Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 564: Chương 563
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Sau khi nói xong, cậu đút một tay vào túi, nói với TiếuVăn Nguyệt.“Đi thôi, mọi chuyện kết thúc ở đây!”.Theo cậu, sáu Địa Sát tụ họp tấn công Quách Dươngvà Lục Thiên Thư, mặc dù cả hai đều là võ tôn chí thuậthàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng họ vẫnkhông thể chống cự được lâu.Mà mười hai Địa Sát đan xen bao vây tấn công ba người Kỳ Nhược Yên.Cậu không còn tâm trí để tiếp tục xem nữa!Tiểu Văn Nguyệt xin lỗi liếc nhìn Kỳ Nhược Tuyết rồinhanh đi theo sau Diệp Thiên, để lại Kỷ Nhược Tuyết mộtmình bàng hoàng, đứng im như thể bị hoá đá.Kỷ Nhược Tuyết không thể tin được “Cục Đá” ở trongrừng sâu, chăm sóc cô ấy từ chỗ ngủ đến bữa ăn, tìmkiếm thuốc để chữa lành đôi mắt cho cô ấy, lại có thể thờở với cô ấy như vậy.Kỳ Nhược Tuyết không hiều nổi, Diệp Thiên rõ ràng làCục Đá, tại sao cậu lại không nhận ra cô ấy chứ? Tại saolúc này cậu vẫn giả vờ không biết cô ấy?Lần cuối cùng cô ấy cảm thấy đau đớn như vậy là khibiết tin “Cục Đá” đã qua đời.Diệp Thiên và Tiểu Văn Nguyệt biến mất trong mànđêm, chỉ còn cô ấy ở nguyên tại chỗ, hồi lâu không cóphần ứng gì.“Diệp Thiên, cô ấy đã nhận ra anh rồi mà anh còn đốixử với cô ấy như vậy, anh tàn nhẫn quá!”.Tiểu Văn Nguyệt đi theo sau Diệp Thiên, đột nhiên laođến trước mặt Diệp Thiên, nhìn cậu bằng ánh mắt tráchmóc.“Cô ấy đã biết anh là người trong lòng cô ấy, nhưnganh vẫn thờ đ, ngay cả lúc cô ấy đang đứng giữa ranhgiới sinh từ, anh vẫn nhẫn tâm rời đi, anh có biết bây giờcô ấy đau lòng như thể nào không?”.“Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó.Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Cô ấy chìmuốn gặp lại anh, chỉ muốn nói thêm vài câu với anh thôimà!”.Vè mặt của Diệp Thiên vẫn không thay đổi, cậu nhẹnhàng lắc đầu: “Vô vị!”.Cậu định đi vòng qua bên cạnh Tiểu Văn Nguyệt,nhưng Tiếu Văn Nguyệt đã tiến thêm một bước, đưa haitay ra, đứng chắn trước mặt anh, không hề nhượng bộmột chút nào.Cậu cúi đầu, nhìn thấy vè kiên định và cứng cỏi trongmắt Tiểu Văn Nguyệt, trái tim cậu không khỏi lệch nhịp.“Phù!”.Cậu thở dài, rồi biến mất vào bóng tối.Tại quảng trường bên cạnh sơn trang Hồng Diệp, KỳNhược Tuyết còn đang đắm chìm trong đau buồn chưahoàn hồn, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu.Cô ấy vội quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Nhược Yên bị ThiMa dùng đánh vào lưng, ngay lập tức phun ra một ngụmmáu, ngã xuống đất.Mười một Địa Sát xuất hiện, sáu trong số đó đangbao vây Kỳ Nhược Yên, nên cô ta là người đầu tiên khôngthể chống lại, bị một chưởng của Thi Ma đánh cho trọngthương.Liêu Như Thành và Lục Chí Văn cũng mình đầythương tích, bị đánh bại bởi năm người còn lại, khôngcòn khả năng chống cự.“Chị!”.Nhìn thấy Kỳ Nhược Yên ngã xuống đất, Kỳ NhượcTuyết sợ đến mức tái mặt, vội vàng chạy tới.“Chị, chị không sao chứ?”