Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 563: Chương 562

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kể từ bữa tiệc mừng tựu trường lần trước, Diệp Thiênđã khiến mọi người kinh ngạc bằng bài hát “Ước mơ thuởngây thơ”, khiến đám người có mặt phải sửng sốt.Hôm đó, tình cờ có một người thu âm bài hát này, saumột vài thao tác xử lý đơn giản, Tiếu Văn Nguyệt đã đặtnó làm nhạc chuông điện thoại di động của mình.Cô ta không ngờ rằng lúc này lại có người gọicho mình!Thời điểm điện thoại của cô ta vang lên, Diệp Thiêncau mày, thầm nghĩ “xong rồi”.Quả nhiên, Kỳ Nhược Tuyết lao về phía này như điênvà nắm lấy cánh tay của Tieu Văn Nguyệt.“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nói cho tôi biết, nhạc chuông của cô ở đâu vậy? Ca sĩ này là ai? Anhấy ở đâu? Nói cho tôi nghe, nhanh lên!”.Giọng nói của Kỳ Nhược Tuyết nức nở, cô ấy không tàinào giữ được vè ngoài ngây thơ ngọc nữ được nữa, lúcnày cô ấy như một cô gái bất lực chỉ muốn biết sự thật.Tiểu Văn Nguyệt không khỏi choáng váng, lúc này côta mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta khôngbiết phải trả lời câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết như thế nào.Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, Kỳ Nhược Tuyếtcũng nhìn theo, chết sững.“Là… anh? Đúng là… là anh sao?”.Thanh âm run run, ngay từ khi lên máy bay, Kỳ NhượcTuyết đã cảm thấy Diệp Thiên mang đến cho cô ấy mộtcảm giác rất kỳ lạ.Đó là một sự quen thuộc đến thậnxương tuỷ, nhưng bởi vì Diệp Thiên quá thờ o với cô ấy,không có nhiều phản ứng, nên cô ấy mới cho rằng mìnhđã nhầm.Nhưng vào lúc này, bài hát rất đỗi quen thuộc ấy vanglên, cùng với giọng hát rất đỗi quen thuộc, và thói quenhát cũng rất quen thuộc, cô ấy chắc chắn mình khôngthể nào nhận sai được.Diệp Thiên, mặc dù chị gái và bố của cô ấy đều nóirằng người đó đã chết, nhưng cô ấy vẫn tin rằng DiệpThiên chính là người cô ấy canh cánh trong lòng!“Tôi là gì cơ?”.Diệp Thiên biết rằng Kỳ Nhược Tuyết đã nhận ragiọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng.“Anh vẫn không muốn thừa nhận sao? Cục Đá, rõràng anh chính là Cục Đá của tôi!”.“Có thể có người sở hữu giọng hát giống anh, nhưng thói quen hát đảo và ngắt giọng ở những chỗ nhất địnhkhông thể bắt chước được, chỉ có Cục Đá mới có thể thểhiện bài hát này một cách sinh động.Tại sao anh lạikhông muốn thừa nhận? Tại sao?”.Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu,cánh tay run rẩy ôm lấy Diệp Thiên, nước mắt không kìmđược mà tuôn rơi.Cô ấy thực sự không hiểu nổi, cô ấy và Diệp Thiên đicùng chuyến bay, cùng lên sân khấu khi tham gia bữatiệc, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, sau bao nhiêu thời giannhư vậy, cô ấy còn công khai tình cảm của mình với DiệpThiên khi ở trên sân khấu, nhưng Diệp Thiên, rõ ràng làcậu vẫn luôn ở bên cô ấy, nhưng tại sao cậu lại khôngnhận cô ấy?“Cô Kỳ, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì!”.Diệp Thiên nhẹ nhàng cử động tay, thoát khỏi lòngbàn tay của Kỳ Nhược Tuyết.“Nếu cô có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này,thì chi bằng cô nghĩ cách giải quyết chuyện của mìnhtrước đi.