Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 485: Chương 484
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Nghe thấy Tiêu Trì nói hắn là em họ củaanh Tiêu ở Kiểm Tây, không it người đềunhin tối với vẻ kiêng dè, trong lòng thẩmkinh ngạc.Mọi người đều biết rõ anh Tiêu ở KiểmTây là ai, Tiêu Tri này là em họ của anhTiêu, thân phận cao như vậy e rằng khôngcó ai ở đây có thể sánh được, dù sao nếuđắc tội với hắn, vậy thì chinh là đắc tội vớianh Tiêu, đắc tội với nhà họ Tiêu phía sau.“Chia cho anh một người?”.Diệp Thiên nhíu mày, Tiểu Văn Nguyệtvà LÍ Tinh Tinh nếu đã đều lấy cậu ra làmbia đỡ đạn, vậy thì cậu cũng diễn đếncùng luôn, thế là cậu cũng lộ ra biểu cảmcủa một cậu ấm nhà giàu, nói với vẻ coithường.“Tiêu Tri gì chứ, anh Tiêu ở Kiểm Tây gìchủ, tôi chưa nghe thấy bao giờ!.“Biết điều thì cút sang một bên, muốntôi chia phụ nữ cho à? Anh còn chưa đủ tưcách đâu!”.Diệp Thiên với dáng về giống như mộtcông từ nhà giàu nhéch mép cười chế nhạo,hoàn toàn không coi Tiêu Trì ra gì.Tiêu Tri tự nói rõ danh tính của mình,trông thì có về như thực lòng muốn kết bạnvới cậu, nhưng thật ra là uy hiếp Diệp Thiênphải cho hắn một trong hai người Tiểu Văn nNguyệt và Lí Tinh Tinh.Bằng không sẽ phảitự lượng xem sức mình có đấu nổi với conem nhà họ Tiêu hay không.Với thân phận địa vị của Diệp Thiên hômnay, cái gì mà nhà họ Tiêu, cải gì mà cậu ấmthiếu gia, tất cà đều chẳng ăn nhằm gì sovới cậu.Cậu vừa nói xong thì những người xungquanh đều im bật.Mọi ánh mắt kinh ngạcđều đổ lên trên người Diệp Thiên.“Người này là ai mà lại nói là không biếtcậu chủ nhà họ Tiêu Kiếm Tây? Lại cònkêu Tiêu Trì cút qua một bên?”“Tên này thật ngu ngốc.Ở địa phậnKiểm Tây mà lại dám nói chuyện với con emnhà họ Tiêu như vậy?”Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau,ở vùng Kiểm Tây này, ai mà không biết tiếngtăm của nhà họ Tiêu?Nhà họ Tiêu gần như là một công ty độcquyền bảy mươi phần trăm hoạt động kinhdoanh kinh tế của Kiểm Tây.Họ sở hữunhiều ngành kiếm bộn tiến khác nhau liênquan đến bất động sản, tài chính, giải tri vàdu lịch.Nhà họ chức cao thế mạnh, địa vịcủa chủ tịch Tiêu Hùng hiện đang nắmquyền trong doanh nghiệp nhà họ Tiêuthậm chí còn sánh ngang với một quanchức thành phố.Cho dù một thành viêntuyển đầu của tỉnh đến cũng phải nề mặtông ta vài phần, bằng vai phải về.Ở Kiểm Tây, phàm là những người cómóc nổi với nhà họ Tiêu gần như đều có thểngắng mặt mà đi, ai dám dây vào? Cho dùlà ông trùm ở địa phương khác tối cũngphải nề mặt họ.Nhưng bây giả, một đứa nhóc mà bọnhọ chưa từng thấy bao giả, trông có về chigiống như một người mới nổi lại dám xemthường nhà họ Tiêu, còn bảo Tiêu Trì cút qua một bên?Tiêu Trì sững mặt ra, đôi mắt hơi nheolại, nụ cười vụt tất.Hắn nhìn Diệp Thiên nửa như cười nửanhư không, ánh mắt lóe lên ánh nhìn thâmđộc.