Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 557: Chương 556

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên có thầnkinh thép đã đành, vì sao đến Tiếu Văn Nguyệt cũng bìnhtĩnh đến vậy, không có chút sợ hãi gì sao?Phải biết là nhìn thấy Luc Thiên Thư và 12 Địa Sát giaođấu như vậy, cho dù người bình thường có tố chất tâm lýmạnh mẽ đến đâu, cũng đều dấy lên nỗi sợ hãi, ngay cảcô ấy lúc này cũng đều cảm thấy trong lòng chấn động,vô cùng kinh ngạc.Nhưng Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt lại như thểkhông có gì làm lạ, không có phản ứng gì nhiều.Kỳ Nhược Yên nhìn thấy biểu hiện đó của Diệp Thiên,trong lòng thầm quờ trách, trầm giọng nói.“Đã lúc nào rồi còn ngồi đây chơi điện thoại? Cậu không nhìn thấy bây giờ đang trong tình thế nào sao?”.“Chuyện này không liên quan đến hai người, mau đưabạn gái cậu rời khỏi đây, nếu ở lại thì không ai dám đảmbảo sự an toàn cho các người đâu!”.Kỷ Nhược Yên cũng cảm nhận được sự việc càng lúccàng trở nên nghiêm trọng, lúc này Thế Giới Hắc Ám cũngcó cao thủ ở cấp chí tôn võ thuật đến, xem ra thực lựcngang tầm với Lục Thiên Thư, mà đối phương còn có 11người trong 12 Địa Sát, bọn họ lại chỉ có ba người, một khiđối phương khai chiến toàn diện thì bọn họ cùng lắm chỉcó thể bào toàn tính mạng.Tuy cô ta không có thiện cảm gì với Diệp Thiên, nhưngcũng không muốn Diệp Thiên bị liên lụy chuyện này.Vốn tưởng Diệp Thiên sẽ biết điều đưa Tiếu VănNguyệt rời đi, ai ngờ cậu ta lại xua tay nói.“Mọi người cứ đánh việc của mọi người đi, không cầnlo cho tôi, tôi chỉ là đến xem cho vui thôi!”.Khi cậu lên tiếng, thậm chí còn không cả thèm nhìn KỳNhược Yên, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại.“Cậu…”.Kỳ Nhược Yên trố mắt ra, cảm thấy bực mình, nhưnglúc này cuộc chiến sắp diễn ra, nên không tiện nói thêm,Liêu Như Thành và Lục Chí Văn lại chỉ nhìn Diệp Thiênmột cái bằng ánh mắt coi thường.Nhất là Lục Chí Văn, cậu ta thực sự không hiểu sự dịudàng nhất trong lòng Kỳ Nhược Tuyết sao lại dành cho cáitên ngốc này.“Nguyệt Nguyệt, cô đừng để cho anh ấy chơi nữa, bảoanh ấy mau đi đi, những ngưoi này hung dữ lắm, đều đếnđây là vì tôi, tôi không muốn liên lụy đến hai người!”.Kỷ Nhược Tuyết mặc kệ Diệp Thiên, và nhìn sang TiếuVăn Nguyệt rồi vội vã nói.Tiểu Văn Nguyệt mìm cười với cô ấy, lắc đầu nói.“Tiểu Tuyết, cô không cần phải lo cho anh ấy, anh ấygiỏi lắm đó!”.“Cô cũng không cần phải quá lo lắng, cho dù xày rachuyện gì thì vẫn có anh ấy ở đây mà!”.Bọn Kỳ Nhược Yên ở bên cạnh nghe thấy câu này đềubĩu môi, cảm thấy Tiếu Văn Nguyệt đúng là điên rồi.Đùa à, bây giờ là lúc nào rồi, Thiên Sát của Thế GiớiHắc Ám ngang với cao thủ cấp chí tôn võ thuật đã ra tay,rõ ràng lần này không giết Kỳ Nhược Tuyết không được,đề nhận được toàn bộ số tiền thường, cho dù Lục ThiênThư cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng, Tiếu Văn Nguyệt lại nói tất cả đã có Diệp Thiên ở đây, khổng cần lo lắng, đúng là nực cười.Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, định nói gì đó nhưngtình thế sự việc đã thay đổi nhanh chóng.