Đêm nay, cô đang ở ranh giới sinh từ, cô nên tựlo cho mình trước đã!”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kể từ bữa tiệc mừng tựu trường lần trước, Diệp Thiênđã khiến mọi người kinh ngạc bằng bài hát “Ước mơ thuởngây thơ”, khiến đám người có mặt phải sửng sốt.Hôm đó, tình cờ có một người thu âm bài hát này, saumột vài thao tác xử lý đơn giản, Tiếu Văn Nguyệt đã đặtnó làm nhạc chuông điện thoại di động của mình.Cô ta không ngờ rằng lúc này lại có người gọicho mình!Thời điểm điện thoại của cô ta vang lên, Diệp Thiêncau mày, thầm nghĩ “xong rồi”.Quả nhiên, Kỳ Nhược Tuyết lao về phía này như điênvà nắm lấy cánh tay của Tieu Văn Nguyệt.“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nói cho tôi biết, nhạc chuông của cô ở đâu vậy? Ca sĩ này là ai? Anhấy ở đâu? Nói cho tôi nghe, nhanh lên!”.Giọng nói của Kỳ Nhược Tuyết nức nở, cô ấy không tàinào giữ được vè ngoài ngây thơ ngọc nữ được nữa, lúcnày cô ấy như một cô gái bất lực chỉ muốn biết sự thật.Tiểu Văn Nguyệt không khỏi choáng váng, lúc này côta mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta khôngbiết phải trả lời câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết như thế nào.Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, Kỳ Nhược Tuyếtcũng nhìn theo, chết sững.“Là… anh? Đúng là… là anh sao?”.Thanh âm run run, ngay từ khi lên máy bay, Kỳ NhượcTuyết đã cảm thấy Diệp Thiên mang đến cho cô ấy mộtcảm giác rất kỳ lạ.Đó là một sự quen thuộc đến thậnxương tuỷ, nhưng bởi vì Diệp Thiên quá thờ o với cô ấy,không có nhiều phản ứng, nên cô ấy mới cho rằng mìnhđã nhầm.Nhưng vào lúc này, bài hát rất đỗi quen thuộc ấy vanglên, cùng với giọng hát rất đỗi quen thuộc, và thói quenhát cũng rất quen thuộc, cô ấy chắc chắn mình khôngthể nào nhận sai được.Diệp Thiên, mặc dù chị gái và bố của cô ấy đều nóirằng người đó đã chết, nhưng cô ấy vẫn tin rằng DiệpThiên chính là người cô ấy canh cánh trong lòng!“Tôi là gì cơ?”.Diệp Thiên biết rằng Kỳ Nhược Tuyết đã nhận ragiọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng.“Anh vẫn không muốn thừa nhận sao? Cục Đá, rõràng anh chính là Cục Đá của tôi!”.“Có thể có người sở hữu giọng hát giống anh, nhưng thói quen hát đảo và ngắt giọng ở những chỗ nhất địnhkhông thể bắt chước được, chỉ có Cục Đá mới có thể thểhiện bài hát này một cách sinh động.Tại sao anh lạikhông muốn thừa nhận? Tại sao?”.Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu,cánh tay run rẩy ôm lấy Diệp Thiên, nước mắt không kìmđược mà tuôn rơi.Cô ấy thực sự không hiểu nổi, cô ấy và Diệp Thiên đicùng chuyến bay, cùng lên sân khấu khi tham gia bữatiệc, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, sau bao nhiêu thời giannhư vậy, cô ấy còn công khai tình cảm của mình với DiệpThiên khi ở trên sân khấu, nhưng Diệp Thiên, rõ ràng làcậu vẫn luôn ở bên cô ấy, nhưng tại sao cậu lại khôngnhận cô ấy?“Cô Kỳ, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì!”.Diệp Thiên nhẹ nhàng cử động tay, thoát khỏi lòngbàn tay của Kỳ Nhược Tuyết.“Nếu cô có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này,thì chi bằng cô nghĩ cách giải quyết chuyện của mìnhtrước đi.Đêm nay, cô đang ở ranh giới sinh từ, cô nên tựlo cho mình trước đã!”