Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 572: Chương 571

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Quách Dương, người đứng thứ sáu trong bảng xếphạng cao thù của Hoa Hạ với biệt danh ‘Cuồng Thương’nhìn thấy sáu Thiên Sát trong nháy mắt bị chết mất bốn,hai người bị thương thì ánh mắt lập tức thay đổi và trợntròn hai mắt.Chí tôn võ thuật bình thường chì có thể phóng nội lựcchừng hơn chục thước đã là cực hạn rồi.Nhưng DiệpThiên chỉ với cái phất tay áo đã có thể đạt đến hơn bamươi thước với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, mộtchường rẽ đất, đánh đến mức một vùng đất lớn bị chấnđộng mạnh, khiến cho bốn chí tôn võ thuật tan xương nátthịt.Sức mạnh như vậy quà thực đã làm mới nhận thứccủa ông ta.Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ hàng chục năm cũngchưa từng nhìn thấy cao thủ nào có sức mạnh khùngkhiếp như vậy.“Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”Đường đường là gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là mộtcao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ năm trong bàng xếphạng cao thủ của Hoa Hạ lại bất chợt chắp tay khom lưnghành lễ với Diệp Thiên với thái độ vô cùng cung kính.“Đế Vương?”Ngay khi hai chữ này nói ra, hầu như tất cả mọi ngườiđều chấn động.Ở Hoa Hạ này, người được gọi là ĐếVương chẳng phải chính là vị đứng đầu Hoa Hạ, là ngườiđứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ kia sao?Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên không khỏi run lên,thân thể thanh tú đông cứng lại, chỉ có bóng lưng quenthuộc của Diệp Thiên lọt vào tầm mắt.Trước khi Diệp Thiên nói Lư Thành là địa bàn củamình, cô ta đã mơ hồ đoán được rồi, bây giờ nhìn thấyLục Thiên Thư chắp tay cúi chào Diệp Thiên, cô ta hoàntoàn hiểu ra.“Diệp Lăng Thiên, cậu ta thật sự là Diệp LăngThiên sao?”Mặc dù sự thật trước mắt đã quá rõ ràng, Kỳ NhượcYên vẫn cảm thấy không thể tin được, tay cô ta khôngngừng run lên.Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên là khi Diệp Thiênđưa Kỳ Nhược Tuyết trở lại nhà họ Kỳ, lúc đó Diệp Thiênđang mặc một bộ đồ vải lanh, trên người còn có nhiều lỗthủng, trông giống y như một người ăn xin, cô ta đươngnhiên cảm thấy khinh bỉ.Nếu không phài vì Diệp Thiên đã cứu Kỳ Nhược Tuyếtvà nói rằng có thể chữa khỏi mắt cho Kỳ Nhược Tuyết thìngay cả tư cách nói chuyện với cô ta cậu cũng sẽ khôngbao giờ có.Sau đó, Diệp Thiên đã tìm được thuốc chữa khỏi đôimắt cho Kỳ Nhược Tuyết.Bố cô ta là Kỳ Viễn Hồng địnhlàm theo nguyện vọng của Kỳ Nhược Tuyết, gà Kỳ NhượcTuyết cho Diệp Thiên.Nhưng cô ta lại kiên quyết phànđối, cuối cùng cô ta và Kỳ Viễn Hồng cùng nhau nói dốivới Kỳ Nhược Tuyết rằng Diệp Thiên đã chết.Tất cả những điều này là do cô ta chưa bao giờ coitrọng Diệp Thiên, luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên khôngxứng với Kỳ Nhược Tuyết, không xứng với nhà họ Kỳ, vàthậm chí còn không đủ tư cách làm em rể của cô ta.Tuy nhiên trước mắt có một sự thật phũ phàng mà côta không thể chấp nhận được, chàng trai thất thế mà côta coi thường khi xưa lại chính là Đế Vưong Bất Bại khiếntất cả anh hùng ở Hoa Hạ vừa nghe danh đã phải khiếpsợ và coi như thủ lĩnh?

