Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 486: Chương 485
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thế mà Diệp Thiên lại thắng thừng nóiminh xem thuờng nhà họ Tiêu, dũng khícùng giọng điệu như vậy quả thực khiếnngười ta cảm thấy khiếp sợ.“Tên kía, tôi nghĩ anh đang tự tìm cáichết đấy!”Trong mắt Tiêu Tri hiện lên sự tức giận,hắn là một công từ bột nổi tiếng ở KiểmTây, hầu như những người thuộc tầng lớpthượng lưu đều nghe nói tôi cậu ta là biếnsắc.Hắn đã gây ra không biết bao chuyệntrái đạo lý, nhưng đến cuối cùng nhà họTiêu đều đứng ra dàn xếp nên đã tạo chohắn một tỉnh cách làm gi không cân nhắcđến hậu quả.Hôm nay sau khi nhìn thấy Tiểu VănNguyệt và Lí Tinh Tinh, hắn chỉ cảm thấyngửa ngày.Sau khi nghe họ nói Diộp Thiên là bạn trai của họ, hắnliền này ra ý định,đầu tiên là nói ra thân phận mình là ngườinhà họ Tiêu, dựa vào sức mạnh và tiếngtăm của nhà họ Tiêu, để nếu như DiệpThiên biết điều thì nhất định sẽ vui vềnhường hai cô gái kia cho hắn.Vì dù sao người phụ nữ khi ở trong tayngười có tiến đích thực chẳng qua cũng chỉlà gọi thì tối đuổi thì đi mà thôi.Nhưỡng mộtngười phụ nữ có thể kết giao với hắn, có thểkéo gần mối quan hệ với nhà họ Tiêu, điềunày đối với đại đa số mọi người mà nói chỉ ố mọicó được mà không có mất.Nhưng Diệp Thiên lại không hành độngnhư hắn nghĩ, ngược lại còn xem thườngnhà họ Tiêu, còn dám kêu hắn cút!Diệp Thiên nghe xong chỉ cười khinh bị,cũng không thêm trả lời, cứ như vậy dựavào số pha trong cửa hàng, nhắm mắtdưỡng thần!Tiểu Văn Nguyệt và L Tinh Tinh khônghể lo lắng, họ tiếp tục chọn đồ cho DiệpThiên, nhưng những người trong cửa hàngđều thắm lắc đầu.Bọn họ cho rằng Diệp Thiên hắn là đi ra từ địa phương nhỏ nào đó, hoặc là một cậuấm gia thế khủng đến từ những nơi nhưKiếm Đông, Kiểm Nam, Kiểm Bắc.Nhưngbất luận từ đầu tới thì ở Kiếm Tây mà đắctội với nhà họ Tiêu thì hậu quả cũng đềunghiêm trọng.“Cậu chủ Trị, anh mau lại đây mà xem.Đây là đồ người ta đặc biệt chọn cho anhđó!”Ngay lúc Tiêu Trì sắp lên cơn thì mộtgiọng nói êm dịu từ bên cạnh truyền đến,một cô gái trang điểm đậm đang cấm mộtbộ âu phục, uốn uốn éo éo, trông rõ ông ẹo.Tiêu Trì quay đầu lại, đây là cô gái màhắn mang theo, nhưng lúc này hắn cũngkhông có thời gian bận tâm mà lại chỉ vàoDiệp Thiên.“Khà, hôm nay anh không có thời giannói chuyện quần áo với em.Cái tên quêmùa này dám nói nhà họ Tiêu anh chẳng làcái thá gi.Hôm nay anh có thể đi ra từ cáitrung tâm thương mại này thi Tiêu Tri tôiviết ngược tên mình!”Nghe vậy, cô gái kia liên cau mày liếcnhìn Diệp Thiên.