“Tôi thương lượng với anh là vì tôi coitrọng anh.Nhưng nghe giọng điệu của anhdưỡng như đang xem thường Tiêu Trì tôi,xem thường nhà họ Tiêu chúng tôi?”Diệp Thiên hồ hững dang hai tay, ngắngđầu nhìn lên.“Anh nói không sai chút nào, cho dù làanh hay là nhà họ Tiêu, tôi đều chẳng coi làgì hết:“Nhãn lúc tâm trạng của tôi vẫn còn tốt,tốt hơn hết anh mau biến khỏi đây đi”Đối mặt với ảnh mắt không mấy thiệncàm của Tiêu Tri, Diệp Thiên vẫn không hềnhúc nhích khiến người ta càng thêm kinhngạc.Những vị khách xung quanh đều imnhư thóc.Tất cả những người mua quần áo ở đâykhông giàu có thì cũng là dạng quyền quý,đa số đều là những người nổi tiếng thượnglưu, những người giàu có ở Kiểm Tây.Nhưng bọn họ tự hỏi, không ai có tư cáchdám nói mình coi thường nhà họ Tiêu.Thậm chí bất cứ quyết định nào của nhà họTiêu cũng đều đủ để khiến họ run như cầysấy rồi.
Nghe thấy Tiêu Trì nói hắn là em họ của
anh Tiêu ở Kiểm Tây, không it người đều
nhin tối với vẻ kiêng dè, trong lòng thẩm
kinh ngạc.
Mọi người đều biết rõ anh Tiêu ở Kiểm
Tây là ai, Tiêu Tri này là em họ của anh
Tiêu, thân phận cao như vậy e rằng không
có ai ở đây có thể sánh được, dù sao nếu
đắc tội với hắn, vậy thì chinh là đắc tội với
anh Tiêu, đắc tội với nhà họ Tiêu phía sau.
“Chia cho anh một người?”.
Diệp Thiên nhíu mày, Tiểu Văn Nguyệt
và LÍ Tinh Tinh nếu đã đều lấy cậu ra làm
bia đỡ đạn, vậy thì cậu cũng diễn đến
cùng luôn, thế là cậu cũng lộ ra biểu cảm
của một cậu ấm nhà giàu, nói với vẻ coi
thường.
“Tiêu Tri gì chứ, anh Tiêu ở Kiểm Tây gì
chủ, tôi chưa nghe thấy bao giờ!.
“Biết điều thì cút sang một bên, muốn
tôi chia phụ nữ cho à? Anh còn chưa đủ tư
cách đâu!”.
Diệp Thiên với dáng về giống như một
công từ nhà giàu nhéch mép cười chế nhạo,
hoàn toàn không coi Tiêu Trì ra gì.
Tiêu Tri tự nói rõ danh tính của mình,
trông thì có về như thực lòng muốn kết bạn
với cậu, nhưng thật ra là uy hiếp Diệp Thiên
phải cho hắn một trong hai người Tiểu Văn n
Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Bằng không sẽ phải
tự lượng xem sức mình có đấu nổi với con
em nhà họ Tiêu hay không.
Với thân phận địa vị của Diệp Thiên hôm
nay, cái gì mà nhà họ Tiêu, cải gì mà cậu ấm
thiếu gia, tất cà đều chẳng ăn nhằm gì so
với cậu.
Cậu vừa nói xong thì những người xung
quanh đều im bật.
Mọi ánh mắt kinh ngạc
đều đổ lên trên người Diệp Thiên.
“Người này là ai mà lại nói là không biết
cậu chủ nhà họ Tiêu Kiếm Tây? Lại còn
kêu Tiêu Trì cút qua một bên?”
“Tên này thật ngu ngốc.
Ở địa phận
Kiểm Tây mà lại dám nói chuyện với con em
nhà họ Tiêu như vậy?”
Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau,
ở vùng Kiểm Tây này, ai mà không biết tiếng
tăm của nhà họ Tiêu?
