Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 528: Chương 527

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Nếu Lục Chí Minh đến cầu xin tử tế, có thể không cầnbỏ ra một xu thì cậu cũng suy nghĩ rồi nhường cho cậu ta nhưng cậu ta vừa đến đã hồng hách, nói với thái độ bắtbuộc người khác nghe theo, cậu làm sao mà nhườngđược?“Ö?”, Lục Chí Minh không ngờ Diệp Thiên lại có phânứng như vậy, thế là cậu ta nhéch miệng, nói với về khiêukhích: “Ỷ của cậu là không muốn nhường chữ gi?”.Cậu ta đường đường là cậu hai nhà họ Lục, xưa naylàm gì cũng vô cùng bá đạo, chưa bao giờ phải hỏi ý kiếnai, những người mà cậu ta không thể đắc tội đến bây giờcũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Diệp Thiênkhông có trong danh sách đó.“Đương nhiên!”.Diệp Thiên nói xong, lại củi đầu nghịch điện thoại tiếp,căn bàn không quan tâm biểu cảm của Lục Chí Minh.Lục Chí Minh nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên vềdữ tợn.Trước đó cậu ta bỏ tiến ra mua chỗ ngói của DiệpThiên là vì nề mặt Kỳ Nhược Tuyết, không muốn mất điphong độ lịch lãm, sợ làm mất mặt anh cả, nếu không cậuta đã đến nhắc luôn Diệp Thiên đến vị trí khác rồi.Cậu ta cảm thấy bảnthân đã nề mặt Diệp Thiên lắmrồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn từ chối cậu ta?“Thàng khón, tôi bỏ tiến ra mua chỗ ngồi của cậu là vìnế mặt cậu, cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lạimuốn uống rượu phạt!.“Cậu có biết tôi là ai không? Nếu tôi muốn, cho dùkhông cần bỏ ra một xu tôi cũng có thể ném cậu ra chỗkhác, không có bất kỳ ai dám đứng ra bênh cậu, cậu tinkhông?”.Trong giọng nói của cậu ta đã đầy sát khí, hạng người như cậu ta, những người tầm thường đứng trước mặt cănbản không có giá trịbất cử lúc nào.Diệp Thiên không thêm cả ngắng đầu, giọng nói củas giống như con kiến có thể di chếtcậu đã mang về không còn kiên nhẫn được nữa.“Anh là ai tôi không có hững muốn bị iết”.“Cầm tiến của anh rồi củt đi, còn nhiều lời nữa giờ tôisẽ ném anh ra khôi bấy may đầy!.Giọng nói của cậu không lớn, nhưng mang uy thế lẫmliệt, bàn thân Lục Chí Minh cũng hơi sững sở, cảm thấykhó tin.Cậu ta căn băn chưa từng nghĩ có một ngày lại có mộtthiếu niên dám ăn nói như vậy với cậu ta.Kỳ Nhược Tuyết ngồi bên cạnh cũng hai mắt chởpchớp, vô cùng ngạc nhiên, Diệp Thiên trông điểm tĩnhnhẹ nhàng, nhưng không ngờ nói năng lại hung dữ đếnTrong lòng cô ấy cười thám, Lục Chi Minh ở tỉnh CánTây có thể nói là không biết sợ ai, làm gi có ai dám chốnglại cậu ta? Không ngờ trên chuyến bay từ tỉnh Kiểm đếnLư Thành lại gặp phải tỉnh huống này!Nhưng sau đó cô lại lắ đầu, Diệp Thiên nói như vậyđúng là cũng hay đấy, nhưng Lục Chí Minh là người nhưthế nào chữ, tỉnh cách ra sao cô ấy lại quá hiểu.Câu nói này của Diệp Thiên coi như đã chọc phải tổkiến, với phong cách hành sự của Lục Chí Minh, chắc cậuta sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.Quả nhiên, Lục Chí Minh sững sở một lúc, sau đó ảnhmắt hoàn toàn sa sắm lại, trong ánh mắt dấy lên về thù hằn rõ rệt.“Thằng khón, xem ra cậu muốn chết rồi”.Các ngón tay cậu ta cong lên, khóp xương kêu răngrắc, đang định tóm lấy bà vai Diệp Thiên, đối với cậu tamà nổi muốn nhắc Diệp Thiên lên dễ như nâng một táchtrà vậy.“Lục Chí Minht”.Tay cậu ta còn chưa giớ ra, Kỳ Nhược Tuyết ở bêncạnh lại đứng phát dậy.“Đang trên máy bay, anh định làm gì thế há?”.“Dù sao anh cũng là người nhà họ Lục, trước khi làmgi cũng nên suy nghĩ cho thế điện của nhà họ Lục chứ,nếu để Lục Chí Văn biết anh gây chuyện trên máy bay,anh nghĩ anh ta sẽ có phần ứng như thế nào?”.Kỷ Nhược Tuyết nhìn chàm chằm vào Lục Chí Minh nóigất lên.“Nếu anh còn tiếp tục gây chuyện, giờ tôi sẽ gọi điệnthoại cho Lục Chí Văn, bảo anh ta đến nói chuyện vớianh!”.Lục Chí Minh thấy vậy lệp tức rựt tay lại, hai mắt chốpchớp, giữa vùng lòng mày lộ ra vẻ sợ hãi.Nếu nói cả nhà họ Lục, ai có thể khiển cậu ta cảmthấy sợ hãi, thì Lục Chí Văn chính là một trong số đó.Từ nhỏ cậu ta đã bị Lục Chí Văn dạy đỗ, làm sai bất cứviệc gì, Lục Chí Văn đều sẽ trừng phạt cậu ta bằng hìnhphạt hà khắc nhất, nếu cậu ta gây chuyện bên ngoài, làmành hưởng đến hình ảnh của nhà họ Lục, Lục Chi Văncũng sẽ răn dạy cậu ta một cách nghiêm khắc.Nghĩ đến đây, cậu ta kim nên hết cơn tức giận trongngười, lườm Diệp Thiên một cái rồi quay người đi về chỗngồi phía sau.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Nếu Lục Chí Minh đến cầu xin tử tế, có thể không cầnbỏ ra một xu thì cậu cũng suy nghĩ rồi nhường cho cậu ta nhưng cậu ta vừa đến đã hồng hách, nói với thái độ bắtbuộc người khác nghe theo, cậu làm sao mà nhườngđược?“Ö?”, Lục Chí Minh không ngờ Diệp Thiên lại có phânứng như vậy, thế là cậu ta nhéch miệng, nói với về khiêukhích: “Ỷ của cậu là không muốn nhường chữ gi?”.Cậu ta đường đường là cậu hai nhà họ Lục, xưa naylàm gì cũng vô cùng bá đạo, chưa bao giờ phải hỏi ý kiếnai, những người mà cậu ta không thể đắc tội đến bây giờcũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Diệp Thiênkhông có trong danh sách đó.“Đương nhiên!”.Diệp Thiên nói xong, lại củi đầu nghịch điện thoại tiếp,căn bàn không quan tâm biểu cảm của Lục Chí Minh.Lục Chí Minh nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên vềdữ tợn.Trước đó cậu ta bỏ tiến ra mua chỗ ngói của DiệpThiên là vì nề mặt Kỳ Nhược Tuyết, không muốn mất điphong độ lịch lãm, sợ làm mất mặt anh cả, nếu không cậuta đã đến nhắc luôn Diệp Thiên đến vị trí khác rồi.Cậu ta cảm thấy bảnthân đã nề mặt Diệp Thiên lắmrồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn từ chối cậu ta?“Thàng khón, tôi bỏ tiến ra mua chỗ ngồi của cậu là vìnế mặt cậu, cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lạimuốn uống rượu phạt!.“Cậu có biết tôi là ai không? Nếu tôi muốn, cho dùkhông cần bỏ ra một xu tôi cũng có thể ném cậu ra chỗkhác, không có bất kỳ ai dám đứng ra bênh cậu, cậu tinkhông?”.Trong giọng nói của cậu ta đã đầy sát khí, hạng người như cậu ta, những người tầm thường đứng trước mặt cănbản không có giá trịbất cử lúc nào.Diệp Thiên không thêm cả ngắng đầu, giọng nói củas giống như con kiến có thể di chếtcậu đã mang về không còn kiên nhẫn được nữa.“Anh là ai tôi không có hững muốn bị iết”.