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên có thầnkinh thép đã đành, vì sao đến Tiếu Văn Nguyệt cũng bìnhtĩnh đến vậy, không có chút sợ hãi gì sao?Phải biết là nhìn thấy Luc Thiên Thư và 12 Địa Sát giaođấu như vậy, cho dù người bình thường có tố chất tâm lýmạnh mẽ đến đâu, cũng đều dấy lên nỗi sợ hãi, ngay cảcô ấy lúc này cũng đều cảm thấy trong lòng chấn động,vô cùng kinh ngạc.Nhưng Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt lại như thểkhông có gì làm lạ, không có phản ứng gì nhiều.Kỳ Nhược Yên nhìn thấy biểu hiện đó của Diệp Thiên,trong lòng thầm quờ trách, trầm giọng nói.“Đã lúc nào rồi còn ngồi đây chơi điện thoại? Cậu không nhìn thấy bây giờ đang trong tình thế nào sao?”.“Chuyện này không liên quan đến hai người, mau đưabạn gái cậu rời khỏi đây, nếu ở lại thì không ai dám đảmbảo sự an toàn cho các người đâu!”.Kỷ Nhược Yên cũng cảm nhận được sự việc càng lúccàng trở nên nghiêm trọng, lúc này Thế Giới Hắc Ám cũngcó cao thủ ở cấp chí tôn võ thuật đến, xem ra thực lựcngang tầm với Lục Thiên Thư, mà đối phương còn có 11người trong 12 Địa Sát, bọn họ lại chỉ có ba người, một khiđối phương khai chiến toàn diện thì bọn họ cùng lắm chỉcó thể bào toàn tính mạng.Tuy cô ta không có thiện cảm gì với Diệp Thiên, nhưngcũng không muốn Diệp Thiên bị liên lụy chuyện này.Vốn tưởng Diệp Thiên sẽ biết điều đưa Tiếu VănNguyệt rời đi, ai ngờ cậu ta lại xua tay nói.“Mọi người cứ đánh việc của mọi người đi, không cầnlo cho tôi, tôi chỉ là đến xem cho vui thôi!”.Khi cậu lên tiếng, thậm chí còn không cả thèm nhìn KỳNhược Yên, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại.“Cậu…”.Kỳ Nhược Yên trố mắt ra, cảm thấy bực mình, nhưnglúc này cuộc chiến sắp diễn ra, nên không tiện nói thêm,Liêu Như Thành và Lục Chí Văn lại chỉ nhìn Diệp Thiênmột cái bằng ánh mắt coi thường.Nhất là Lục Chí Văn, cậu ta thực sự không hiểu sự dịudàng nhất trong lòng Kỳ Nhược Tuyết sao lại dành cho cáitên ngốc này.“Nguyệt Nguyệt, cô đừng để cho anh ấy chơi nữa, bảoanh ấy mau đi đi, những ngưoi này hung dữ lắm, đều đếnđây là vì tôi, tôi không muốn liên lụy đến hai người!”.Kỷ Nhược Tuyết mặc kệ Diệp Thiên, và nhìn sang TiếuVăn Nguyệt rồi vội vã nói.Tiểu Văn Nguyệt mìm cười với cô ấy, lắc đầu nói.“Tiểu Tuyết, cô không cần phải lo cho anh ấy, anh ấygiỏi lắm đó!”.“Cô cũng không cần phải quá lo lắng, cho dù xày rachuyện gì thì vẫn có anh ấy ở đây mà!”.Bọn Kỳ Nhược Yên ở bên cạnh nghe thấy câu này đềubĩu môi, cảm thấy Tiếu Văn Nguyệt đúng là điên rồi.Đùa à, bây giờ là lúc nào rồi, Thiên Sát của Thế GiớiHắc Ám ngang với cao thủ cấp chí tôn võ thuật đã ra tay,rõ ràng lần này không giết Kỳ Nhược Tuyết không được,đề nhận được toàn bộ số tiền thường, cho dù Lục ThiênThư cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng, Tiếu Văn Nguyệt lại nói tất cả đã có Diệp Thiên ở đây, khổng cần lo lắng, đúng là nực cười.Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, định nói gì đó nhưngtình thế sự việc đã thay đổi nhanh chóng.