Nhà họ Tiêu gần như là một công ty độc
quyền bảy mươi phần trăm hoạt động kinh
doanh kinh tế của Kiểm Tây.
Họ sở hữu
nhiều ngành kiếm bộn tiến khác nhau liên
quan đến bất động sản, tài chính, giải tri và
du lịch.
Nhà họ chức cao thế mạnh, địa vị
của chủ tịch Tiêu Hùng hiện đang nắm
quyền trong doanh nghiệp nhà họ Tiêu
thậm chí còn sánh ngang với một quan
chức thành phố.
Cho dù một thành viên
tuyển đầu của tỉnh đến cũng phải nề mặt
ông ta vài phần, bằng vai phải về.
Ở Kiểm Tây, phàm là những người có
móc nổi với nhà họ Tiêu gần như đều có thể
ngắng mặt mà đi, ai dám dây vào? Cho dù
là ông trùm ở địa phương khác tối cũng
phải nề mặt họ.
Nhưng bây giả, một đứa nhóc mà bọn
họ chưa từng thấy bao giả, trông có về chi
giống như một người mới nổi lại dám xem
thường nhà họ Tiêu, còn bảo Tiêu Trì cút qua một bên?
Tiêu Trì sững mặt ra, đôi mắt hơi nheo
lại, nụ cười vụt tất.
Hắn nhìn Diệp Thiên nửa như cười nửa
như không, ánh mắt lóe lên ánh nhìn thâm
độc.
“Tôi thương lượng với anh là vì tôi coi
trọng anh.
Nhưng nghe giọng điệu của anh
dưỡng như đang xem thường Tiêu Trì tôi,
xem thường nhà họ Tiêu chúng tôi?”
Diệp Thiên hồ hững dang hai tay, ngắng
đầu nhìn lên.
“Anh nói không sai chút nào, cho dù là
anh hay là nhà họ Tiêu, tôi đều chẳng coi là
gì hết:
“Nhãn lúc tâm trạng của tôi vẫn còn tốt,
tốt hơn hết anh mau biến khỏi đây đi”
Đối mặt với ảnh mắt không mấy thiện
càm của Tiêu Tri, Diệp Thiên vẫn không hề
nhúc nhích khiến người ta càng thêm kinh
ngạc.
Những vị khách xung quanh đều im
như thóc.
Tất cả những người mua quần áo ở đây
không giàu có thì cũng là dạng quyền quý,
đa số đều là những người nổi tiếng thượng
lưu, những người giàu có ở Kiểm Tây.
Nhưng bọn họ tự hỏi, không ai có tư cách
dám nói mình coi thường nhà họ Tiêu.
Thậm chí bất cứ quyết định nào của nhà họ
Tiêu cũng đều đủ để khiến họ run như cầy
sấy rồi.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Nghe thấy Tiêu Trì nói hắn là em họ củaanh Tiêu ở Kiểm Tây, không it người đềunhin tối với vẻ kiêng dè, trong lòng thẩmkinh ngạc.Mọi người đều biết rõ anh Tiêu ở KiểmTây là ai, Tiêu Tri này là em họ của anhTiêu, thân phận cao như vậy e rằng khôngcó ai ở đây có thể sánh được, dù sao nếuđắc tội với hắn, vậy thì chinh là đắc tội vớianh Tiêu, đắc tội với nhà họ Tiêu phía sau.“Chia cho anh một người?”.Diệp Thiên nhíu mày, Tiểu Văn Nguyệtvà LÍ Tinh Tinh nếu đã đều lấy cậu ra làmbia đỡ đạn, vậy thì cậu cũng diễn đếncùng luôn, thế là cậu cũng lộ ra biểu cảmcủa một cậu ấm nhà giàu, nói với vẻ coithường.“Tiêu Tri gì chứ, anh Tiêu ở Kiểm Tây gìchủ, tôi chưa nghe thấy bao giờ!.“Biết điều thì cút sang một bên, muốntôi chia phụ nữ cho à? Anh còn chưa đủ tưcách đâu!”