Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 493: Chương 492

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Tôi từng rất ngây thơ, ngu xuần, thậm chí tự cho mình đúng, thậm chí còn nổinóng với anh ấy.Nhưng anh ấy không đếbụng hiểm khích lúc trước, chưa bao giờ sođo, vẫn đồng ý đến đây xem tôi biểu diễn,cho tôi sức mạnh và lòng tin.Tôi chỉ muốnnói rằng, cảm ơn anh!”.“Đây là bài hát mối mà tôi tự viết, chưatừng đăng trên bất cử nền tảng nào.Bàihát này là tôi viết cho anh ấy, hi vọng bấtkể anh ấy đang ở nơi nào trên thế giới, anhấy đều có thể mang theo “lời gửi gắm” củatôi”.“Ca khúc “Lời gửi gắm” dành tặng mọingười, hi vọng mọi người sẽ thích!”.Có Giai Lệ nói xong, năng tay lên, âmnhạc êm tai vang lên, giọng hát dịu dàngvững chắc của cô cũng cất lên theo.“Khi em còn niên thiếu thơ ngày, anhbước đi đằng trước, em đuổi theo đằngsau”.“Khi em lớn lên tưởng rằng mình đãtrưởng thành, anh bảo vệ cho em, em lạingu muội không hay”.“Khi em bừng tinh khỏi giác mộng, anhlại không còn ở bên, em mang nỗi nhở mong trong lòng, viết nên một trang lời gửigắm.”Từng câu từng chữ của Cố Giai Lệ kếthợp với giai điệu trấm bống du dương,vang vọng quanh hội trường.Mỗi một đoạncô hát giống như kế lại câu chuyện giữa côvà Diệp Thiên, có lúc niên thiếu ngây thơ,có lúc ngạo mạn đơn thuản, có sự bừngtỉnh sau này.Không ít doanh nhân giàu cóđều nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng cókhông it người rơi nước mắt.Bài hát “Lời gửi gắm” của Có Giai Lệgắn như cảm hóa tất că mọi người ở đây.Diệp Thiên nhấp ngụm rượu, nở nụ cườinhàn nhạt.Cuối cùng, cô bé từ nhỏ đã đitheo sau cậu cũng đã lớn, có thể tự mìnhnắm bắt sân khấu rồi.Tiêu Chí Lâm ở dưới sân khẩu đẩy vẻtức giận, khóe mắt giật điên cuồng.Mỗicâu hát của Có Giai Lệ cất lên, cậu ta chỉmuốn băm vầm Diệp Thiên ra làm nghìnmành.Sự đó kị đã lắp đấy lống ngực cậuta.“Diệp Thiên, tối nay tôi sẽ khiến cậuchết không có đất chôn!”.Cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, ngập trànsát ý.Cậu ta không cho phép người phụ nữmà mình chọn nghĩ về người đàn ông khác.Có Giai Lệ hát xong, mọi người đềuchim trong tình cảm mà giọng hát của cômuốn truyền đạt, như say như mê.Có nhìnDiệp Thiên mim cười ngọt ngào, giống nhưhỏi Diệp Thiên mình biểu diễn thế nào.Diệp Thiên mim cười giớ ngón cái, lúcđó cô mối hài lòng, chuẩn bị cảm ơn đixuống sân khấu.Đúng lúc đó, Tiêu Chí Lâm lại đột nhiênbước lên sản khẩu.Hội trường trở nên tốiđen, chỉ có hai ngọn đèn chiếu xuống, chiara chiếu sáng Tiêu Chí Lâm và Có Giai Lệ.Có Giai Lệ nhíu mày, còn chưa lên tiếng,Tiêu Chí Lâm đã quỳ một chân xuống, hộpquà trong tay cậu ta bật mở, để lộ một sợidây chuyển đính kim cương vô cùng sángchói.“Giai Lệ, đây là câu nói mà anh muốnnói với em nhất từ khi quen biết em đếnnay!”.Trong giọng nói cùa Tiêu Chí Lâm chanchứa cảm xúc, ngữ điệu dịu dàng: “Anh thích em, thậm chí đã yêu em từ lâu rồi.Anh muốn nhân cơ hội tối nay tỏ tình vớiem!”.“Anh không nói được những lời quángọt ngào lãng mạn, anh chỉ muốn nói, xinem cho anh một cơ hội, để sau này anh cóthể bối bạn bên cạnh em, bào vệ em, làmkị sĩ ngự kiếm của em!.“Tối nay, em là công chúa của anh, saunày, em sẽ là nữ hoàng của anh!”.Lúc này, khách mời ở hội trường đềuphần ứng lại, sau đó tiếng võ tay vang lênnhư sấm dậy, như muốn cuốn phẳng cả hộitrường.Nhin Cố Giai Lệ sững người tại chỗ,không biết nên làm thế nào, Tiêu Tường âm thẩm cảm khái.Cuối cùng anh trai của cô ta cũng đã ra tay!