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên có thầnkinh thép đã đành, vì sao đến Tiếu Văn Nguyệt cũng bìnhtĩnh đến vậy, không có chút sợ hãi gì sao?Phải biết là nhìn thấy Luc Thiên Thư và 12 Địa Sát giaođấu như vậy, cho dù người bình thường có tố chất tâm lýmạnh mẽ đến đâu, cũng đều dấy lên nỗi sợ hãi, ngay cảcô ấy lúc này cũng đều cảm thấy trong lòng chấn động,vô cùng kinh ngạc.Nhưng Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt lại như thểkhông có gì làm lạ, không có phản ứng gì nhiều.Kỳ Nhược Yên nhìn thấy biểu hiện đó của Diệp Thiên,trong lòng thầm quờ trách, trầm giọng nói.“Đã lúc nào rồi còn ngồi đây chơi điện thoại? Cậu không nhìn thấy bây giờ đang trong tình thế nào sao?”.“Chuyện này không liên quan đến hai người, mau đưabạn gái cậu rời khỏi đây, nếu ở lại thì không ai dám đảmbảo sự an toàn cho các người đâu!”.Kỷ Nhược Yên cũng cảm nhận được sự việc càng lúccàng trở nên nghiêm trọng, lúc này Thế Giới Hắc Ám cũngcó cao thủ ở cấp chí tôn võ thuật đến, xem ra thực lựcngang tầm với Lục Thiên Thư, mà đối phương còn có 11người trong 12 Địa Sát, bọn họ lại chỉ có ba người, một khiđối phương khai chiến toàn diện thì bọn họ cùng lắm chỉcó thể bào toàn tính mạng.Tuy cô ta không có thiện cảm gì với Diệp Thiên, nhưngcũng không muốn Diệp Thiên bị liên lụy chuyện này.Vốn tưởng Diệp Thiên sẽ biết điều đưa Tiếu VănNguyệt rời đi, ai ngờ cậu ta lại xua tay nói.“Mọi người cứ đánh việc của mọi người đi, không cầnlo cho tôi, tôi chỉ là đến xem cho vui thôi!”.Khi cậu lên tiếng, thậm chí còn không cả thèm nhìn KỳNhược Yên, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại.“Cậu…”.Kỳ Nhược Yên trố mắt ra, cảm thấy bực mình, nhưnglúc này cuộc chiến sắp diễn ra, nên không tiện nói thêm,Liêu Như Thành và Lục Chí Văn lại chỉ nhìn Diệp Thiênmột cái bằng ánh mắt coi thường.Nhất là Lục Chí Văn, cậu ta thực sự không hiểu sự dịudàng nhất trong lòng Kỳ Nhược Tuyết sao lại dành cho cáitên ngốc này.“Nguyệt Nguyệt, cô đừng để cho anh ấy chơi nữa, bảoanh ấy mau đi đi, những ngưoi này hung dữ lắm, đều đếnđây là vì tôi, tôi không muốn liên lụy đến hai người!”.Kỷ Nhược Tuyết mặc kệ Diệp Thiên, và nhìn sang TiếuVăn Nguyệt rồi vội vã nói.Tiểu Văn Nguyệt mìm cười với cô ấy, lắc đầu nói.“Tiểu Tuyết, cô không cần phải lo cho anh ấy, anh ấygiỏi lắm đó!”.“Cô cũng không cần phải quá lo lắng, cho dù xày rachuyện gì thì vẫn có anh ấy ở đây mà!”.Bọn Kỳ Nhược Yên ở bên cạnh nghe thấy câu này đềubĩu môi, cảm thấy Tiếu Văn Nguyệt đúng là điên rồi.Đùa à, bây giờ là lúc nào rồi, Thiên Sát của Thế GiớiHắc Ám ngang với cao thủ cấp chí tôn võ thuật đã ra tay,rõ ràng lần này không giết Kỳ Nhược Tuyết không được,đề nhận được toàn bộ số tiền thường, cho dù Lục ThiênThư cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng, Tiếu Văn Nguyệt lại nói tất cả đã có Diệp Thiên ở đây, khổng cần lo lắng, đúng là nực cười.Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, định nói gì đó nhưngtình thế sự việc đã thay đổi nhanh chóng.

Chương 557: Chương 556