Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 570: Chương 569

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Giọng nói của Diệp Thiên tuy không lớn, nhưng mọingười đều có thể nghe thấy sự sát phạt ớn lạnh tronggiọng nói của cậu, khiến cho người ta phải kinh hãi.“Cậu muốn giết chúng tôi?”Cô Tinh Tà Quân nghe vậy liền bật cười chế nhạo.“Cậu thanh niên, đúng là căn cơ tu luyện của cậu rấtcao, tôi không biết cậu là ai, nhưng dựa vào sức một mìnhcậu mà muốn giết chết chúng tôi thì thật là mơ mộng viềnvông!”“Tôi không biết cậu lấy đâu ra tư cách mà phát ngônngông cuồng như vậy? Nhìn khắp Hoa Hạ, những ngườicó thực lực như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi!”Hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của DiệpThiên, mỗi người trong sáu Thiên Sát đều là cao thủ chítôn võ thuật đỉnh cao.Căn cơ tu luyện của bất kỳ ai trongsố họ cũng đủ để liệt vào Top năm trong bàng xếp hạngcao thủ của Hoa Hạ.Lục Thiên Thư và Quách Dương đều bị bọn họ đánh bịthương, Diệp Thiên muốn cùng một người giết hết sáungười bọn họ rõ ràng khó hơn lên trời.Diệp Thiên vẫn lạnh băng, cậu chỉ cười nhạt.“Ó? Hai người? Không biết đó là hai người nào vậy?”Cô Tỉnh Tà Quân tiến lên phía trước một bước, ánhmắt lóe lên sự giễu cợt.“Một trong hai người đó đương nhiên là Diệp VânLong nức tiếng thủ đô, người xếp thứ hai trong bàng xếphạng cao thủ Hoa Hạ rồi!”Nghe Cô Tinh Tà Quân nói như vậy, những người cómặt đều âm thầm gật đầu, không ai phản bác cả.Diệp Vân Long uy chấn Hoa Hạ, mười năm trước đãđạt được chức vị đầu bảng Hoa Hạ, được mọi người tônxưng là chí tôn võ thuật số một đưong thời.Với thực lựchiện giờ của Diệp Vân Long, muốn giết sáu Thiên Sátđương nhiên dễ như trở bàn tay.Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên, dùkhông can dự vào giới võ thuật nhưng cô cũng đã từngnghe đến tên của Diệp Vân Long.Đây là anh hùng chốnthủ đô, hai mươi năm trước đã từng trấn áp vô số anh tàikiệt xuất ở thủ đô và ngay cả các quan chức ở thủ đô cũng không ngớt lời khen ngợi.“Diệp Vân Long?”Diệp Thiên nghe vậy liền hừ một tiếng và hỏi tiếp:“Thế còn người kia thì sao?”Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân chot biến đổi và mang theovè quái dị đầy kiêng dè, giọng nói cũng chùng xuống vàiphần.“Người còn lại đương nhiên là Đế Vương Bất Bại DiệpLăng Thiên – người đứng đầu trong bảng xếp hạng caothủ Hoa Hạ hiện giờ rồi!”Đám đông bỗng im bặt, một áp lực vô hình trào dângtrong lòng mỗi người, tựa như cái tên có sức nặng ngànvàng, như núi Thái Sơn đè trên đình đầu vậy.Lông mày của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên một tia kỳ lạ, côđã nghe Kỳ Nhược Yên nói nhiều lần về truyền thuyết của Diệp Lăng Thiên, cho dù không biết những nhân vật lớntrong giới võ thuật, cô cũng có thể hiều được câu chuyệnvề Diệp Lăng Thiên.Cô ấy luôn sợ hãi và tò mò về cao thủ số một Hoa Hạnổi tiếng thế giới khi còn đang ở độ tuổi thiếu niên.Cô quay sang Kỳ Nhược Yên bên cạnh, nhưng pháthiện đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Yên đang run rầy, côta chỉ tay về phía Diệp Thiên, không nói được lời nào,dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó khó tin.