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Tôi từng rất ngây thơ, ngu xuần, thậm chí tự cho mình đúng, thậm chí còn nổinóng với anh ấy.Nhưng anh ấy không đếbụng hiểm khích lúc trước, chưa bao giờ sođo, vẫn đồng ý đến đây xem tôi biểu diễn,cho tôi sức mạnh và lòng tin.Tôi chỉ muốnnói rằng, cảm ơn anh!”.“Đây là bài hát mối mà tôi tự viết, chưatừng đăng trên bất cử nền tảng nào.Bàihát này là tôi viết cho anh ấy, hi vọng bấtkể anh ấy đang ở nơi nào trên thế giới, anhấy đều có thể mang theo “lời gửi gắm” củatôi”.“Ca khúc “Lời gửi gắm” dành tặng mọingười, hi vọng mọi người sẽ thích!”.Có Giai Lệ nói xong, năng tay lên, âmnhạc êm tai vang lên, giọng hát dịu dàngvững chắc của cô cũng cất lên theo.“Khi em còn niên thiếu thơ ngày, anhbước đi đằng trước, em đuổi theo đằngsau”.“Khi em lớn lên tưởng rằng mình đãtrưởng thành, anh bảo vệ cho em, em lạingu muội không hay”.“Khi em bừng tinh khỏi giác mộng, anhlại không còn ở bên, em mang nỗi nhở mong trong lòng, viết nên một trang lời gửigắm.”Từng câu từng chữ của Cố Giai Lệ kếthợp với giai điệu trấm bống du dương,vang vọng quanh hội trường.Mỗi một đoạncô hát giống như kế lại câu chuyện giữa côvà Diệp Thiên, có lúc niên thiếu ngây thơ,có lúc ngạo mạn đơn thuản, có sự bừngtỉnh sau này.Không ít doanh nhân giàu cóđều nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng cókhông it người rơi nước mắt.Bài hát “Lời gửi gắm” của Có Giai Lệgắn như cảm hóa tất că mọi người ở đây.Diệp Thiên nhấp ngụm rượu, nở nụ cườinhàn nhạt.Cuối cùng, cô bé từ nhỏ đã đitheo sau cậu cũng đã lớn, có thể tự mìnhnắm bắt sân khấu rồi.Tiêu Chí Lâm ở dưới sân khẩu đẩy vẻtức giận, khóe mắt giật điên cuồng.Mỗicâu hát của Có Giai Lệ cất lên, cậu ta chỉmuốn băm vầm Diệp Thiên ra làm nghìnmành.Sự đó kị đã lắp đấy lống ngực cậuta.“Diệp Thiên, tối nay tôi sẽ khiến cậuchết không có đất chôn!”.Cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, ngập trànsát ý.Cậu ta không cho phép người phụ nữmà mình chọn nghĩ về người đàn ông khác.Có Giai Lệ hát xong, mọi người đềuchim trong tình cảm mà giọng hát của cômuốn truyền đạt, như say như mê.Có nhìnDiệp Thiên mim cười ngọt ngào, giống nhưhỏi Diệp Thiên mình biểu diễn thế nào.Diệp Thiên mim cười giớ ngón cái, lúcđó cô mối hài lòng, chuẩn bị cảm ơn đixuống sân khấu.Đúng lúc đó, Tiêu Chí Lâm lại đột nhiênbước lên sản khẩu.Hội trường trở nên tốiđen, chỉ có hai ngọn đèn chiếu xuống, chiara chiếu sáng Tiêu Chí Lâm và Có Giai Lệ.Có Giai Lệ nhíu mày, còn chưa lên tiếng,Tiêu Chí Lâm đã quỳ một chân xuống, hộpquà trong tay cậu ta bật mở, để lộ một sợidây chuyển đính kim cương vô cùng sángchói.“Giai Lệ, đây là câu nói mà anh muốnnói với em nhất từ khi quen biết em đếnnay!”.Trong giọng nói cùa Tiêu Chí Lâm chanchứa cảm xúc, ngữ điệu dịu dàng: “Anh thích em, thậm chí đã yêu em từ lâu rồi.Anh muốn nhân cơ hội tối nay tỏ tình vớiem!”.“Anh không nói được những lời quángọt ngào lãng mạn, anh chỉ muốn nói, xinem cho anh một cơ hội, để sau này anh cóthể bối bạn bên cạnh em, bào vệ em, làmkị sĩ ngự kiếm của em!.“Tối nay, em là công chúa của anh, saunày, em sẽ là nữ hoàng của anh!”.Lúc này, khách mời ở hội trường đềuphần ứng lại, sau đó tiếng võ tay vang lênnhư sấm dậy, như muốn cuốn phẳng cả hộitrường.Nhin Cố Giai Lệ sững người tại chỗ,không biết nên làm thế nào, Tiêu Tường âm thẩm cảm khái.Cuối cùng anh trai của cô ta cũng đã ra tay!

