Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 558: Chương 557

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Ánh mắt của Lục Thiên Thư nhìn chằm chằm về phíaChung Li Mị, càm nhận được dao động mạnh tiềm ẩầntrong người Chung Li Mị, trong lòng ông ta hơi sợ hãi.Tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp hơn ông ta,ông ta cũng không ngo Thế Giới Hắc Ám lại phái cao thủở cấp chí tôn võ thuật đến đây.“Lục Thiên Thư, nếu hôm nay ông đến đây đề bào vệcho mục tiêu săn giết của chúng tôi, vậy thì đã là kẻ địchcủa chúng tôi rồi!”.“Ông còn chờ làm gì? Tôi cũng rất muốn lĩnh giáoThùy Vân Thủ và Tồi Tâm Chưởng danh chấn Cán Tây của ông!”.Hai mắt Chung Li Mị hơi chớp, năm ngón tay khẽđộng, luồng nội lực lập lờ quanh bàn tay, thấp thoáng lóera tia sáng.“Vậy thì được thôi!”.Lục Thiên Thư cười khẩy một tiếng, hai tay xếp lênnhau, phía trước lại có khí mây bay lên.Hai vị chí tôn võ thuật sắp giao đấu với nhau, mộttiếng nói vừa dài vừa to vọng từ bên cạnh tới.“Anh Lục, trận đấu này để tôi lên đi được không?”.Tiếng nói càng lúc càng gần, nói dứt, một bóng ngườicao to mặc áo dài màu lam đã đáp xuống bên cạnh LụcThiên Thư.Ông ta cao khoảng một mét chín, dung mạo bình thường, cho dù ném vào đám đông cũng khó må nhận rađược, nhưng cây thương sắt dài phía sau lưng lại vô cùngchói mắt, tia sáng lạnh lóe lên, ai nhìn vào cũng đều dấylên lòng sợ hãi, nó như một cây thương dài có thể chọcthùng vòm trời, trông vô cùng lẫm liệt.Ông ta đứng ở đó khiến khí thế của Lục Thiên Thưcũng bị ông ta đè bẹp.“Sư phụ!”.Kỳ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng lúc vui mừngthốt lên.Người vừa đột nhiên xuất hiện chính là chường môncủa Tam Tuyệt Môn, là Quách Dưong “Cuồng Thưong”,cao thủ đứng thứ sáu trong bàng xếp hạng.“Chung Li Mị, 25 năm không gặp, không ngờ ông lạigia nhập Thế Giới Hắc Ám còn trở thành quyền chườngmôn, “Quân Từ Đao’ danh tiếng lẫy lừng năm xưa xem racũng chìm đắm vào cõi đen rồi nhì!”.Quách Dương nhìn về phía Chung Li Mị, cười khẩythành tiếng, giọng nói mang vẻ coi thường.“Hừ!”, Chung Li Mị không hề tức giận, chỉ hừmột tiếng.“Quách Dương, 25 năm chưa gặp, ông vẫn miệng lưỡisắc bén như xưa đấy!”.“Ông từ xa xôi nghìn dặm đến đây bào vệ cho em gáicủa đồ nhi, từ lúc nào mà ông bắt đầu bị tình cảm ràngbuộc thế?”.Quách Dương chắp hai tay ra sau lưng, không hề quantâm đến câu hỏi của Chung Li Mị, chì chĩa tay về phía KỳNhược Yên.lời vô nghĩa với ông, đây là em gái ruột của đồ nhi tôi,điều mà tôi muốn đó là Thế Giới Hắc Ám của ông hãy rútlại lệnh săn giết cô ấy!”.“Chì cần các người rút lại lệnh săn giết, cứ thế rút lui,giữa tôi và ông có thể không cần ra tay nữa!”.“Nhưng nếu ông không đồng ý, thì tối nay ông chắcchắn sẽ chết dưới thương sắt của tôi, ông tin không?”.Diệp Thiên tắt điện thoại, nghiêng đầu qua nhìn, nhìnQuách Dương một lượt rồi thầm gật đầu.