“Tên này, anh là ai vậy? Sao dám đắc tộivới cậu chủ Tri, dám đắc tội với nhà họTiêu?”Cô ta là một ngôi sao nhỏ hạng ba, đểleo cao hơn, khó khăn lắm cô ta mới bộ đỡđược Tiêu Tri.Giờ cơ hội đang bày ra trướcmắt, đương nhiên cô ta muốn biểu hiệnchút rồi.“Anh có biết cậu chủ Tri là ai không?Anh ấy là em trai họ của Tiêu Chí Lâm, cậuchủ nhà họ Tiêu ở Kiểm Tây.Còn Tiêu ChíLâm là ai, thiết nghĩ không cần tôi phải giớithiệu nữa phải không?”Cô ta nhường mày đầy kiêu ngạo, nóitiếp như thể vô cùng vinh quang: “Nếu anhmuốn tiếp tục ở Kiểm Tây, tôi khuyên anhmột câu, ngay bảy giờ mau dập đầu tạ tộivới anh Trì đi”“Để muộn quá thì e rằng anh khônggánh vác nổi hậu quả đâu!”Tiêu Tri khoanh hai tay trước ngực, nhincậu với bộ dạng bể trên.“Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội.Giờ khom lưng tạ tội với tôi, gọi tôi mộttiếng anh Trì rồi nhường hai cô gái của mình cho tôi thì tôi sẽ xem như chuyện này chưatừng xây ra!”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thế mà Diệp Thiên lại thắng thừng nóiminh xem thuờng nhà họ Tiêu, dũng khícùng giọng điệu như vậy quả thực khiếnngười ta cảm thấy khiếp sợ.“Tên kía, tôi nghĩ anh đang tự tìm cáichết đấy!”Trong mắt Tiêu Tri hiện lên sự tức giận,hắn là một công từ bột nổi tiếng ở KiểmTây, hầu như những người thuộc tầng lớpthượng lưu đều nghe nói tôi cậu ta là biếnsắc.Hắn đã gây ra không biết bao chuyệntrái đạo lý, nhưng đến cuối cùng nhà họTiêu đều đứng ra dàn xếp nên đã tạo chohắn một tỉnh cách làm gi không cân nhắcđến hậu quả.Hôm nay sau khi nhìn thấy Tiểu VănNguyệt và Lí Tinh Tinh, hắn chỉ cảm thấyngửa ngày.Sau khi nghe họ nói Diộp Thiên là bạn trai của họ, hắnliền này ra ý định,đầu tiên là nói ra thân phận mình là ngườinhà họ Tiêu, dựa vào sức mạnh và tiếngtăm của nhà họ Tiêu, để nếu như DiệpThiên biết điều thì nhất định sẽ vui vềnhường hai cô gái kia cho hắn.Vì dù sao người phụ nữ khi ở trong tayngười có tiến đích thực chẳng qua cũng chỉlà gọi thì tối đuổi thì đi mà thôi.Nhưỡng mộtngười phụ nữ có thể kết giao với hắn, có thểkéo gần mối quan hệ với nhà họ Tiêu, điềunày đối với đại đa số mọi người mà nói chỉ ố mọicó được mà không có mất.Nhưng Diệp Thiên lại không hành độngnhư hắn nghĩ, ngược lại còn xem thườngnhà họ Tiêu, còn dám kêu hắn cút!Diệp Thiên nghe xong chỉ cười khinh bị,cũng không thêm trả lời, cứ như vậy dựavào số pha trong cửa hàng, nhắm mắtdưỡng thần!Tiểu Văn Nguyệt và L Tinh Tinh khônghể lo lắng, họ tiếp tục chọn đồ cho DiệpThiên, nhưng những người trong cửa hàngđều thắm lắc đầu.Bọn họ cho rằng Diệp Thiên hắn là đi ra từ địa phương nhỏ nào đó, hoặc là một cậuấm gia thế khủng đến từ những nơi nhưKiếm Đông, Kiểm Nam, Kiểm Bắc.Nhưngbất luận từ đầu tới thì ở Kiếm Tây mà đắctội với nhà họ Tiêu thì hậu quả cũng đềunghiêm trọng.