Quách Dương, người đứng thứ sáu trong bảng xếp

hạng cao thù của Hoa Hạ với biệt danh ‘Cuồng Thương’

nhìn thấy sáu Thiên Sát trong nháy mắt bị chết mất bốn,

hai người bị thương thì ánh mắt lập tức thay đổi và trợn

tròn hai mắt.

Chí tôn võ thuật bình thường chì có thể phóng nội lực

chừng hơn chục thước đã là cực hạn rồi.

Nhưng Diệp

Thiên chỉ với cái phất tay áo đã có thể đạt đến hơn ba

mươi thước với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, một

chường rẽ đất, đánh đến mức một vùng đất lớn bị chấn

động mạnh, khiến cho bốn chí tôn võ thuật tan xương nát

thịt.

Sức mạnh như vậy quà thực đã làm mới nhận thức

của ông ta.

Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ hàng chục năm cũng

chưa từng nhìn thấy cao thủ nào có sức mạnh khùng

khiếp như vậy.

“Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”

Đường đường là gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là một

cao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ năm trong bàng xếp

hạng cao thủ của Hoa Hạ lại bất chợt chắp tay khom lưng

hành lễ với Diệp Thiên với thái độ vô cùng cung kính.

“Đế Vương?”

Ngay khi hai chữ này nói ra, hầu như tất cả mọi người

đều chấn động.

Ở Hoa Hạ này, người được gọi là Đế

Vương chẳng phải chính là vị đứng đầu Hoa Hạ, là người

đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ kia sao?

Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên không khỏi run lên,

thân thể thanh tú đông cứng lại, chỉ có bóng lưng quen

thuộc của Diệp Thiên lọt vào tầm mắt.

Trước khi Diệp Thiên nói Lư Thành là địa bàn của

mình, cô ta đã mơ hồ đoán được rồi, bây giờ nhìn thấy

Lục Thiên Thư chắp tay cúi chào Diệp Thiên, cô ta hoàn

toàn hiểu ra.

“Diệp Lăng Thiên, cậu ta thật sự là Diệp Lăng

Thiên sao?”

Mặc dù sự thật trước mắt đã quá rõ ràng, Kỳ Nhược

Yên vẫn cảm thấy không thể tin được, tay cô ta không

ngừng run lên.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên là khi Diệp Thiên

đưa Kỳ Nhược Tuyết trở lại nhà họ Kỳ, lúc đó Diệp Thiên

đang mặc một bộ đồ vải lanh, trên người còn có nhiều lỗ

thủng, trông giống y như một người ăn xin, cô ta đương

nhiên cảm thấy khinh bỉ.

Nếu không phài vì Diệp Thiên đã cứu Kỳ Nhược Tuyết

và nói rằng có thể chữa khỏi mắt cho Kỳ Nhược Tuyết thì

ngay cả tư cách nói chuyện với cô ta cậu cũng sẽ không

bao giờ có.

Sau đó, Diệp Thiên đã tìm được thuốc chữa khỏi đôi

mắt cho Kỳ Nhược Tuyết.

Bố cô ta là Kỳ Viễn Hồng định

làm theo nguyện vọng của Kỳ Nhược Tuyết, gà Kỳ Nhược

Tuyết cho Diệp Thiên.

Nhưng cô ta lại kiên quyết phàn

đối, cuối cùng cô ta và Kỳ Viễn Hồng cùng nhau nói dối

với Kỳ Nhược Tuyết rằng Diệp Thiên đã chết.

Tất cả những điều này là do cô ta chưa bao giờ coi

trọng Diệp Thiên, luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên không

xứng với Kỳ Nhược Tuyết, không xứng với nhà họ Kỳ, và

thậm chí còn không đủ tư cách làm em rể của cô ta.

Tuy nhiên trước mắt có một sự thật phũ phàng mà cô

ta không thể chấp nhận được, chàng trai thất thế mà cô

ta coi thường khi xưa lại chính là Đế Vưong Bất Bại khiến

tất cả anh hùng ở Hoa Hạ vừa nghe danh đã phải khiếp

sợ và coi như thủ lĩnh?