.Diệp Thiên với dáng về giống như mộtcông từ nhà giàu nhéch mép cười chế nhạo,hoàn toàn không coi Tiêu Trì ra gì.Tiêu Tri tự nói rõ danh tính của mình,trông thì có về như thực lòng muốn kết bạnvới cậu, nhưng thật ra là uy hiếp Diệp Thiênphải cho hắn một trong hai người Tiểu Văn nNguyệt và Lí Tinh Tinh.Bằng không sẽ phảitự lượng xem sức mình có đấu nổi với conem nhà họ Tiêu hay không.Với thân phận địa vị của Diệp Thiên hômnay, cái gì mà nhà họ Tiêu, cải gì mà cậu ấmthiếu gia, tất cà đều chẳng ăn nhằm gì sovới cậu.Cậu vừa nói xong thì những người xungquanh đều im bật.Mọi ánh mắt kinh ngạcđều đổ lên trên người Diệp Thiên.“Người này là ai mà lại nói là không biếtcậu chủ nhà họ Tiêu Kiếm Tây? Lại cònkêu Tiêu Trì cút qua một bên?”“Tên này thật ngu ngốc.Ở địa phậnKiểm Tây mà lại dám nói chuyện với con emnhà họ Tiêu như vậy?”Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau,ở vùng Kiểm Tây này, ai mà không biết tiếngtăm của nhà họ Tiêu?Nhà họ Tiêu gần như là một công ty độcquyền bảy mươi phần trăm hoạt động kinhdoanh kinh tế của Kiểm Tây.Họ sở hữunhiều ngành kiếm bộn tiến khác nhau liênquan đến bất động sản, tài chính, giải tri vàdu lịch.Nhà họ chức cao thế mạnh, địa vịcủa chủ tịch Tiêu Hùng hiện đang nắmquyền trong doanh nghiệp nhà họ Tiêuthậm chí còn sánh ngang với một quanchức thành phố.Cho dù một thành viêntuyển đầu của tỉnh đến cũng phải nề mặtông ta vài phần, bằng vai phải về.Ở Kiểm Tây, phàm là những người cómóc nổi với nhà họ Tiêu gần như đều có thểngắng mặt mà đi, ai dám dây vào? Cho dùlà ông trùm ở địa phương khác tối cũngphải nề mặt họ.Nhưng bây giả, một đứa nhóc mà bọnhọ chưa từng thấy bao giả, trông có về chigiống như một người mới nổi lại dám xemthường nhà họ Tiêu, còn bảo Tiêu Trì cút qua một bên?Tiêu Trì sững mặt ra, đôi mắt hơi nheolại, nụ cười vụt tất.Hắn nhìn Diệp Thiên nửa như cười nửanhư không, ánh mắt lóe lên ánh nhìn thâmđộc.“Tôi thương lượng với anh là vì tôi coitrọng anh.Nhưng nghe giọng điệu của anhdưỡng như đang xem thường Tiêu Trì tôi,xem thường nhà họ Tiêu chúng tôi?”Diệp Thiên hồ hững dang hai tay, ngắngđầu nhìn lên.“Anh nói không sai chút nào, cho dù làanh hay là nhà họ Tiêu, tôi đều chẳng coi làgì hết:“Nhãn lúc tâm trạng của tôi vẫn còn tốt,tốt hơn hết anh mau biến khỏi đây đi”Đối mặt với ảnh mắt không mấy thiệncàm của Tiêu Tri, Diệp Thiên vẫn không hềnhúc nhích khiến người ta càng thêm kinhngạc.Những vị khách xung quanh đều imnhư thóc.Tất cả những người mua quần áo ở đâykhông giàu có thì cũng là dạng quyền quý,đa số đều là những người nổi tiếng thượnglưu, những người giàu có ở Kiểm Tây.Nhưng bọn họ tự hỏi, không ai có tư cáchdám nói mình coi thường nhà họ Tiêu.Thậm chí bất cứ quyết định nào của nhà họTiêu cũng đều đủ để khiến họ run như cầysấy rồi.