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Tôi từng rất ngây thơ, ngu xuần, thậm chí tự cho mình đúng, thậm chí còn nổinóng với anh ấy.Nhưng anh ấy không đếbụng hiểm khích lúc trước, chưa bao giờ sođo, vẫn đồng ý đến đây xem tôi biểu diễn,cho tôi sức mạnh và lòng tin.Tôi chỉ muốnnói rằng, cảm ơn anh!”.“Đây là bài hát mối mà tôi tự viết, chưatừng đăng trên bất cử nền tảng nào.Bàihát này là tôi viết cho anh ấy, hi vọng bấtkể anh ấy đang ở nơi nào trên thế giới, anhấy đều có thể mang theo “lời gửi gắm” củatôi”.“Ca khúc “Lời gửi gắm” dành tặng mọingười, hi vọng mọi người sẽ thích!”.Có Giai Lệ nói xong, năng tay lên, âmnhạc êm tai vang lên, giọng hát dịu dàngvững chắc của cô cũng cất lên theo.“Khi em còn niên thiếu thơ ngày, anhbước đi đằng trước, em đuổi theo đằngsau”.“Khi em lớn lên tưởng rằng mình đãtrưởng thành, anh bảo vệ cho em, em lạingu muội không hay”.“Khi em bừng tinh khỏi giác mộng, anhlại không còn ở bên, em mang nỗi nhở mong trong lòng, viết nên một trang lời gửigắm.”Từng câu từng chữ của Cố Giai Lệ kếthợp với giai điệu trấm bống du dương,vang vọng quanh hội trường.Mỗi một đoạncô hát giống như kế lại câu chuyện giữa côvà Diệp Thiên, có lúc niên thiếu ngây thơ,có lúc ngạo mạn đơn thuản, có sự bừngtỉnh sau này.Không ít doanh nhân giàu cóđều nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng cókhông it người rơi nước mắt.Bài hát “Lời gửi gắm” của Có Giai Lệgắn như cảm hóa tất că mọi người ở đây.Diệp Thiên nhấp ngụm rượu, nở nụ cườinhàn nhạt.Cuối cùng, cô bé từ nhỏ đã đitheo sau cậu cũng đã lớn, có thể tự mìnhnắm bắt sân khấu rồi.Tiêu Chí Lâm ở dưới sân khẩu đẩy vẻtức giận, khóe mắt giật điên cuồng.Mỗicâu hát của Có Giai Lệ cất lên, cậu ta chỉmuốn băm vầm Diệp Thiên ra làm nghìnmành.Sự đó kị đã lắp đấy lống ngực cậuta.“Diệp Thiên, tối nay tôi sẽ khiến cậuchết không có đất chôn!”.Cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, ngập trànsát ý.Cậu ta không cho phép người phụ nữmà mình chọn nghĩ về người đàn ông khác.Có Giai Lệ hát xong, mọi người đềuchim trong tình cảm mà giọng hát của cômuốn truyền đạt, như say như mê.Có nhìnDiệp Thiên mim cười ngọt ngào, giống nhưhỏi Diệp Thiên mình biểu diễn thế nào.Diệp Thiên mim cười giớ ngón cái, lúcđó cô mối hài lòng, chuẩn bị cảm ơn đixuống sân khấu.Đúng lúc đó, Tiêu Chí Lâm lại đột nhiênbước lên sản khẩu.Hội trường trở nên tốiđen, chỉ có hai ngọn đèn chiếu xuống, chiara chiếu sáng Tiêu Chí Lâm và Có Giai Lệ.Có Giai Lệ nhíu mày, còn chưa lên tiếng,Tiêu Chí Lâm đã quỳ một chân xuống, hộpquà trong tay cậu ta bật mở, để lộ một sợidây chuyển đính kim cương vô cùng sángchói.“Giai Lệ, đây là câu nói mà anh muốnnói với em nhất từ khi quen biết em đếnnay!”.Trong giọng nói cùa Tiêu Chí Lâm chanchứa cảm xúc, ngữ điệu dịu dàng: “Anh thích em, thậm chí đã yêu em từ lâu rồi.Anh muốn nhân cơ hội tối nay tỏ tình vớiem!”.“Anh không nói được những lời quángọt ngào lãng mạn, anh chỉ muốn nói, xinem cho anh một cơ hội, để sau này anh cóthể bối bạn bên cạnh em, bào vệ em, làmkị sĩ ngự kiếm của em!.“Tối nay, em là công chúa của anh, saunày, em sẽ là nữ hoàng của anh!”.Lúc này, khách mời ở hội trường đềuphần ứng lại, sau đó tiếng võ tay vang lênnhư sấm dậy, như muốn cuốn phẳng cả hộitrường.Nhin Cố Giai Lệ sững người tại chỗ,không biết nên làm thế nào, Tiêu Tường âm thẩm cảm khái.Cuối cùng anh trai của cô ta cũng đã ra tay!

Chương 493: Chương 492