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Quách Dương, người đứng thứ sáu trong bảng xếphạng cao thù của Hoa Hạ với biệt danh ‘Cuồng Thương’nhìn thấy sáu Thiên Sát trong nháy mắt bị chết mất bốn,hai người bị thương thì ánh mắt lập tức thay đổi và trợntròn hai mắt.Chí tôn võ thuật bình thường chì có thể phóng nội lựcchừng hơn chục thước đã là cực hạn rồi.Nhưng DiệpThiên chỉ với cái phất tay áo đã có thể đạt đến hơn bamươi thước với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, mộtchường rẽ đất, đánh đến mức một vùng đất lớn bị chấnđộng mạnh, khiến cho bốn chí tôn võ thuật tan xương nátthịt.Sức mạnh như vậy quà thực đã làm mới nhận thứccủa ông ta.Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ hàng chục năm cũngchưa từng nhìn thấy cao thủ nào có sức mạnh khùngkhiếp như vậy.“Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”Đường đường là gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là mộtcao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ năm trong bàng xếphạng cao thủ của Hoa Hạ lại bất chợt chắp tay khom lưnghành lễ với Diệp Thiên với thái độ vô cùng cung kính.“Đế Vương?”Ngay khi hai chữ này nói ra, hầu như tất cả mọi ngườiđều chấn động.Ở Hoa Hạ này, người được gọi là ĐếVương chẳng phải chính là vị đứng đầu Hoa Hạ, là ngườiđứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ kia sao?Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên không khỏi run lên,thân thể thanh tú đông cứng lại, chỉ có bóng lưng quenthuộc của Diệp Thiên lọt vào tầm mắt.Trước khi Diệp Thiên nói Lư Thành là địa bàn củamình, cô ta đã mơ hồ đoán được rồi, bây giờ nhìn thấyLục Thiên Thư chắp tay cúi chào Diệp Thiên, cô ta hoàntoàn hiểu ra.“Diệp Lăng Thiên, cậu ta thật sự là Diệp LăngThiên sao?”Mặc dù sự thật trước mắt đã quá rõ ràng, Kỳ NhượcYên vẫn cảm thấy không thể tin được, tay cô ta khôngngừng run lên.Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên là khi Diệp Thiênđưa Kỳ Nhược Tuyết trở lại nhà họ Kỳ, lúc đó Diệp Thiênđang mặc một bộ đồ vải lanh, trên người còn có nhiều lỗthủng, trông giống y như một người ăn xin, cô ta đươngnhiên cảm thấy khinh bỉ.Nếu không phài vì Diệp Thiên đã cứu Kỳ Nhược Tuyếtvà nói rằng có thể chữa khỏi mắt cho Kỳ Nhược Tuyết thìngay cả tư cách nói chuyện với cô ta cậu cũng sẽ khôngbao giờ có.Sau đó, Diệp Thiên đã tìm được thuốc chữa khỏi đôimắt cho Kỳ Nhược Tuyết.Bố cô ta là Kỳ Viễn Hồng địnhlàm theo nguyện vọng của Kỳ Nhược Tuyết, gà Kỳ NhượcTuyết cho Diệp Thiên.Nhưng cô ta lại kiên quyết phànđối, cuối cùng cô ta và Kỳ Viễn Hồng cùng nhau nói dốivới Kỳ Nhược Tuyết rằng Diệp Thiên đã chết.Tất cả những điều này là do cô ta chưa bao giờ coitrọng Diệp Thiên, luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên khôngxứng với Kỳ Nhược Tuyết, không xứng với nhà họ Kỳ, vàthậm chí còn không đủ tư cách làm em rể của cô ta.Tuy nhiên trước mắt có một sự thật phũ phàng mà côta không thể chấp nhận được, chàng trai thất thế mà côta coi thường khi xưa lại chính là Đế Vưong Bất Bại khiếntất cả anh hùng ở Hoa Hạ vừa nghe danh đã phải khiếpsợ và coi như thủ lĩnh?

Chương 572: Chương 571