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Ánh mắt của Lục Thiên Thư nhìn chằm chằm về phíaChung Li Mị, càm nhận được dao động mạnh tiềm ẩầntrong người Chung Li Mị, trong lòng ông ta hơi sợ hãi.Tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp hơn ông ta,ông ta cũng không ngo Thế Giới Hắc Ám lại phái cao thủở cấp chí tôn võ thuật đến đây.“Lục Thiên Thư, nếu hôm nay ông đến đây đề bào vệcho mục tiêu săn giết của chúng tôi, vậy thì đã là kẻ địchcủa chúng tôi rồi!”.“Ông còn chờ làm gì? Tôi cũng rất muốn lĩnh giáoThùy Vân Thủ và Tồi Tâm Chưởng danh chấn Cán Tây của ông!”.Hai mắt Chung Li Mị hơi chớp, năm ngón tay khẽđộng, luồng nội lực lập lờ quanh bàn tay, thấp thoáng lóera tia sáng.“Vậy thì được thôi!”.Lục Thiên Thư cười khẩy một tiếng, hai tay xếp lênnhau, phía trước lại có khí mây bay lên.Hai vị chí tôn võ thuật sắp giao đấu với nhau, mộttiếng nói vừa dài vừa to vọng từ bên cạnh tới.“Anh Lục, trận đấu này để tôi lên đi được không?”.Tiếng nói càng lúc càng gần, nói dứt, một bóng ngườicao to mặc áo dài màu lam đã đáp xuống bên cạnh LụcThiên Thư.Ông ta cao khoảng một mét chín, dung mạo bình thường, cho dù ném vào đám đông cũng khó må nhận rađược, nhưng cây thương sắt dài phía sau lưng lại vô cùngchói mắt, tia sáng lạnh lóe lên, ai nhìn vào cũng đều dấylên lòng sợ hãi, nó như một cây thương dài có thể chọcthùng vòm trời, trông vô cùng lẫm liệt.Ông ta đứng ở đó khiến khí thế của Lục Thiên Thưcũng bị ông ta đè bẹp.“Sư phụ!”.Kỳ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng lúc vui mừngthốt lên.Người vừa đột nhiên xuất hiện chính là chường môncủa Tam Tuyệt Môn, là Quách Dưong “Cuồng Thưong”,cao thủ đứng thứ sáu trong bàng xếp hạng.“Chung Li Mị, 25 năm không gặp, không ngờ ông lạigia nhập Thế Giới Hắc Ám còn trở thành quyền chườngmôn, “Quân Từ Đao’ danh tiếng lẫy lừng năm xưa xem racũng chìm đắm vào cõi đen rồi nhì!”.Quách Dương nhìn về phía Chung Li Mị, cười khẩythành tiếng, giọng nói mang vẻ coi thường.“Hừ!”, Chung Li Mị không hề tức giận, chỉ hừmột tiếng.“Quách Dương, 25 năm chưa gặp, ông vẫn miệng lưỡisắc bén như xưa đấy!”.“Ông từ xa xôi nghìn dặm đến đây bào vệ cho em gáicủa đồ nhi, từ lúc nào mà ông bắt đầu bị tình cảm ràngbuộc thế?”.Quách Dương chắp hai tay ra sau lưng, không hề quantâm đến câu hỏi của Chung Li Mị, chì chĩa tay về phía KỳNhược Yên.lời vô nghĩa với ông, đây là em gái ruột của đồ nhi tôi,điều mà tôi muốn đó là Thế Giới Hắc Ám của ông hãy rútlại lệnh săn giết cô ấy!”.“Chì cần các người rút lại lệnh săn giết, cứ thế rút lui,giữa tôi và ông có thể không cần ra tay nữa!”.“Nhưng nếu ông không đồng ý, thì tối nay ông chắcchắn sẽ chết dưới thương sắt của tôi, ông tin không?”.Diệp Thiên tắt điện thoại, nghiêng đầu qua nhìn, nhìnQuách Dương một lượt rồi thầm gật đầu.