của Diệp Thiên, bọn họ mà lên có khác nào tự tìm đến cái chết?Bọn họ lùi lại, chứng tỏ cả ĐườngMôn đã bị Diệp Thiên đạp dưới chân..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, cậu không hề đuổi theo, tay phải của cậu hơi đưa lên, sau đó đánh một cú vào phía sau lưng của Đường Đôn Nho đang cách cậu khá xa.“Bụp!”.Môt cú đấm màu xanh lam nhat cóthể nhìn bằng mắt thường, xuyên qua không khí, nhanh hơn tốc độ của Đường Đôn Nho không biết bao nhiêu lần, như rồng vượt biển, đánh thẳng vào sau lưng của Đường Đôn Nho.“Phụt!”.Cơ thể Đường Đôn Nho vẫn còn trên không trung, vẫn giữ tư thế đang chạy, một tia máu phun mạnh ra từ ngực ông ta, cơ thể ông ta rơi bịch xuống đất tắt thở.Một vị chí tôn bán bộ mạnh nhất tỉnh Xuyên lại chết như vậy, và người giết ông ta lại là một thiếu niên mới chỉ 17,18 tuổi.“Nội lực xuất ngoại, giết người cách hàng chục bước, đây chính là chí tôn võ thuật!”.Ngô Vinh Quang tỉnh lại sau nỗi bàng hoàng, ông ta sững sờ thốt lên, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt vô cùng kính nể.Ngô Duyệt Huyên trước đó luôn coi thường Diệp Thiên, còn nhiều lần chê bai Diệp Thiên, lúc này tinh thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy như đang trong mơ.“Chẳng trách anh ta lại coi thường Đại Lực Ưng Trảo của ông nội, không coi Tiền Trọng và Quách Tùng Niên ra gì, với thực lực của anh ta, những người này làm gì đủ tư cách để anh ta coi trọng chứ?”.Nghĩ vậy, cô ta tự cười bản thân, thì ra cô ta mới chính là ếch ngồi đáy giếng.Nhưng đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy khó tin, vị thiếu niên đánh một chưởng giết chết Đường Đôn Nho trên võ đài LƯ sơn lại chính là người bị cô ta cho là “tên khốn ngu ngốc” không hiểu gì về võ thuật.“Chúc mừng Diệp tiên sinh thắng lợi, từ nay về sau danh tiếng của Diệp tiên sinh sẽ vang dội tỉnh Xuyên, vangkhắp Hoa Hạ!”Hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân đều đứng dậy chắp tay chúc mừng Diệp Thiên, những võ giả còn lại cũng đều lần lượt cúi người trước mặt Diệp Thiên, vô cùng tôn kính.Đây chính là uy lực mà chỉ chí tôn võ thuật mới có được.Diệp Thiên lạnh lùng gật đầu, sau đó quay người sang phía những người còn lại của Đường Môn.“Còn có ai muốn ra tay với tôi không?”.Những cao thủ của Đường Môn này nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên nhìn đến, ai nấy đều lùi về phía sau, không ai dám hé răng nửa lời.Đùa à, đến Đường Đôn Nho còn bị chết bởi một chưởng của Diệp Thiên, bọn họ mà lên có khác nào tự tìm đến cái chết?Bọn họ lùi lại, chứng tỏ cả ĐườngMôn đã bị Diệp Thiên đạp dưới chân..