Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 527: Chương 526

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Chỗ ngói của của cậu, tôi mua rồit.Người thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, đặt mộtcọc tiến lên chiếc bàn ăn nhỏ, khẩu khí ngông cuống,không có chút thái độ thương lượng gì cả, như thể DiệpThiên buộc phải làm theo ý của cậu ta vậy.“Lục Chí Minh, sao anh lại ở đây?”.Diệp Thiên còn chưa trà lời thì Kỳ Nhược Tuyết ở bêncạnh lại nhiu mày, nói vdi về hơi ngạc nhiên.“Hi, chị dâu, tôi biết chị đến Lư Thành tham dự buổi từthiện của Tập đoàn Lãng Thiên, mà anh cả không có thờigian nên bảo tôi đến mua một vẻ để bào vệ chị đó!”.“Bảy giờ anh cả chưa bận xong, chờ buổi từ thiện kếtthúc anh ấy sẽ đến gặp chị”.Người thanh niên nhin về phía Kỳ Nhược Tuyết, nỡ nụcười vô cùng nịnh bợ.Kỳ Nhược Tuyết lại không chút nế mặt, lạnh lùng nói:“Ai là chị dầu của anh? Ãn nói cần thận chút đi”.“Hơn nữa tôi không cần anh bảo vệ, tôi có vệ sĩriêng rói”.Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cách đó không xa bốnngười đàn ông đeo kính rầm ngôi ở những vị trí khácnhau, bao quanh vị trí cô ấy ngồi, rõ ràng là vệ sĩ thân cậncủa cô ấy.Lục Chí Minh lại không hể quan tâm, vẫn cười nói:“Chị dầu, chị như vậy là khách sáo rồi, chị và anh cả tôiđã có hôn ước, sởm muộn cũng cười anh cả ti, tôi gọi làchị dầu trước cũng đầu có sai?.“Hơn nữa mấy vệ sĩ mà chị mang theo chẳng qua đều là đám bỏ đi, làm gì an toàn bằng tôi bảo vệ được?”.Giọng nói của cậu ta không hề nhỏ, mấy tên vệ sĩ đềunghe rõ mỗn một, nhưng không phần bác, chi có thế giàvỡ ngoành mặt đi hưỡng khác.Đối với bọn họ mà nói, Lục Chí Minh nói câu này bọnhọ cũng phải công nhận, cho dù bốn bọn họ gộp lại cũngkhông phải là đối thủ của Lục Chí Minh, nói bọn họ là đóbỏ đi thì bọn họ sao dám phần bác?Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻbài xích.“Hôn ước của tôi và Lực Chí Văn là do bổ tôi và bổ anhđặt, không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ thữa nhậncả”.“Tôi cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ta, tôi đãnói với anh ta rất nhiều lấn rồi, tôi sẽ không lấy anh ta,trong lòng tôi đã có người khác rối, cả đãi này tôi cũngkhông thể quên được anh ấy!”.Giọng nói của cô ấy chắc như đinh đóng cột, khôngchút vòng vo.“Nhà họ Lục các anh hãy bỏ cuộc đi, tôi sẽ không gãvào nhà họ Lục đầu!”.“Nếu các người cứ đeo bám mãi, tôi sẽ nói với chị tôi,bảo sư phụ chị ấy đích thân đến nhà họ Lục nói cho rõràng!”.Lục Chí Minh nghe thấy vậy, biểu cảm lập tức thayđổi, trong ánh mất dấy lên về kiêng sợ.Bố cậu ta tuy có tiếng ở kháp tinh Cán Tây, không aisánh được, nhưng nếu đối mặt với sư phụ của Kỳ NhượcYên thì cũng phái nề mặt vài phần.thật, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên vô cùng phúc tạp, cậuta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.“Được, được, tôi không gọi là chị dâu nữa, tôi gọi cô làNhược Tuyết được chưa?”.Lục Chí Minh xua tay, không dám ba hoa tiếp nữa.“Gọi tôi là Kỳ Nhược Tuyết, hoặc gọi là cô Kỳ, chứ tôivà anh không thân thiết đến mức đó!”.Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, không hề nế mặt Lục ChíMinh, khiến trong lòng Lục Chí Minh bực bội nhưng lạikhông dám phản bác.Ánh mắt cậu ta quay sang nhìn về phía Diệp Thiêndang chơi điện thoại, biểu cảm trở nên sa sám,.“Thắng khốn, cầm tiến rồi mau cút đi, tôi nói vị trí nàytôi mua rồi, cậu không nghe thấy à?”.Cậu ta không dám đắc tội với Kỳ Nhược Tuyết, nhưngDiệp Thiên nhìn cũng chi như một sinh viên đại học bìnhthường, ăn mặc xuénh xoàng, cả bộ quần áo trên ngườichưa đến một nghìn tệ, làm sao mà cậu ta coi trọng nói?Cậu ta cho rằng bàn thân đã lôi một trăm nghìn tệ rarối, Diệp Thiên nên vui mừng rồi cầm tiến đi khỏi đây môiphải!Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy ngại, định giải thích gì đó lạikhông biết nói sao, lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũngngắng đầu lên.“Anh muốn mua thì tôi nhất định phải bán cho anh à?”.Anh mắt cậu lạnh lùng, không mang chút tình cảm gi,càng không có ý đứng lên.

