Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 197: Chương 196
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên nhìn một lượt những người của Đường Môn, sau đó quay người đi ra phía ngoài của võ đài Lư Sơn, khi đi qua Ngô Duyệt Huyên, cậu không có bất kỳ ý định dừng lại, thậm chí đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, khiến trong lòng Ngô Duyệt Huyên vô cùng buồn bã.ờ phía ngoài võ đài Lư sơn, các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hoan hô rầm rộ, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, trước đó bọn họ đã bị khí thê của Diệp Thiên trấn áp, còn lần này, bọn họ thực sự bái phục bởi sức mạnh cuồn cuộn ngất trời của Diệp Thiên.Diệp Thiên là một thống lĩnh mà bọn họ chưa bao giờ gặp, cho dù là khí phách, sự can đảm, sức mạnh đều là bậc anh hùng trong các anh hùng, người như vậy mới có thể có nguồn lực thống lĩnh Xuyên Bắc, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện dốc sức.Trái ngược với các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hân hoan vui mừng, người đứng đầu thế giới ngầm Xuyên Nam là Lâm Thiên Nam lại sợ đến mức tái mặt tái mày, khoảnh khắc Đường Đôn Nho bị Diệp Thiên giết chết, hắn đã âm thầm bỏ chạy.Hắn vừa mới thoát khỏi đám đông, thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt hắn.Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hồn vía lên mây, người đang đứng trước mặt hắn lúc này chính là Diệp Thiên.“Lâm Thiên Nam, còn nhớ những lời mà tôi đã nói với anh ở Lư Thành chứ?”.Hai chân Lâm Thiên Nam mềm nhũn, sợ đến mức quỳ sụp xuống.“Diệp tiên sinh, Lâm Thiên Nam biết tội rồi, từ nay về sau Lâm Thiên Nam nguyện đi theo Diệp tiên sinh, cho dù là Xuyên Nam hay Xuyên Bắc,đều thuộc về Diệp tiên sinh!”.Hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, đến ông hai của Đường Môn là một người mạnh như vậy cũng phải chết dưới tay Diệp Thiên, hắn chẳng qua chỉ là người đứng đầu thế giới ngầm, nói thẳng ra cũng chỉ là một người bình thường, làm sao để đối đầu với Diệp Thiên đây?Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên nhìn lướt qua Lâm Thiên Nam, khắp người Lâm Thiên Nam cứng dơ như khối băng, chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây trôi đi khốn khổ như bị róc xương lóc thịt vậy.Đúng lúc hắn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, thì Diệp Thiên lên tiếng.“Nhớ kỹ, tính mạng của anh từ nay về sau đã không còn thuộc về bản thân anh nữa!”.Lâm Thiên Nam như được xá tội, dập đầu ba cái liên tiếp trước mặt Diệp Thiên.“Cảm ơn Diệp tiên sinh tha mạng, từ nay về sau Lâm Thiên Nam tôi sẽ chỉ trung thành với Diệp tiên sinh, quyết không hai lòng!”.Ngô Quảng Phú đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.Tỉnh Xuyên trước đây chia thành Xuyên Nam và Xuyên Bắc, ngay lúc này đều đã thuộc về Diệp Thiên.Từ nay về sau, toàn bộ thê giới ngầm ở tỉnh Xuyên chỉ có một chủ, đó chính là Diệp Thiên..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên nhìn một lượt những người của Đường Môn, sau đó quay người đi ra phía ngoài của võ đài Lư Sơn, khi đi qua Ngô Duyệt Huyên, cậu không có bất kỳ ý định dừng lại, thậm chí đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, khiến trong lòng Ngô Duyệt Huyên vô cùng buồn bã.ờ phía ngoài võ đài Lư sơn, các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hoan hô rầm rộ, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, trước đó bọn họ đã bị khí thê của Diệp Thiên trấn áp, còn lần này, bọn họ thực sự bái phục bởi sức mạnh cuồn cuộn ngất trời của Diệp Thiên.Diệp Thiên là một thống lĩnh mà bọn họ chưa bao giờ gặp, cho dù là khí phách, sự can đảm, sức mạnh đều là bậc anh hùng trong các anh hùng, người như vậy mới có thể có nguồn lực thống lĩnh Xuyên Bắc, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện dốc sức.Trái ngược với các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hân hoan vui mừng, người đứng đầu thế giới ngầm Xuyên Nam là Lâm Thiên Nam lại sợ đến mức tái mặt tái mày, khoảnh khắc Đường Đôn Nho bị Diệp Thiên giết chết, hắn đã âm thầm bỏ chạy.Hắn vừa mới thoát khỏi đám đông, thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt hắn.Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hồn vía lên mây, người đang đứng trước mặt hắn lúc này chính là Diệp Thiên.