Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 506: Chương 505

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chỉ nghe thấy tiếng động to rõ vang lên, giống như có thanh kiếm dài chém ra một luồng sáng trắng từ trong bóng tối.Hai bức tường nước bị xẻ ra từ bên trong, đứt thành bốn mảnh, vô số bọt nước rơi xuống.Thấy Diệp Thiên phá tan đòn tấn còng của mình, White nghiêm mặt lại, nhưng ông ta không hề sợ hãi.Bởi vì một cây roi lửa đã lướt sát qua bên cạnh ông ta, tiến thẳng tới bụng Diệp Thiên.Đây là vũ khí của ma nữHỏa Mị Evelyn, bà ta kết hợp nội lực thuộc tính hỏa của bản thân có thể khiến cây roi làm từ chất liệu đặc biệt này bốc lửa, sức tấn còng tăng vọt.“Soạt!”.Roi lửa như một cây thương thép quét thẳng tới, băng qua khoảng cách mấy mét, sắp sửa đâm vào bụng dưới của Diệp Thiên.Diệp Thiên không vội, vào thời khắc cây roi chỉ còn cách vài milimet, cậu nhẹ nhàng nhấc chân lên, né người sang bên.Roi dài lướt sát qua bụng dưới của cậu, tóe lên những đốm lửa.“Xoẹt!”.Vừa tránh khỏi roi dài, một ánh sáng đỏ máu đã giáng xuống, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, chính là Fast.Ông ta cầm Huyết Đao trong tay, ánh đao chớp lóe.Đao còn chưa xuống tới, đao khí vò tận đã chia tách mặt hồ làm hai.Diệp Thiên ở ngay bên dưới, quần áo bay phần phật, đầu tóc rối bù, giống như không chống đỡ nổi sự tập kích của đao khí.Huyết Đao đã bổ xuống cách đỉnh đầu Diệp Thiên nửa thước, lúc đó, cậu mới chậm rãiđưa tay lên.Động tác của cậu tròng như vò cùng chậm rãi, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, tốc độ trong chớp mắt này của cậu còn nhanh hơn cả Fast.Năm ngón tay cậu cong lại thành trảo, tóm về phía Huyết Đao, thế mà cậu lại định dùng tay không đỡ đao của Fast.“Keng!”.Trong nháy mắt, cậu đã giữ chặt lưỡi Huyết Đao, tiếng kim loại va chạm vang lên.Làn nước dưới chân DiệpThiên nổ tung, hóa thành con sóng cao khoảng một trượng cuộn trào ra bốn phía.Cơ thể cậu cũng hơi chìm xuống, nhưng vẫn đạp trên mặt nước.Còn thanh Huyết Đao bị cậu giữ chặt trong tay, bàn tay giống như sắt thép khiến Huyết Đao không thể tiến thêm được nữa.Trong khi đó, tay cậu lại không hề có vết máu hay tổn thương nào.“Cái gì?”.Fast ngạc nhiên, ông ta không ngờ Huyết Đao thành danh của mình lại bị Diệp Thiên đỡ được bằng tay không.Trong lúc ông ta sửng sốt, mắt Diệp Thiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nắm đấm bên trái vung ra, đánh về phía ngực ông ta.“Hỏng bét!”.Huyết Đao của ông ta bị Diệp Thiên giữ chặt, không thể lùi bước, chỉ có thể giơ nắm đấm đón đỡ.“Ầm!”.Hai nắm đấm đối chọi với nhau, sức mạnh tuôn trào, màn nước trên mặt hồ nứt ra.Một bóng người phá vỡ màn nước, bay ngược ra sau, liên tụcma sát trên mặt nước hơn mười trượng, tạo thành một đợt sóng trắng.Fast cầm Huyết Đao trong tay, cả cánh tay phải của ông ta không ngừng run rẩy, khóe miệng tràn máu, đã bị thương.Trong chớp mắt, sáu trọng tài khác đều tỏ ra kinh ngạc..