.Kỳ Nhược Tuyết đỡ Kỷ Nhược Yên, vẻ mặt hoàng sợ tột độ.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Sau khi nói xong, cậu đút một tay vào túi, nói với TiếuVăn Nguyệt.“Đi thôi, mọi chuyện kết thúc ở đây!”.Theo cậu, sáu Địa Sát tụ họp tấn công Quách Dươngvà Lục Thiên Thư, mặc dù cả hai đều là võ tôn chí thuậthàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng họ vẫnkhông thể chống cự được lâu.Mà mười hai Địa Sát đan xen bao vây tấn công ba người Kỳ Nhược Yên.Cậu không còn tâm trí để tiếp tục xem nữa!Tiểu Văn Nguyệt xin lỗi liếc nhìn Kỳ Nhược Tuyết rồinhanh đi theo sau Diệp Thiên, để lại Kỷ Nhược Tuyết mộtmình bàng hoàng, đứng im như thể bị hoá đá.Kỷ Nhược Tuyết không thể tin được “Cục Đá” ở trongrừng sâu, chăm sóc cô ấy từ chỗ ngủ đến bữa ăn, tìmkiếm thuốc để chữa lành đôi mắt cho cô ấy, lại có thể thờở với cô ấy như vậy.Kỳ Nhược Tuyết không hiều nổi, Diệp Thiên rõ ràng làCục Đá, tại sao cậu lại không nhận ra cô ấy chứ? Tại saolúc này cậu vẫn giả vờ không biết cô ấy?Lần cuối cùng cô ấy cảm thấy đau đớn như vậy là khibiết tin “Cục Đá” đã qua đời.Diệp Thiên và Tiểu Văn Nguyệt biến mất trong mànđêm, chỉ còn cô ấy ở nguyên tại chỗ, hồi lâu không cóphần ứng gì.“Diệp Thiên, cô ấy đã nhận ra anh rồi mà anh còn đốixử với cô ấy như vậy, anh tàn nhẫn quá!”.Tiểu Văn Nguyệt đi theo sau Diệp Thiên, đột nhiên laođến trước mặt Diệp Thiên, nhìn cậu bằng ánh mắt tráchmóc.“Cô ấy đã biết anh là người trong lòng cô ấy, nhưnganh vẫn thờ đ, ngay cả lúc cô ấy đang đứng giữa ranhgiới sinh từ, anh vẫn nhẫn tâm rời đi, anh có biết bây giờcô ấy đau lòng như thể nào không?”.“Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó.Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Cô ấy chìmuốn gặp lại anh, chỉ muốn nói thêm vài câu với anh thôimà!”.Vè mặt của Diệp Thiên vẫn không thay đổi, cậu nhẹnhàng lắc đầu: “Vô vị!”.Cậu định đi vòng qua bên cạnh Tiểu Văn Nguyệt,nhưng Tiếu Văn Nguyệt đã tiến thêm một bước, đưa haitay ra, đứng chắn trước mặt anh, không hề nhượng bộmột chút nào.Cậu cúi đầu, nhìn thấy vè kiên định và cứng cỏi trongmắt Tiểu Văn Nguyệt, trái tim cậu không khỏi lệch nhịp.“Phù!”.Cậu thở dài, rồi biến mất vào bóng tối.Tại quảng trường bên cạnh sơn trang Hồng Diệp, KỳNhược Tuyết còn đang đắm chìm trong đau buồn chưahoàn hồn, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu.Cô ấy vội quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Nhược Yên bị ThiMa dùng đánh vào lưng, ngay lập tức phun ra một ngụmmáu, ngã xuống đất.Mười một Địa Sát xuất hiện, sáu trong số đó đangbao vây Kỳ Nhược Yên, nên cô ta là người đầu tiên khôngthể chống lại, bị một chưởng của Thi Ma đánh cho trọngthương.Liêu Như Thành và Lục Chí Văn cũng mình đầythương tích, bị đánh bại bởi năm người còn lại, khôngcòn khả năng chống cự.“Chị!”.Nhìn thấy Kỳ Nhược Yên ngã xuống đất, Kỳ NhượcTuyết sợ đến mức tái mặt, vội vàng chạy tới.“Chị, chị không sao chứ?”.Kỳ Nhược Tuyết đỡ Kỷ Nhược Yên, vẻ mặt hoàng sợ tột độ.