“Lâm Thiên Nam, còn nhớ những lời mà tôi đã nói với anh ở Lư Thành chứ?”.Hai chân Lâm Thiên Nam mềm nhũn, sợ đến mức quỳ sụp xuống.“Diệp tiên sinh, Lâm Thiên Nam biết tội rồi, từ nay về sau Lâm Thiên Nam nguyện đi theo Diệp tiên sinh, cho dù là Xuyên Nam hay Xuyên Bắc,đều thuộc về Diệp tiên sinh!”.Hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, đến ông hai của Đường Môn là một người mạnh như vậy cũng phải chết dưới tay Diệp Thiên, hắn chẳng qua chỉ là người đứng đầu thế giới ngầm, nói thẳng ra cũng chỉ là một người bình thường, làm sao để đối đầu với Diệp Thiên đây?Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên nhìn lướt qua Lâm Thiên Nam, khắp người Lâm Thiên Nam cứng dơ như khối băng, chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây trôi đi khốn khổ như bị róc xương lóc thịt vậy.Đúng lúc hắn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, thì Diệp Thiên lên tiếng.“Nhớ kỹ, tính mạng của anh từ nay về sau đã không còn thuộc về bản thân anh nữa!”.Lâm Thiên Nam như được xá tội, dập đầu ba cái liên tiếp trước mặt Diệp Thiên.“Cảm ơn Diệp tiên sinh tha mạng, từ nay về sau Lâm Thiên Nam tôi sẽ chỉ trung thành với Diệp tiên sinh, quyết không hai lòng!”.Ngô Quảng Phú đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.Tỉnh Xuyên trước đây chia thành Xuyên Nam và Xuyên Bắc, ngay lúc này đều đã thuộc về Diệp Thiên.Từ nay về sau, toàn bộ thê giới ngầm ở tỉnh Xuyên chỉ có một chủ, đó chính là Diệp Thiên..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên nhìn một lượt những người của Đường Môn, sau đó quay người đi ra phía ngoài của võ đài Lư Sơn, khi đi qua Ngô Duyệt Huyên, cậu không có bất kỳ ý định dừng lại, thậm chí đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, khiến trong lòng Ngô Duyệt Huyên vô cùng buồn bã.ờ phía ngoài võ đài Lư sơn, các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hoan hô rầm rộ, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, trước đó bọn họ đã bị khí thê của Diệp Thiên trấn áp, còn lần này, bọn họ thực sự bái phục bởi sức mạnh cuồn cuộn ngất trời của Diệp Thiên.Diệp Thiên là một thống lĩnh mà bọn họ chưa bao giờ gặp, cho dù là khí phách, sự can đảm, sức mạnh đều là bậc anh hùng trong các anh hùng, người như vậy mới có thể có nguồn lực thống lĩnh Xuyên Bắc, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện dốc sức.Trái ngược với các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hân hoan vui mừng, người đứng đầu thế giới ngầm Xuyên Nam là Lâm Thiên Nam lại sợ đến mức tái mặt tái mày, khoảnh khắc Đường Đôn Nho bị Diệp Thiên giết chết, hắn đã âm thầm bỏ chạy.Hắn vừa mới thoát khỏi đám đông, thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt hắn.Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hồn vía lên mây, người đang đứng trước mặt hắn lúc này chính là Diệp Thiên.“Lâm Thiên Nam, còn nhớ những lời mà tôi đã nói với anh ở Lư Thành chứ?”.Hai chân Lâm Thiên Nam mềm nhũn, sợ đến mức quỳ sụp xuống.“Diệp tiên sinh, Lâm Thiên Nam biết tội rồi, từ nay về sau Lâm Thiên Nam nguyện đi theo Diệp tiên sinh, cho dù là Xuyên Nam hay Xuyên Bắc,đều thuộc về Diệp tiên sinh!”.Hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, đến ông hai của Đường Môn là một người mạnh như vậy cũng phải chết dưới tay Diệp Thiên, hắn chẳng qua chỉ là người đứng đầu thế giới ngầm, nói thẳng ra cũng chỉ là một người bình thường, làm sao để đối đầu với Diệp Thiên đây?Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên nhìn lướt qua Lâm Thiên Nam, khắp người Lâm Thiên Nam cứng dơ như khối băng, chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây trôi đi khốn khổ như bị róc xương lóc thịt vậy.Đúng lúc hắn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, thì Diệp Thiên lên tiếng.“Nhớ kỹ, tính mạng của anh từ nay về sau đã không còn thuộc về bản thân anh nữa!”.Lâm Thiên Nam như được xá tội, dập đầu ba cái liên tiếp trước mặt Diệp Thiên.“Cảm ơn Diệp tiên sinh tha mạng, từ nay về sau Lâm Thiên Nam tôi sẽ chỉ trung thành với Diệp tiên sinh, quyết không hai lòng!”.Ngô Quảng Phú đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.Tỉnh Xuyên trước đây chia thành Xuyên Nam và Xuyên Bắc, ngay lúc này đều đã thuộc về Diệp Thiên.Từ nay về sau, toàn bộ thê giới ngầm ở tỉnh Xuyên chỉ có một chủ, đó chính là Diệp Thiên..