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Ánh mắt của Lục Thiên Thư nhìn chằm chằm về phíaChung Li Mị, càm nhận được dao động mạnh tiềm ẩầntrong người Chung Li Mị, trong lòng ông ta hơi sợ hãi.Tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp hơn ông ta,ông ta cũng không ngo Thế Giới Hắc Ám lại phái cao thủở cấp chí tôn võ thuật đến đây.“Lục Thiên Thư, nếu hôm nay ông đến đây đề bào vệcho mục tiêu săn giết của chúng tôi, vậy thì đã là kẻ địchcủa chúng tôi rồi!”.“Ông còn chờ làm gì? Tôi cũng rất muốn lĩnh giáoThùy Vân Thủ và Tồi Tâm Chưởng danh chấn Cán Tây của ông!”.Hai mắt Chung Li Mị hơi chớp, năm ngón tay khẽđộng, luồng nội lực lập lờ quanh bàn tay, thấp thoáng lóera tia sáng.“Vậy thì được thôi!”.Lục Thiên Thư cười khẩy một tiếng, hai tay xếp lênnhau, phía trước lại có khí mây bay lên.Hai vị chí tôn võ thuật sắp giao đấu với nhau, mộttiếng nói vừa dài vừa to vọng từ bên cạnh tới.“Anh Lục, trận đấu này để tôi lên đi được không?”.Tiếng nói càng lúc càng gần, nói dứt, một bóng ngườicao to mặc áo dài màu lam đã đáp xuống bên cạnh LụcThiên Thư.Ông ta cao khoảng một mét chín, dung mạo bình thường, cho dù ném vào đám đông cũng khó må nhận rađược, nhưng cây thương sắt dài phía sau lưng lại vô cùngchói mắt, tia sáng lạnh lóe lên, ai nhìn vào cũng đều dấylên lòng sợ hãi, nó như một cây thương dài có thể chọcthùng vòm trời, trông vô cùng lẫm liệt.Ông ta đứng ở đó khiến khí thế của Lục Thiên Thưcũng bị ông ta đè bẹp.“Sư phụ!”.Kỳ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng lúc vui mừngthốt lên.Người vừa đột nhiên xuất hiện chính là chường môncủa Tam Tuyệt Môn, là Quách Dưong “Cuồng Thưong”,cao thủ đứng thứ sáu trong bàng xếp hạng.“Chung Li Mị, 25 năm không gặp, không ngờ ông lạigia nhập Thế Giới Hắc Ám còn trở thành quyền chườngmôn, “Quân Từ Đao’ danh tiếng lẫy lừng năm xưa xem racũng chìm đắm vào cõi đen rồi nhì!”.Quách Dương nhìn về phía Chung Li Mị, cười khẩythành tiếng, giọng nói mang vẻ coi thường.“Hừ!”, Chung Li Mị không hề tức giận, chỉ hừmột tiếng.“Quách Dương, 25 năm chưa gặp, ông vẫn miệng lưỡisắc bén như xưa đấy!”.“Ông từ xa xôi nghìn dặm đến đây bào vệ cho em gáicủa đồ nhi, từ lúc nào mà ông bắt đầu bị tình cảm ràngbuộc thế?”.Quách Dương chắp hai tay ra sau lưng, không hề quantâm đến câu hỏi của Chung Li Mị, chì chĩa tay về phía KỳNhược Yên.lời vô nghĩa với ông, đây là em gái ruột của đồ nhi tôi,điều mà tôi muốn đó là Thế Giới Hắc Ám của ông hãy rútlại lệnh săn giết cô ấy!”.“Chì cần các người rút lại lệnh săn giết, cứ thế rút lui,giữa tôi và ông có thể không cần ra tay nữa!”.“Nhưng nếu ông không đồng ý, thì tối nay ông chắcchắn sẽ chết dưới thương sắt của tôi, ông tin không?”.Diệp Thiên tắt điện thoại, nghiêng đầu qua nhìn, nhìnQuách Dương một lượt rồi thầm gật đầu.

Chương 558: Chương 557