“Cậu chủ Trị, anh mau lại đây mà xem.Đây là đồ người ta đặc biệt chọn cho anhđó!”Ngay lúc Tiêu Trì sắp lên cơn thì mộtgiọng nói êm dịu từ bên cạnh truyền đến,một cô gái trang điểm đậm đang cấm mộtbộ âu phục, uốn uốn éo éo, trông rõ ông ẹo.Tiêu Trì quay đầu lại, đây là cô gái màhắn mang theo, nhưng lúc này hắn cũngkhông có thời gian bận tâm mà lại chỉ vàoDiệp Thiên.“Khà, hôm nay anh không có thời giannói chuyện quần áo với em.Cái tên quêmùa này dám nói nhà họ Tiêu anh chẳng làcái thá gi.Hôm nay anh có thể đi ra từ cáitrung tâm thương mại này thi Tiêu Tri tôiviết ngược tên mình!”Nghe vậy, cô gái kia liên cau mày liếcnhìn Diệp Thiên.“Tên này, anh là ai vậy? Sao dám đắc tộivới cậu chủ Tri, dám đắc tội với nhà họTiêu?”Cô ta là một ngôi sao nhỏ hạng ba, đểleo cao hơn, khó khăn lắm cô ta mới bộ đỡđược Tiêu Tri.Giờ cơ hội đang bày ra trướcmắt, đương nhiên cô ta muốn biểu hiệnchút rồi.“Anh có biết cậu chủ Tri là ai không?Anh ấy là em trai họ của Tiêu Chí Lâm, cậuchủ nhà họ Tiêu ở Kiểm Tây.Còn Tiêu ChíLâm là ai, thiết nghĩ không cần tôi phải giớithiệu nữa phải không?”Cô ta nhường mày đầy kiêu ngạo, nóitiếp như thể vô cùng vinh quang: “Nếu anhmuốn tiếp tục ở Kiểm Tây, tôi khuyên anhmột câu, ngay bảy giờ mau dập đầu tạ tộivới anh Trì đi”“Để muộn quá thì e rằng anh khônggánh vác nổi hậu quả đâu!”Tiêu Tri khoanh hai tay trước ngực, nhincậu với bộ dạng bể trên.“Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội.Giờ khom lưng tạ tội với tôi, gọi tôi mộttiếng anh Trì rồi nhường hai cô gái của mình cho tôi thì tôi sẽ xem như chuyện này chưatừng xây ra!”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thế mà Diệp Thiên lại thắng thừng nóiminh xem thuờng nhà họ Tiêu, dũng khícùng giọng điệu như vậy quả thực khiếnngười ta cảm thấy khiếp sợ.“Tên kía, tôi nghĩ anh đang tự tìm cáichết đấy!”Trong mắt Tiêu Tri hiện lên sự tức giận,hắn là một công từ bột nổi tiếng ở KiểmTây, hầu như những người thuộc tầng lớpthượng lưu đều nghe nói tôi cậu ta là biếnsắc.Hắn đã gây ra không biết bao chuyệntrái đạo lý, nhưng đến cuối cùng nhà họTiêu đều đứng ra dàn xếp nên đã tạo chohắn một tỉnh cách làm gi không cân nhắcđến hậu quả.Hôm nay sau khi nhìn thấy Tiểu VănNguyệt và Lí Tinh Tinh, hắn chỉ cảm thấyngửa ngày.Sau khi nghe họ nói Diộp Thiên là bạn trai của họ, hắnliền này ra ý định,đầu tiên là nói ra thân phận mình là ngườinhà họ Tiêu, dựa vào sức mạnh và tiếngtăm của nhà họ Tiêu, để nếu như DiệpThiên biết điều thì nhất định sẽ vui vềnhường hai cô gái kia cho hắn.Vì dù sao người phụ nữ khi ở trong tayngười có tiến đích thực chẳng qua cũng chỉlà gọi thì tối đuổi thì đi mà thôi.Nhưỡng mộtngười phụ nữ có thể kết giao với hắn, có thểkéo gần mối quan hệ với nhà họ Tiêu, điềunày đối với đại đa số mọi người mà nói chỉ ố mọicó được mà không có mất.Nhưng Diệp Thiên lại không hành độngnhư hắn nghĩ, ngược lại còn xem thườngnhà họ Tiêu, còn dám kêu hắn cút!Diệp Thiên nghe xong chỉ cười khinh bị,cũng không thêm trả lời, cứ như vậy dựavào số pha trong cửa hàng, nhắm mắtdưỡng thần!Tiểu Văn Nguyệt và L Tinh Tinh khônghể lo lắng, họ tiếp tục chọn đồ cho DiệpThiên, nhưng những người trong cửa hàngđều thắm lắc đầu.Bọn họ cho rằng Diệp Thiên hắn là đi ra từ địa phương nhỏ nào đó, hoặc là một cậuấm gia thế khủng đến từ những nơi nhưKiếm Đông, Kiểm Nam, Kiểm Bắc.Nhưngbất luận từ đầu tới thì ở Kiếm Tây mà đắctội với nhà họ Tiêu thì hậu quả cũng đềunghiêm trọng.“Cậu chủ Trị, anh mau lại đây mà xem.Đây là đồ người ta đặc biệt chọn cho anhđó!”Ngay lúc Tiêu Trì sắp lên cơn thì mộtgiọng nói êm dịu từ bên cạnh truyền đến,một cô gái trang điểm đậm đang cấm mộtbộ âu phục, uốn uốn éo éo, trông rõ ông ẹo.Tiêu Trì quay đầu lại, đây là cô gái màhắn mang theo, nhưng lúc này hắn cũngkhông có thời gian bận tâm mà lại chỉ vàoDiệp Thiên.“Khà, hôm nay anh không có thời giannói chuyện quần áo với em.Cái tên quêmùa này dám nói nhà họ Tiêu anh chẳng làcái thá gi.Hôm nay anh có thể đi ra từ cáitrung tâm thương mại này thi Tiêu Tri tôiviết ngược tên mình!”Nghe vậy, cô gái kia liên cau mày liếcnhìn Diệp Thiên.“Tên này, anh là ai vậy? Sao dám đắc tộivới cậu chủ Tri, dám đắc tội với nhà họTiêu?”Cô ta là một ngôi sao nhỏ hạng ba, đểleo cao hơn, khó khăn lắm cô ta mới bộ đỡđược Tiêu Tri.Giờ cơ hội đang bày ra trướcmắt, đương nhiên cô ta muốn biểu hiệnchút rồi.“Anh có biết cậu chủ Tri là ai không?Anh ấy là em trai họ của Tiêu Chí Lâm, cậuchủ nhà họ Tiêu ở Kiểm Tây.Còn Tiêu ChíLâm là ai, thiết nghĩ không cần tôi phải giớithiệu nữa phải không?”Cô ta nhường mày đầy kiêu ngạo, nóitiếp như thể vô cùng vinh quang: “Nếu anhmuốn tiếp tục ở Kiểm Tây, tôi khuyên anhmột câu, ngay bảy giờ mau dập đầu tạ tộivới anh Trì đi”“Để muộn quá thì e rằng anh khônggánh vác nổi hậu quả đâu!”Tiêu Tri khoanh hai tay trước ngực, nhincậu với bộ dạng bể trên.“Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội.Giờ khom lưng tạ tội với tôi, gọi tôi mộttiếng anh Trì rồi nhường hai cô gái của mình cho tôi thì tôi sẽ xem như chuyện này chưatừng xây ra!”