“Chị đi, chị bị sao vậy?”Cô ấy ngạc nhiên hỏi.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Giọng nói của Diệp Thiên tuy không lớn, nhưng mọingười đều có thể nghe thấy sự sát phạt ớn lạnh tronggiọng nói của cậu, khiến cho người ta phải kinh hãi.“Cậu muốn giết chúng tôi?”Cô Tinh Tà Quân nghe vậy liền bật cười chế nhạo.“Cậu thanh niên, đúng là căn cơ tu luyện của cậu rấtcao, tôi không biết cậu là ai, nhưng dựa vào sức một mìnhcậu mà muốn giết chết chúng tôi thì thật là mơ mộng viềnvông!”“Tôi không biết cậu lấy đâu ra tư cách mà phát ngônngông cuồng như vậy? Nhìn khắp Hoa Hạ, những ngườicó thực lực như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi!”Hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của DiệpThiên, mỗi người trong sáu Thiên Sát đều là cao thủ chítôn võ thuật đỉnh cao.Căn cơ tu luyện của bất kỳ ai trongsố họ cũng đủ để liệt vào Top năm trong bàng xếp hạngcao thủ của Hoa Hạ.Lục Thiên Thư và Quách Dương đều bị bọn họ đánh bịthương, Diệp Thiên muốn cùng một người giết hết sáungười bọn họ rõ ràng khó hơn lên trời.Diệp Thiên vẫn lạnh băng, cậu chỉ cười nhạt.“Ó? Hai người? Không biết đó là hai người nào vậy?”Cô Tỉnh Tà Quân tiến lên phía trước một bước, ánhmắt lóe lên sự giễu cợt.“Một trong hai người đó đương nhiên là Diệp VânLong nức tiếng thủ đô, người xếp thứ hai trong bàng xếphạng cao thủ Hoa Hạ rồi!”Nghe Cô Tinh Tà Quân nói như vậy, những người cómặt đều âm thầm gật đầu, không ai phản bác cả.Diệp Vân Long uy chấn Hoa Hạ, mười năm trước đãđạt được chức vị đầu bảng Hoa Hạ, được mọi người tônxưng là chí tôn võ thuật số một đưong thời.Với thực lựchiện giờ của Diệp Vân Long, muốn giết sáu Thiên Sátđương nhiên dễ như trở bàn tay.Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên, dùkhông can dự vào giới võ thuật nhưng cô cũng đã từngnghe đến tên của Diệp Vân Long.Đây là anh hùng chốnthủ đô, hai mươi năm trước đã từng trấn áp vô số anh tàikiệt xuất ở thủ đô và ngay cả các quan chức ở thủ đô cũng không ngớt lời khen ngợi.“Diệp Vân Long?”Diệp Thiên nghe vậy liền hừ một tiếng và hỏi tiếp:“Thế còn người kia thì sao?”Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân chot biến đổi và mang theovè quái dị đầy kiêng dè, giọng nói cũng chùng xuống vàiphần.“Người còn lại đương nhiên là Đế Vương Bất Bại DiệpLăng Thiên – người đứng đầu trong bảng xếp hạng caothủ Hoa Hạ hiện giờ rồi!”Đám đông bỗng im bặt, một áp lực vô hình trào dângtrong lòng mỗi người, tựa như cái tên có sức nặng ngànvàng, như núi Thái Sơn đè trên đình đầu vậy.Lông mày của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên một tia kỳ lạ, côđã nghe Kỳ Nhược Yên nói nhiều lần về truyền thuyết của Diệp Lăng Thiên, cho dù không biết những nhân vật lớntrong giới võ thuật, cô cũng có thể hiều được câu chuyệnvề Diệp Lăng Thiên.Cô ấy luôn sợ hãi và tò mò về cao thủ số một Hoa Hạnổi tiếng thế giới khi còn đang ở độ tuổi thiếu niên.Cô quay sang Kỳ Nhược Yên bên cạnh, nhưng pháthiện đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Yên đang run rầy, côta chỉ tay về phía Diệp Thiên, không nói được lời nào,dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó khó tin.“Chị đi, chị bị sao vậy?”Cô ấy ngạc nhiên hỏi.