“Chỗ ngói của của cậu, tôi mua rồit.

Người thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, đặt một

cọc tiến lên chiếc bàn ăn nhỏ, khẩu khí ngông cuống,

không có chút thái độ thương lượng gì cả, như thể Diệp

Thiên buộc phải làm theo ý của cậu ta vậy.

“Lục Chí Minh, sao anh lại ở đây?”.

Diệp Thiên còn chưa trà lời thì Kỳ Nhược Tuyết ở bên

cạnh lại nhiu mày, nói vdi về hơi ngạc nhiên.

“Hi, chị dâu, tôi biết chị đến Lư Thành tham dự buổi từ

thiện của Tập đoàn Lãng Thiên, mà anh cả không có thời

gian nên bảo tôi đến mua một vẻ để bào vệ chị đó!”.

“Bảy giờ anh cả chưa bận xong, chờ buổi từ thiện kết

thúc anh ấy sẽ đến gặp chị”.

Người thanh niên nhin về phía Kỳ Nhược Tuyết, nỡ nụ

cười vô cùng nịnh bợ.

Kỳ Nhược Tuyết lại không chút nế mặt, lạnh lùng nói:

“Ai là chị dầu của anh? Ãn nói cần thận chút đi”.

“Hơn nữa tôi không cần anh bảo vệ, tôi có vệ sĩ

riêng rói”.

Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cách đó không xa bốn

người đàn ông đeo kính rầm ngôi ở những vị trí khác

nhau, bao quanh vị trí cô ấy ngồi, rõ ràng là vệ sĩ thân cận

của cô ấy.

Lục Chí Minh lại không hể quan tâm, vẫn cười nói:

“Chị dầu, chị như vậy là khách sáo rồi, chị và anh cả tôi

đã có hôn ước, sởm muộn cũng cười anh cả ti, tôi gọi là

chị dầu trước cũng đầu có sai?.

“Hơn nữa mấy vệ sĩ mà chị mang theo chẳng qua đều là đám bỏ đi, làm gì an toàn bằng tôi bảo vệ được?”.

Giọng nói của cậu ta không hề nhỏ, mấy tên vệ sĩ đều

nghe rõ mỗn một, nhưng không phần bác, chi có thế già

vỡ ngoành mặt đi hưỡng khác.

Đối với bọn họ mà nói, Lục Chí Minh nói câu này bọn

họ cũng phải công nhận, cho dù bốn bọn họ gộp lại cũng

không phải là đối thủ của Lục Chí Minh, nói bọn họ là đó

bỏ đi thì bọn họ sao dám phần bác?

Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻ

bài xích.

“Hôn ước của tôi và Lực Chí Văn là do bổ tôi và bổ anh

đặt, không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ thữa nhận

cả”.