“Cầm tiến của anh rồi củt đi, còn nhiều lời nữa giờ tôisẽ ném anh ra khôi bấy may đầy!.Giọng nói của cậu không lớn, nhưng mang uy thế lẫmliệt, bàn thân Lục Chí Minh cũng hơi sững sở, cảm thấykhó tin.Cậu ta căn băn chưa từng nghĩ có một ngày lại có mộtthiếu niên dám ăn nói như vậy với cậu ta.Kỳ Nhược Tuyết ngồi bên cạnh cũng hai mắt chởpchớp, vô cùng ngạc nhiên, Diệp Thiên trông điểm tĩnhnhẹ nhàng, nhưng không ngờ nói năng lại hung dữ đếnTrong lòng cô ấy cười thám, Lục Chi Minh ở tỉnh CánTây có thể nói là không biết sợ ai, làm gi có ai dám chốnglại cậu ta? Không ngờ trên chuyến bay từ tỉnh Kiểm đếnLư Thành lại gặp phải tỉnh huống này!Nhưng sau đó cô lại lắ đầu, Diệp Thiên nói như vậyđúng là cũng hay đấy, nhưng Lục Chí Minh là người nhưthế nào chữ, tỉnh cách ra sao cô ấy lại quá hiểu.Câu nói này của Diệp Thiên coi như đã chọc phải tổkiến, với phong cách hành sự của Lục Chí Minh, chắc cậuta sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.Quả nhiên, Lục Chí Minh sững sở một lúc, sau đó ảnhmắt hoàn toàn sa sắm lại, trong ánh mắt dấy lên về thù hằn rõ rệt.“Thằng khón, xem ra cậu muốn chết rồi”.Các ngón tay cậu ta cong lên, khóp xương kêu răngrắc, đang định tóm lấy bà vai Diệp Thiên, đối với cậu tamà nổi muốn nhắc Diệp Thiên lên dễ như nâng một táchtrà vậy.“Lục Chí Minht”.Tay cậu ta còn chưa giớ ra, Kỳ Nhược Tuyết ở bêncạnh lại đứng phát dậy.“Đang trên máy bay, anh định làm gì thế há?”.“Dù sao anh cũng là người nhà họ Lục, trước khi làmgi cũng nên suy nghĩ cho thế điện của nhà họ Lục chứ,nếu để Lục Chí Văn biết anh gây chuyện trên máy bay,anh nghĩ anh ta sẽ có phần ứng như thế nào?”.Kỷ Nhược Tuyết nhìn chàm chằm vào Lục Chí Minh nóigất lên.“Nếu anh còn tiếp tục gây chuyện, giờ tôi sẽ gọi điệnthoại cho Lục Chí Văn, bảo anh ta đến nói chuyện vớianh!”.Lục Chí Minh thấy vậy lệp tức rựt tay lại, hai mắt chốpchớp, giữa vùng lòng mày lộ ra vẻ sợ hãi.Nếu nói cả nhà họ Lục, ai có thể khiển cậu ta cảmthấy sợ hãi, thì Lục Chí Văn chính là một trong số đó.Từ nhỏ cậu ta đã bị Lục Chí Văn dạy đỗ, làm sai bất cứviệc gì, Lục Chí Văn đều sẽ trừng phạt cậu ta bằng hìnhphạt hà khắc nhất, nếu cậu ta gây chuyện bên ngoài, làmành hưởng đến hình ảnh của nhà họ Lục, Lục Chi Văncũng sẽ răn dạy cậu ta một cách nghiêm khắc.Nghĩ đến đây, cậu ta kim nên hết cơn tức giận trongngười, lườm Diệp Thiên một cái rồi quay người đi về chỗngồi phía sau.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Nếu Lục Chí Minh đến cầu xin tử tế, có thể không cầnbỏ ra một xu thì cậu cũng suy nghĩ rồi nhường cho cậu ta nhưng cậu ta vừa đến đã hồng hách, nói với thái độ bắtbuộc người khác nghe theo, cậu làm sao mà nhườngđược?“Ö?”, Lục Chí Minh không ngờ Diệp Thiên lại có phânứng như vậy, thế là cậu ta nhéch miệng, nói với về khiêukhích: “Ỷ của cậu là không muốn nhường chữ gi?”.Cậu ta đường đường là cậu hai nhà họ Lục, xưa naylàm gì cũng vô cùng bá đạo, chưa bao giờ phải hỏi ý kiếnai, những người mà cậu ta không thể đắc tội đến bây giờcũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Diệp Thiênkhông có trong danh sách đó.“Đương nhiên!”.Diệp Thiên nói xong, lại củi đầu nghịch điện thoại tiếp,căn bàn không quan tâm biểu cảm của Lục Chí Minh.Lục Chí Minh nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên vềdữ tợn.Trước đó cậu ta bỏ tiến ra mua chỗ ngói của DiệpThiên là vì nề mặt Kỳ Nhược Tuyết, không muốn mất điphong độ lịch lãm, sợ làm mất mặt anh cả, nếu không cậuta đã đến nhắc luôn Diệp Thiên đến vị trí khác rồi.Cậu ta cảm thấy bảnthân đã nề mặt Diệp Thiên lắmrồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn từ chối cậu ta?