Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 507: Chương 506

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên ở trên mặt hồ, chắp tay sau lưng, khóe miệng thoáng qua nụ cười chế giễu.“Lấy bản lĩnh thật của các ông ra đi!”.“Hi vọng bảy người các ôngđừng để tôi quá thất vọng”.“Hi vọng bảy người các ông đừng đế tôi quá thất vọng!”.Diệp Thiên tỏ vẻ chế giễu.Đứng trước sự vây công của bảycao thủ, cậu lại xem như chuyện bình thường.“Trong chớp mắt đánh lùi hai vị siêu phàm bán bộ, dùng tay không lay chuyển Huyết Đao, còn làm bị thương Fast, đây chính là thực lực của Diệp Lăng Thiên sao?”.Tiêu Ngọc Khanh chấn động.Ông ta đối mặt với bất cứ ai trong bảy trọng tài này cũng chỉ có nước rơi xuống thế yếu, nhưng vừa rồi Diệp Thiên một mình chống đỡ sự tấn công của ba người, còn làm bị thương một người.Tu vi thế này thật không hổ danh là người đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.“Diệp Lăng Thiên, cậu đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, quả nhiên lợi hại!”.“Đáng tiếc, tối nay cậu vẫn phải chết tại nơi này!”.White thấy Fast bị thương nặng, mặc dù có kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi.“Hỏa Quyền!”.Một tiếng hét lớn vang lên ở chân trời, một bóng người nhảy vọt lên cao mười trượng từ mặt hồ, ngọn lửa trên tay bốc cháy, khí tức nóng rực quét qua chân trời.Hỏa Nam Yim bay vọt lên không trung, đánh ra một quyền nhắm vào Diệp Thiên.Dấu ấn hình nắm tay bao bọc trong ngọn lửa áp xuống từ trên không, to cỡ mười trượng, vô số nước hồ bị nó quét qua lập tức biến thành hơi nước sôi sùng sục.“Toái Thi Trảo!”.Kẻ sát nhân Daun từ bên sườn bay ra, một tay vồ về phía mặt hồ, ba vết móng vuốt xé rách mặt hồ, sức gió mãnh liệt ập thẳng đến sau lưng Diệp Thiên.“Dung hòa Huyết Đao, chiacắt nước!”.Fast nâng Huyết Đao cao quá đầu, chém nghiêng xuống với khí thế bổ đôi Hoa Sơn.Một ánh đao màu đỏ máu quét ngang hơn mười trượng, tách đôi mặt hồ, chém về phía vai trái của Diệp Thiên.“Tam Xích Quyền, cắt!”.Hai nắm đấm của White phun trào nội lực, ông ta quét chân ra, đạp liên tục mười bước trên mặt nước, lướt qua bên cạnh Diệp Thiên, đánh mạnh về phía sườn phải của cậu.“Thuật Hỏa Mị, kiếm XíchViêm!”.Roi dài trong tay Evelyn không ngừng co rút, hóa thành thanh kiếm đỏ rực dài khoảng một trượng, điếm nhẹ vào không trung.Ánh kiếm lóe lên, nhắm đến hai mắt Diệp Thiên.Chỉ chớp mắt, trong bảy người có năm người ra tay, mỗi người tấn còng khác nhau, đều đánh tới vị trí hiểm yếu trên cơ thế Diệp Thiên, đòn tấn còng vây xung quanh người cậu.Năm đòn tấn còng gần như giáng xuống cùng lúc.

Diệp Thiên ở trên mặt hồ, chắp tay sau lưng, khóe miệng thoáng qua nụ cười chế giễu.

“Lấy bản lĩnh thật của các ông ra đi!”.

“Hi vọng bảy người các ông

đừng để tôi quá thất vọng”.

“Hi vọng bảy người các ông đừng đế tôi quá thất vọng!”.

Diệp Thiên tỏ vẻ chế giễu.

Đứng trước sự vây công của bảy

cao thủ, cậu lại xem như chuyện bình thường.

“Trong chớp mắt đánh lùi hai vị siêu phàm bán bộ, dùng tay không lay chuyển Huyết Đao, còn làm bị thương Fast, đây chính là thực lực của Diệp Lăng Thiên sao?”.

Tiêu Ngọc Khanh chấn động.

Ông ta đối mặt với bất cứ ai trong bảy trọng tài này cũng chỉ có nước rơi xuống thế yếu, nhưng vừa rồi Diệp Thiên một mình chống đỡ sự tấn công của ba người, còn làm bị thương một người.

Tu vi thế này thật không hổ danh là người đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, quả nhiên lợi hại!”.

“Đáng tiếc, tối nay cậu vẫn phải chết tại nơi này!”.

White thấy Fast bị thương nặng, mặc dù có kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi.

“Hỏa Quyền!”.

Một tiếng hét lớn vang lên ở chân trời, một bóng người nhảy vọt lên cao mười trượng từ mặt hồ, ngọn lửa trên tay bốc cháy, khí tức nóng rực quét qua chân trời.

Hỏa Nam Yim bay vọt lên không trung, đánh ra một quyền nhắm vào Diệp Thiên.