“Tôi cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ta, tôi đã

nói với anh ta rất nhiều lấn rồi, tôi sẽ không lấy anh ta,

trong lòng tôi đã có người khác rối, cả đãi này tôi cũng

không thể quên được anh ấy!”.

Giọng nói của cô ấy chắc như đinh đóng cột, không

chút vòng vo.

“Nhà họ Lục các anh hãy bỏ cuộc đi, tôi sẽ không gã

vào nhà họ Lục đầu!”.

“Nếu các người cứ đeo bám mãi, tôi sẽ nói với chị tôi,

bảo sư phụ chị ấy đích thân đến nhà họ Lục nói cho rõ

ràng!”.

Lục Chí Minh nghe thấy vậy, biểu cảm lập tức thay

đổi, trong ánh mất dấy lên về kiêng sợ.

Bố cậu ta tuy có tiếng ở kháp tinh Cán Tây, không ai

sánh được, nhưng nếu đối mặt với sư phụ của Kỳ Nhược

Yên thì cũng phái nề mặt vài phần.

thật, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên vô cùng phúc tạp, cậu

ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

“Được, được, tôi không gọi là chị dâu nữa, tôi gọi cô là

Nhược Tuyết được chưa?”.

Lục Chí Minh xua tay, không dám ba hoa tiếp nữa.

“Gọi tôi là Kỳ Nhược Tuyết, hoặc gọi là cô Kỳ, chứ tôi

và anh không thân thiết đến mức đó!”.

Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, không hề nế mặt Lục Chí

Minh, khiến trong lòng Lục Chí Minh bực bội nhưng lại

không dám phản bác.

Ánh mắt cậu ta quay sang nhìn về phía Diệp Thiên

dang chơi điện thoại, biểu cảm trở nên sa sám,.

“Thắng khốn, cầm tiến rồi mau cút đi, tôi nói vị trí này

tôi mua rồi, cậu không nghe thấy à?”.

Cậu ta không dám đắc tội với Kỳ Nhược Tuyết, nhưng

Diệp Thiên nhìn cũng chi như một sinh viên đại học bình

thường, ăn mặc xuénh xoàng, cả bộ quần áo trên người

chưa đến một nghìn tệ, làm sao mà cậu ta coi trọng nói?

Cậu ta cho rằng bàn thân đã lôi một trăm nghìn tệ ra

rối, Diệp Thiên nên vui mừng rồi cầm tiến đi khỏi đây môi

phải!

Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy ngại, định giải thích gì đó lại

không biết nói sao, lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng

ngắng đầu lên.

“Anh muốn mua thì tôi nhất định phải bán cho anh à?”.