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kể từ bữa tiệc mừng tựu trường lần trước, Diệp Thiênđã khiến mọi người kinh ngạc bằng bài hát “Ước mơ thuởngây thơ”, khiến đám người có mặt phải sửng sốt.Hôm đó, tình cờ có một người thu âm bài hát này, saumột vài thao tác xử lý đơn giản, Tiếu Văn Nguyệt đã đặtnó làm nhạc chuông điện thoại di động của mình.Cô ta không ngờ rằng lúc này lại có người gọicho mình!Thời điểm điện thoại của cô ta vang lên, Diệp Thiêncau mày, thầm nghĩ “xong rồi”.Quả nhiên, Kỳ Nhược Tuyết lao về phía này như điênvà nắm lấy cánh tay của Tieu Văn Nguyệt.“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nói cho tôi biết, nhạc chuông của cô ở đâu vậy? Ca sĩ này là ai? Anhấy ở đâu? Nói cho tôi nghe, nhanh lên!”.Giọng nói của Kỳ Nhược Tuyết nức nở, cô ấy không tàinào giữ được vè ngoài ngây thơ ngọc nữ được nữa, lúcnày cô ấy như một cô gái bất lực chỉ muốn biết sự thật.Tiểu Văn Nguyệt không khỏi choáng váng, lúc này côta mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta khôngbiết phải trả lời câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết như thế nào.Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, Kỳ Nhược Tuyếtcũng nhìn theo, chết sững.“Là… anh? Đúng là… là anh sao?”.Thanh âm run run, ngay từ khi lên máy bay, Kỳ NhượcTuyết đã cảm thấy Diệp Thiên mang đến cho cô ấy mộtcảm giác rất kỳ lạ.Đó là một sự quen thuộc đến thậnxương tuỷ, nhưng bởi vì Diệp Thiên quá thờ o với cô ấy,không có nhiều phản ứng, nên cô ấy mới cho rằng mìnhđã nhầm.Nhưng vào lúc này, bài hát rất đỗi quen thuộc ấy vanglên, cùng với giọng hát rất đỗi quen thuộc, và thói quenhát cũng rất quen thuộc, cô ấy chắc chắn mình khôngthể nào nhận sai được.Diệp Thiên, mặc dù chị gái và bố của cô ấy đều nóirằng người đó đã chết, nhưng cô ấy vẫn tin rằng DiệpThiên chính là người cô ấy canh cánh trong lòng!“Tôi là gì cơ?”.Diệp Thiên biết rằng Kỳ Nhược Tuyết đã nhận ragiọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng.“Anh vẫn không muốn thừa nhận sao? Cục Đá, rõràng anh chính là Cục Đá của tôi!”.“Có thể có người sở hữu giọng hát giống anh, nhưng thói quen hát đảo và ngắt giọng ở những chỗ nhất địnhkhông thể bắt chước được, chỉ có Cục Đá mới có thể thểhiện bài hát này một cách sinh động.Tại sao anh lạikhông muốn thừa nhận? Tại sao?”.Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu,cánh tay run rẩy ôm lấy Diệp Thiên, nước mắt không kìmđược mà tuôn rơi.Cô ấy thực sự không hiểu nổi, cô ấy và Diệp Thiên đicùng chuyến bay, cùng lên sân khấu khi tham gia bữatiệc, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, sau bao nhiêu thời giannhư vậy, cô ấy còn công khai tình cảm của mình với DiệpThiên khi ở trên sân khấu, nhưng Diệp Thiên, rõ ràng làcậu vẫn luôn ở bên cô ấy, nhưng tại sao cậu lại khôngnhận cô ấy?“Cô Kỳ, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì!”.Diệp Thiên nhẹ nhàng cử động tay, thoát khỏi lòngbàn tay của Kỳ Nhược Tuyết.“Nếu cô có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này,thì chi bằng cô nghĩ cách giải quyết chuyện của mìnhtrước đi.Đêm nay, cô đang ở ranh giới sinh từ, cô nên tựlo cho mình trước đã!”.

Chương 563: Chương 562