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Sau khi nói xong, cậu đút một tay vào túi, nói với TiếuVăn Nguyệt.“Đi thôi, mọi chuyện kết thúc ở đây!”.Theo cậu, sáu Địa Sát tụ họp tấn công Quách Dươngvà Lục Thiên Thư, mặc dù cả hai đều là võ tôn chí thuậthàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng họ vẫnkhông thể chống cự được lâu.Mà mười hai Địa Sát đan xen bao vây tấn công ba người Kỳ Nhược Yên.Cậu không còn tâm trí để tiếp tục xem nữa!Tiểu Văn Nguyệt xin lỗi liếc nhìn Kỳ Nhược Tuyết rồinhanh đi theo sau Diệp Thiên, để lại Kỷ Nhược Tuyết mộtmình bàng hoàng, đứng im như thể bị hoá đá.Kỷ Nhược Tuyết không thể tin được “Cục Đá” ở trongrừng sâu, chăm sóc cô ấy từ chỗ ngủ đến bữa ăn, tìmkiếm thuốc để chữa lành đôi mắt cho cô ấy, lại có thể thờở với cô ấy như vậy.Kỳ Nhược Tuyết không hiều nổi, Diệp Thiên rõ ràng làCục Đá, tại sao cậu lại không nhận ra cô ấy chứ? Tại saolúc này cậu vẫn giả vờ không biết cô ấy?Lần cuối cùng cô ấy cảm thấy đau đớn như vậy là khibiết tin “Cục Đá” đã qua đời.Diệp Thiên và Tiểu Văn Nguyệt biến mất trong mànđêm, chỉ còn cô ấy ở nguyên tại chỗ, hồi lâu không cóphần ứng gì.“Diệp Thiên, cô ấy đã nhận ra anh rồi mà anh còn đốixử với cô ấy như vậy, anh tàn nhẫn quá!”.Tiểu Văn Nguyệt đi theo sau Diệp Thiên, đột nhiên laođến trước mặt Diệp Thiên, nhìn cậu bằng ánh mắt tráchmóc.“Cô ấy đã biết anh là người trong lòng cô ấy, nhưnganh vẫn thờ đ, ngay cả lúc cô ấy đang đứng giữa ranhgiới sinh từ, anh vẫn nhẫn tâm rời đi, anh có biết bây giờcô ấy đau lòng như thể nào không?”.“Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó.Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Cô ấy chìmuốn gặp lại anh, chỉ muốn nói thêm vài câu với anh thôimà!”.Vè mặt của Diệp Thiên vẫn không thay đổi, cậu nhẹnhàng lắc đầu: “Vô vị!”.Cậu định đi vòng qua bên cạnh Tiểu Văn Nguyệt,nhưng Tiếu Văn Nguyệt đã tiến thêm một bước, đưa haitay ra, đứng chắn trước mặt anh, không hề nhượng bộmột chút nào.Cậu cúi đầu, nhìn thấy vè kiên định và cứng cỏi trongmắt Tiểu Văn Nguyệt, trái tim cậu không khỏi lệch nhịp.“Phù!”.Cậu thở dài, rồi biến mất vào bóng tối.Tại quảng trường bên cạnh sơn trang Hồng Diệp, KỳNhược Tuyết còn đang đắm chìm trong đau buồn chưahoàn hồn, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu.Cô ấy vội quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Nhược Yên bị ThiMa dùng đánh vào lưng, ngay lập tức phun ra một ngụmmáu, ngã xuống đất.Mười một Địa Sát xuất hiện, sáu trong số đó đangbao vây Kỳ Nhược Yên, nên cô ta là người đầu tiên khôngthể chống lại, bị một chưởng của Thi Ma đánh cho trọngthương.Liêu Như Thành và Lục Chí Văn cũng mình đầythương tích, bị đánh bại bởi năm người còn lại, khôngcòn khả năng chống cự.“Chị!”.Nhìn thấy Kỳ Nhược Yên ngã xuống đất, Kỳ NhượcTuyết sợ đến mức tái mặt, vội vàng chạy tới.“Chị, chị không sao chứ?”.Kỳ Nhược Tuyết đỡ Kỷ Nhược Yên, vẻ mặt hoàng sợ tột độ.