“Thàng khón, tôi bỏ tiến ra mua chỗ ngồi của cậu là vìnế mặt cậu, cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lạimuốn uống rượu phạt!.“Cậu có biết tôi là ai không? Nếu tôi muốn, cho dùkhông cần bỏ ra một xu tôi cũng có thể ném cậu ra chỗkhác, không có bất kỳ ai dám đứng ra bênh cậu, cậu tinkhông?”.Trong giọng nói của cậu ta đã đầy sát khí, hạng người như cậu ta, những người tầm thường đứng trước mặt cănbản không có giá trịbất cử lúc nào.Diệp Thiên không thêm cả ngắng đầu, giọng nói củas giống như con kiến có thể di chếtcậu đã mang về không còn kiên nhẫn được nữa.“Anh là ai tôi không có hững muốn bị iết”.“Cầm tiến của anh rồi củt đi, còn nhiều lời nữa giờ tôisẽ ném anh ra khôi bấy may đầy!.Giọng nói của cậu không lớn, nhưng mang uy thế lẫmliệt, bàn thân Lục Chí Minh cũng hơi sững sở, cảm thấykhó tin.Cậu ta căn băn chưa từng nghĩ có một ngày lại có mộtthiếu niên dám ăn nói như vậy với cậu ta.Kỳ Nhược Tuyết ngồi bên cạnh cũng hai mắt chởpchớp, vô cùng ngạc nhiên, Diệp Thiên trông điểm tĩnhnhẹ nhàng, nhưng không ngờ nói năng lại hung dữ đếnTrong lòng cô ấy cười thám, Lục Chi Minh ở tỉnh CánTây có thể nói là không biết sợ ai, làm gi có ai dám chốnglại cậu ta? Không ngờ trên chuyến bay từ tỉnh Kiểm đếnLư Thành lại gặp phải tỉnh huống này!Nhưng sau đó cô lại lắ đầu, Diệp Thiên nói như vậyđúng là cũng hay đấy, nhưng Lục Chí Minh là người nhưthế nào chữ, tỉnh cách ra sao cô ấy lại quá hiểu.Câu nói này của Diệp Thiên coi như đã chọc phải tổkiến, với phong cách hành sự của Lục Chí Minh, chắc cậuta sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.Quả nhiên, Lục Chí Minh sững sở một lúc, sau đó ảnhmắt hoàn toàn sa sắm lại, trong ánh mắt dấy lên về thù hằn rõ rệt.“Thằng khón, xem ra cậu muốn chết rồi”.Các ngón tay cậu ta cong lên, khóp xương kêu răngrắc, đang định tóm lấy bà vai Diệp Thiên, đối với cậu tamà nổi muốn nhắc Diệp Thiên lên dễ như nâng một táchtrà vậy.“Lục Chí Minht”.Tay cậu ta còn chưa giớ ra, Kỳ Nhược Tuyết ở bêncạnh lại đứng phát dậy.“Đang trên máy bay, anh định làm gì thế há?”.“Dù sao anh cũng là người nhà họ Lục, trước khi làmgi cũng nên suy nghĩ cho thế điện của nhà họ Lục chứ,nếu để Lục Chí Văn biết anh gây chuyện trên máy bay,anh nghĩ anh ta sẽ có phần ứng như thế nào?”.Kỷ Nhược Tuyết nhìn chàm chằm vào Lục Chí Minh nóigất lên.“Nếu anh còn tiếp tục gây chuyện, giờ tôi sẽ gọi điệnthoại cho Lục Chí Văn, bảo anh ta đến nói chuyện vớianh!”.Lục Chí Minh thấy vậy lệp tức rựt tay lại, hai mắt chốpchớp, giữa vùng lòng mày lộ ra vẻ sợ hãi.Nếu nói cả nhà họ Lục, ai có thể khiển cậu ta cảmthấy sợ hãi, thì Lục Chí Văn chính là một trong số đó.Từ nhỏ cậu ta đã bị Lục Chí Văn dạy đỗ, làm sai bất cứviệc gì, Lục Chí Văn đều sẽ trừng phạt cậu ta bằng hìnhphạt hà khắc nhất, nếu cậu ta gây chuyện bên ngoài, làmành hưởng đến hình ảnh của nhà họ Lục, Lục Chi Văncũng sẽ răn dạy cậu ta một cách nghiêm khắc.Nghĩ đến đây, cậu ta kim nên hết cơn tức giận trongngười, lườm Diệp Thiên một cái rồi quay người đi về chỗngồi phía sau.

Chương 528: Chương 527