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chỉ nghe thấy tiếng động to rõ vang lên, giống như có thanh kiếm dài chém ra một luồng sáng trắng từ trong bóng tối.Hai bức tường nước bị xẻ ra từ bên trong, đứt thành bốn mảnh, vô số bọt nước rơi xuống.Thấy Diệp Thiên phá tan đòn tấn còng của mình, White nghiêm mặt lại, nhưng ông ta không hề sợ hãi.Bởi vì một cây roi lửa đã lướt sát qua bên cạnh ông ta, tiến thẳng tới bụng Diệp Thiên.Đây là vũ khí của ma nữHỏa Mị Evelyn, bà ta kết hợp nội lực thuộc tính hỏa của bản thân có thể khiến cây roi làm từ chất liệu đặc biệt này bốc lửa, sức tấn còng tăng vọt.“Soạt!”.Roi lửa như một cây thương thép quét thẳng tới, băng qua khoảng cách mấy mét, sắp sửa đâm vào bụng dưới của Diệp Thiên.Diệp Thiên không vội, vào thời khắc cây roi chỉ còn cách vài milimet, cậu nhẹ nhàng nhấc chân lên, né người sang bên.Roi dài lướt sát qua bụng dưới của cậu, tóe lên những đốm lửa.“Xoẹt!”.Vừa tránh khỏi roi dài, một ánh sáng đỏ máu đã giáng xuống, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, chính là Fast.Ông ta cầm Huyết Đao trong tay, ánh đao chớp lóe.Đao còn chưa xuống tới, đao khí vò tận đã chia tách mặt hồ làm hai.Diệp Thiên ở ngay bên dưới, quần áo bay phần phật, đầu tóc rối bù, giống như không chống đỡ nổi sự tập kích của đao khí.Huyết Đao đã bổ xuống cách đỉnh đầu Diệp Thiên nửa thước, lúc đó, cậu mới chậm rãiđưa tay lên.Động tác của cậu tròng như vò cùng chậm rãi, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, tốc độ trong chớp mắt này của cậu còn nhanh hơn cả Fast.Năm ngón tay cậu cong lại thành trảo, tóm về phía Huyết Đao, thế mà cậu lại định dùng tay không đỡ đao của Fast.“Keng!”.Trong nháy mắt, cậu đã giữ chặt lưỡi Huyết Đao, tiếng kim loại va chạm vang lên.Làn nước dưới chân DiệpThiên nổ tung, hóa thành con sóng cao khoảng một trượng cuộn trào ra bốn phía.Cơ thể cậu cũng hơi chìm xuống, nhưng vẫn đạp trên mặt nước.Còn thanh Huyết Đao bị cậu giữ chặt trong tay, bàn tay giống như sắt thép khiến Huyết Đao không thể tiến thêm được nữa.Trong khi đó, tay cậu lại không hề có vết máu hay tổn thương nào.“Cái gì?”.Fast ngạc nhiên, ông ta không ngờ Huyết Đao thành danh của mình lại bị Diệp Thiên đỡ được bằng tay không.Trong lúc ông ta sửng sốt, mắt Diệp Thiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nắm đấm bên trái vung ra, đánh về phía ngực ông ta.“Hỏng bét!”.Huyết Đao của ông ta bị Diệp Thiên giữ chặt, không thể lùi bước, chỉ có thể giơ nắm đấm đón đỡ.“Ầm!”.Hai nắm đấm đối chọi với nhau, sức mạnh tuôn trào, màn nước trên mặt hồ nứt ra.Một bóng người phá vỡ màn nước, bay ngược ra sau, liên tụcma sát trên mặt nước hơn mười trượng, tạo thành một đợt sóng trắng.Fast cầm Huyết Đao trong tay, cả cánh tay phải của ông ta không ngừng run rẩy, khóe miệng tràn máu, đã bị thương.Trong chớp mắt, sáu trọng tài khác đều tỏ ra kinh ngạc..