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Giọng nói của Diệp Thiên tuy không lớn, nhưng mọingười đều có thể nghe thấy sự sát phạt ớn lạnh tronggiọng nói của cậu, khiến cho người ta phải kinh hãi.“Cậu muốn giết chúng tôi?”Cô Tinh Tà Quân nghe vậy liền bật cười chế nhạo.“Cậu thanh niên, đúng là căn cơ tu luyện của cậu rấtcao, tôi không biết cậu là ai, nhưng dựa vào sức một mìnhcậu mà muốn giết chết chúng tôi thì thật là mơ mộng viềnvông!”“Tôi không biết cậu lấy đâu ra tư cách mà phát ngônngông cuồng như vậy? Nhìn khắp Hoa Hạ, những ngườicó thực lực như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi!”Hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của DiệpThiên, mỗi người trong sáu Thiên Sát đều là cao thủ chítôn võ thuật đỉnh cao.Căn cơ tu luyện của bất kỳ ai trongsố họ cũng đủ để liệt vào Top năm trong bàng xếp hạngcao thủ của Hoa Hạ.Lục Thiên Thư và Quách Dương đều bị bọn họ đánh bịthương, Diệp Thiên muốn cùng một người giết hết sáungười bọn họ rõ ràng khó hơn lên trời.Diệp Thiên vẫn lạnh băng, cậu chỉ cười nhạt.“Ó? Hai người? Không biết đó là hai người nào vậy?”Cô Tỉnh Tà Quân tiến lên phía trước một bước, ánhmắt lóe lên sự giễu cợt.“Một trong hai người đó đương nhiên là Diệp VânLong nức tiếng thủ đô, người xếp thứ hai trong bàng xếphạng cao thủ Hoa Hạ rồi!”Nghe Cô Tinh Tà Quân nói như vậy, những người cómặt đều âm thầm gật đầu, không ai phản bác cả.Diệp Vân Long uy chấn Hoa Hạ, mười năm trước đãđạt được chức vị đầu bảng Hoa Hạ, được mọi người tônxưng là chí tôn võ thuật số một đưong thời.Với thực lựchiện giờ của Diệp Vân Long, muốn giết sáu Thiên Sátđương nhiên dễ như trở bàn tay.Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên, dùkhông can dự vào giới võ thuật nhưng cô cũng đã từngnghe đến tên của Diệp Vân Long.Đây là anh hùng chốnthủ đô, hai mươi năm trước đã từng trấn áp vô số anh tàikiệt xuất ở thủ đô và ngay cả các quan chức ở thủ đô cũng không ngớt lời khen ngợi.“Diệp Vân Long?”Diệp Thiên nghe vậy liền hừ một tiếng và hỏi tiếp:“Thế còn người kia thì sao?”Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân chot biến đổi và mang theovè quái dị đầy kiêng dè, giọng nói cũng chùng xuống vàiphần.“Người còn lại đương nhiên là Đế Vương Bất Bại DiệpLăng Thiên – người đứng đầu trong bảng xếp hạng caothủ Hoa Hạ hiện giờ rồi!”Đám đông bỗng im bặt, một áp lực vô hình trào dângtrong lòng mỗi người, tựa như cái tên có sức nặng ngànvàng, như núi Thái Sơn đè trên đình đầu vậy.Lông mày của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên một tia kỳ lạ, côđã nghe Kỳ Nhược Yên nói nhiều lần về truyền thuyết của Diệp Lăng Thiên, cho dù không biết những nhân vật lớntrong giới võ thuật, cô cũng có thể hiều được câu chuyệnvề Diệp Lăng Thiên.Cô ấy luôn sợ hãi và tò mò về cao thủ số một Hoa Hạnổi tiếng thế giới khi còn đang ở độ tuổi thiếu niên.Cô quay sang Kỳ Nhược Yên bên cạnh, nhưng pháthiện đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Yên đang run rầy, côta chỉ tay về phía Diệp Thiên, không nói được lời nào,dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó khó tin.“Chị đi, chị bị sao vậy?”Cô ấy ngạc nhiên hỏi.

Chương 570: Chương 569