Anh mắt cậu lạnh lùng, không mang chút tình cảm gi,

càng không có ý đứng lên.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Chỗ ngói của của cậu, tôi mua rồit.Người thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, đặt mộtcọc tiến lên chiếc bàn ăn nhỏ, khẩu khí ngông cuống,không có chút thái độ thương lượng gì cả, như thể DiệpThiên buộc phải làm theo ý của cậu ta vậy.“Lục Chí Minh, sao anh lại ở đây?”.Diệp Thiên còn chưa trà lời thì Kỳ Nhược Tuyết ở bêncạnh lại nhiu mày, nói vdi về hơi ngạc nhiên.“Hi, chị dâu, tôi biết chị đến Lư Thành tham dự buổi từthiện của Tập đoàn Lãng Thiên, mà anh cả không có thờigian nên bảo tôi đến mua một vẻ để bào vệ chị đó!”.“Bảy giờ anh cả chưa bận xong, chờ buổi từ thiện kếtthúc anh ấy sẽ đến gặp chị”.Người thanh niên nhin về phía Kỳ Nhược Tuyết, nỡ nụcười vô cùng nịnh bợ.Kỳ Nhược Tuyết lại không chút nế mặt, lạnh lùng nói:“Ai là chị dầu của anh? Ãn nói cần thận chút đi”.“Hơn nữa tôi không cần anh bảo vệ, tôi có vệ sĩriêng rói”.Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cách đó không xa bốnngười đàn ông đeo kính rầm ngôi ở những vị trí khácnhau, bao quanh vị trí cô ấy ngồi, rõ ràng là vệ sĩ thân cậncủa cô ấy.Lục Chí Minh lại không hể quan tâm, vẫn cười nói:“Chị dầu, chị như vậy là khách sáo rồi, chị và anh cả tôiđã có hôn ước, sởm muộn cũng cười anh cả ti, tôi gọi làchị dầu trước cũng đầu có sai?.“Hơn nữa mấy vệ sĩ mà chị mang theo chẳng qua đều là đám bỏ đi, làm gì an toàn bằng tôi bảo vệ được?”.Giọng nói của cậu ta không hề nhỏ, mấy tên vệ sĩ đềunghe rõ mỗn một, nhưng không phần bác, chi có thế giàvỡ ngoành mặt đi hưỡng khác.Đối với bọn họ mà nói, Lục Chí Minh nói câu này bọnhọ cũng phải công nhận, cho dù bốn bọn họ gộp lại cũngkhông phải là đối thủ của Lục Chí Minh, nói bọn họ là đóbỏ đi thì bọn họ sao dám phần bác?Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻbài xích.“Hôn ước của tôi và Lực Chí Văn là do bổ tôi và bổ anhđặt, không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ thữa nhậncả”.“Tôi cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ta, tôi đãnói với anh ta rất nhiều lấn rồi, tôi sẽ không lấy anh ta,trong lòng tôi đã có người khác rối, cả đãi này tôi cũngkhông thể quên được anh ấy!”.Giọng nói của cô ấy chắc như đinh đóng cột, khôngchút vòng vo.“Nhà họ Lục các anh hãy bỏ cuộc đi, tôi sẽ không gãvào nhà họ Lục đầu!”.“Nếu các người cứ đeo bám mãi, tôi sẽ nói với chị tôi,bảo sư phụ chị ấy đích thân đến nhà họ Lục nói cho rõràng!”.Lục Chí Minh nghe thấy vậy, biểu cảm lập tức thayđổi, trong ánh mất dấy lên về kiêng sợ.Bố cậu ta tuy có tiếng ở kháp tinh Cán Tây, không aisánh được, nhưng nếu đối mặt với sư phụ của Kỳ NhượcYên thì cũng phái nề mặt vài phần.thật, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên vô cùng phúc tạp, cậuta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.“Được, được, tôi không gọi là chị dâu nữa, tôi gọi cô làNhược Tuyết được chưa?”.Lục Chí Minh xua tay, không dám ba hoa tiếp nữa.“Gọi tôi là Kỳ Nhược Tuyết, hoặc gọi là cô Kỳ, chứ tôivà anh không thân thiết đến mức đó!”.Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, không hề nế mặt Lục ChíMinh, khiến trong lòng Lục Chí Minh bực bội nhưng lạikhông dám phản bác.Ánh mắt cậu ta quay sang nhìn về phía Diệp Thiêndang chơi điện thoại, biểu cảm trở nên sa sám,.“Thắng khốn, cầm tiến rồi mau cút đi, tôi nói vị trí nàytôi mua rồi, cậu không nghe thấy à?”.Cậu ta không dám đắc tội với Kỳ Nhược Tuyết, nhưngDiệp Thiên nhìn cũng chi như một sinh viên đại học bìnhthường, ăn mặc xuénh xoàng, cả bộ quần áo trên ngườichưa đến một nghìn tệ, làm sao mà cậu ta coi trọng nói?Cậu ta cho rằng bàn thân đã lôi một trăm nghìn tệ rarối, Diệp Thiên nên vui mừng rồi cầm tiến đi khỏi đây môiphải!Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy ngại, định giải thích gì đó lạikhông biết nói sao, lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũngngắng đầu lên.“Anh muốn mua thì tôi nhất định phải bán cho anh à?”.Anh mắt cậu lạnh lùng, không mang chút tình cảm gi,càng không có ý đứng lên.

Chương 527: Chương 526