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chỉ nghe thấy tiếng động to rõ vang lên, giống như có thanh kiếm dài chém ra một luồng sáng trắng từ trong bóng tối.Hai bức tường nước bị xẻ ra từ bên trong, đứt thành bốn mảnh, vô số bọt nước rơi xuống.Thấy Diệp Thiên phá tan đòn tấn còng của mình, White nghiêm mặt lại, nhưng ông ta không hề sợ hãi.Bởi vì một cây roi lửa đã lướt sát qua bên cạnh ông ta, tiến thẳng tới bụng Diệp Thiên.Đây là vũ khí của ma nữHỏa Mị Evelyn, bà ta kết hợp nội lực thuộc tính hỏa của bản thân có thể khiến cây roi làm từ chất liệu đặc biệt này bốc lửa, sức tấn còng tăng vọt.“Soạt!”.Roi lửa như một cây thương thép quét thẳng tới, băng qua khoảng cách mấy mét, sắp sửa đâm vào bụng dưới của Diệp Thiên.Diệp Thiên không vội, vào thời khắc cây roi chỉ còn cách vài milimet, cậu nhẹ nhàng nhấc chân lên, né người sang bên.Roi dài lướt sát qua bụng dưới của cậu, tóe lên những đốm lửa.“Xoẹt!”.Vừa tránh khỏi roi dài, một ánh sáng đỏ máu đã giáng xuống, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, chính là Fast.Ông ta cầm Huyết Đao trong tay, ánh đao chớp lóe.Đao còn chưa xuống tới, đao khí vò tận đã chia tách mặt hồ làm hai.Diệp Thiên ở ngay bên dưới, quần áo bay phần phật, đầu tóc rối bù, giống như không chống đỡ nổi sự tập kích của đao khí.Huyết Đao đã bổ xuống cách đỉnh đầu Diệp Thiên nửa thước, lúc đó, cậu mới chậm rãiđưa tay lên.Động tác của cậu tròng như vò cùng chậm rãi, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, tốc độ trong chớp mắt này của cậu còn nhanh hơn cả Fast.Năm ngón tay cậu cong lại thành trảo, tóm về phía Huyết Đao, thế mà cậu lại định dùng tay không đỡ đao của Fast.“Keng!”.Trong nháy mắt, cậu đã giữ chặt lưỡi Huyết Đao, tiếng kim loại va chạm vang lên.Làn nước dưới chân DiệpThiên nổ tung, hóa thành con sóng cao khoảng một trượng cuộn trào ra bốn phía.Cơ thể cậu cũng hơi chìm xuống, nhưng vẫn đạp trên mặt nước.Còn thanh Huyết Đao bị cậu giữ chặt trong tay, bàn tay giống như sắt thép khiến Huyết Đao không thể tiến thêm được nữa.Trong khi đó, tay cậu lại không hề có vết máu hay tổn thương nào.“Cái gì?”.Fast ngạc nhiên, ông ta không ngờ Huyết Đao thành danh của mình lại bị Diệp Thiên đỡ được bằng tay không.Trong lúc ông ta sửng sốt, mắt Diệp Thiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nắm đấm bên trái vung ra, đánh về phía ngực ông ta.“Hỏng bét!”.Huyết Đao của ông ta bị Diệp Thiên giữ chặt, không thể lùi bước, chỉ có thể giơ nắm đấm đón đỡ.“Ầm!”.Hai nắm đấm đối chọi với nhau, sức mạnh tuôn trào, màn nước trên mặt hồ nứt ra.Một bóng người phá vỡ màn nước, bay ngược ra sau, liên tụcma sát trên mặt nước hơn mười trượng, tạo thành một đợt sóng trắng.Fast cầm Huyết Đao trong tay, cả cánh tay phải của ông ta không ngừng run rẩy, khóe miệng tràn máu, đã bị thương.Trong chớp mắt, sáu trọng tài khác đều tỏ ra kinh ngạc..

Chương 506: Chương 505