Dấu ấn hình nắm tay bao bọc trong ngọn lửa áp xuống từ trên không, to cỡ mười trượng, vô số nước hồ bị nó quét qua lập tức biến thành hơi nước sôi sùng sục.

“Toái Thi Trảo!”.

Kẻ sát nhân Daun từ bên sườn bay ra, một tay vồ về phía mặt hồ, ba vết móng vuốt xé rách mặt hồ, sức gió mãnh liệt ập thẳng đến sau lưng Diệp Thiên.

“Dung hòa Huyết Đao, chia

cắt nước!”.

Fast nâng Huyết Đao cao quá đầu, chém nghiêng xuống với khí thế bổ đôi Hoa Sơn.

Một ánh đao màu đỏ máu quét ngang hơn mười trượng, tách đôi mặt hồ, chém về phía vai trái của Diệp Thiên.

“Tam Xích Quyền, cắt!”.

Hai nắm đấm của White phun trào nội lực, ông ta quét chân ra, đạp liên tục mười bước trên mặt nước, lướt qua bên cạnh Diệp Thiên, đánh mạnh về phía sườn phải của cậu.

“Thuật Hỏa Mị, kiếm Xích

Viêm!”.

Roi dài trong tay Evelyn không ngừng co rút, hóa thành thanh kiếm đỏ rực dài khoảng một trượng, điếm nhẹ vào không trung.

Ánh kiếm lóe lên, nhắm đến hai mắt Diệp Thiên.

Chỉ chớp mắt, trong bảy người có năm người ra tay, mỗi người tấn còng khác nhau, đều đánh tới vị trí hiểm yếu trên cơ thế Diệp Thiên, đòn tấn còng vây xung quanh người cậu.

Năm đòn tấn còng gần như giáng xuống cùng lúc.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên ở trên mặt hồ, chắp tay sau lưng, khóe miệng thoáng qua nụ cười chế giễu.“Lấy bản lĩnh thật của các ông ra đi!”.“Hi vọng bảy người các ôngđừng để tôi quá thất vọng”.“Hi vọng bảy người các ông đừng đế tôi quá thất vọng!”.Diệp Thiên tỏ vẻ chế giễu.Đứng trước sự vây công của bảycao thủ, cậu lại xem như chuyện bình thường.“Trong chớp mắt đánh lùi hai vị siêu phàm bán bộ, dùng tay không lay chuyển Huyết Đao, còn làm bị thương Fast, đây chính là thực lực của Diệp Lăng Thiên sao?”.Tiêu Ngọc Khanh chấn động.Ông ta đối mặt với bất cứ ai trong bảy trọng tài này cũng chỉ có nước rơi xuống thế yếu, nhưng vừa rồi Diệp Thiên một mình chống đỡ sự tấn công của ba người, còn làm bị thương một người.Tu vi thế này thật không hổ danh là người đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.“Diệp Lăng Thiên, cậu đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, quả nhiên lợi hại!”.“Đáng tiếc, tối nay cậu vẫn phải chết tại nơi này!”.White thấy Fast bị thương nặng, mặc dù có kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi.“Hỏa Quyền!”.Một tiếng hét lớn vang lên ở chân trời, một bóng người nhảy vọt lên cao mười trượng từ mặt hồ, ngọn lửa trên tay bốc cháy, khí tức nóng rực quét qua chân trời.Hỏa Nam Yim bay vọt lên không trung, đánh ra một quyền nhắm vào Diệp Thiên.Dấu ấn hình nắm tay bao bọc trong ngọn lửa áp xuống từ trên không, to cỡ mười trượng, vô số nước hồ bị nó quét qua lập tức biến thành hơi nước sôi sùng sục.“Toái Thi Trảo!”.Kẻ sát nhân Daun từ bên sườn bay ra, một tay vồ về phía mặt hồ, ba vết móng vuốt xé rách mặt hồ, sức gió mãnh liệt ập thẳng đến sau lưng Diệp Thiên.“Dung hòa Huyết Đao, chiacắt nước!”.Fast nâng Huyết Đao cao quá đầu, chém nghiêng xuống với khí thế bổ đôi Hoa Sơn.Một ánh đao màu đỏ máu quét ngang hơn mười trượng, tách đôi mặt hồ, chém về phía vai trái của Diệp Thiên.“Tam Xích Quyền, cắt!”.Hai nắm đấm của White phun trào nội lực, ông ta quét chân ra, đạp liên tục mười bước trên mặt nước, lướt qua bên cạnh Diệp Thiên, đánh mạnh về phía sườn phải của cậu.“Thuật Hỏa Mị, kiếm XíchViêm!”.Roi dài trong tay Evelyn không ngừng co rút, hóa thành thanh kiếm đỏ rực dài khoảng một trượng, điếm nhẹ vào không trung.Ánh kiếm lóe lên, nhắm đến hai mắt Diệp Thiên.Chỉ chớp mắt, trong bảy người có năm người ra tay, mỗi người tấn còng khác nhau, đều đánh tới vị trí hiểm yếu trên cơ thế Diệp Thiên, đòn tấn còng vây xung quanh người cậu.Năm đòn tấn còng gần như giáng xuống cùng lúc.

Chương 507: Chương 506