Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 573: Chương 572
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thân thể mỏng manh của cô ta run lên, suýt nữa nônra một ngụm máu!Không chỉ có cô ta mà cả ba người Lục Chí Văn, LụcChí Minh, Liễu Như Thành ở cách đó không xa đều bị hóađá ngay tại chỗ, biểu cảm càng thêm khó đỡ.Lần đầu tiên Liễu Như Thành gặp Diệp Thiên thì cậuvẫn đang ở trong một căn nhà cho thuê rẻ mạt chỉ vàichục mét vuông, cậu ta căn bản không coi Diệp Thiên ragì, chì xem cậu như một học sinh trung học bình thường.Về phần Lục Chí Minh, cậu ta có xích mích với DiệpThiên trên máy bay, thậm chí sau đó còn muốn trả thùDiệp Thiên.Từ đầu đến cuối cậu ta chì coi Diệp Thiên làmột thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì, có thểdễ dàng nghiền nát cậu.Về phần Lục Chí Văn, khi biết Diệp Thiên là người màKỳ Nhược Tuyết ngày đêm nghĩ tới, cậu ta đã muốn giếtchết Diệp Thiên, thậm chí còn định sau khi kết thúcchuyện đêm nay sẽ tìm cơ hội để ám sát cậu, khiến thầnkhông biết quỷ không hay.Không ai trong số ba người bọn họ từng đặt DiệpThiên ở độ cao có thể khiến bọn họ chú ý.Nhưng lúc này,dường như ông trời đang chơi trò đùa quá lớn với họ.Cậu nhóc mà họ vốn không coi ra gì lại là người caocao tại thượng, là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ mà ngay cảbậc cha bác của họ cũng không thể nào sánh kịp lạichính là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên ư?Sau một lúc kinh ngạc đớ ra thì Quách Dương đãhoàn hỗn trở lại, ông ta biết rằng nếu có ai khác trongthế giới võ thuật Hoa Hạ có thể đạt được trình độ nhưvậy, thì chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ là một trong số đó.Bản thân Kỳ Nhược Tuyết cũng ngây người nhìn DiệpThiên, ánh mắt không ngừng thay đổi.Cô cũng đã tường tượng không biết bao nhiêu lần“Cục Đá” của mình trông như thế nào, cao hay thấp,nhưng cho dù trí tường tượng phong phú đến đâu, côcũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người mìnhyêu thích lại là một anh hùng vô song, là người xếp ở vị tríđầu tiên trong danh sách xếp hạng cao thủ của Hoa Hạmà ngay cả chị gái của cô ấy cũng vô cùng ngưỡng mộ!Bất ngờ này thực sự quá lớn!“Đế Vương? Cậu là Diệp Lăng Thiên?”Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân nôn ra máu, hơi thờuể oài đến cực điểm, họ ở cách Diệp Thiên hơn mườimét, đồng tử mở to và kêu lên thất thanh.“Nếu như đã biết đáp án rồi thì sao còn phải hỏi lạinữa? Bớt nói nhằm đi, để tôi tiễn các người lên đường!”Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững, sáu Thiên Sát có vẻchiếm ưu thế về số lượng, nhưng tu vi của sáu người nàychỉ là đình cao chí tôn võ thuật, kém hơn một bậc so vớisiêu phàm bán bộ.Một mình cậu đã giết chết cùng lúc bày siêu phàmbán bộ ở Trung tâm Thủy Thượng Kiểm Tây, còn tiêu diệtcảnh giới siêu phàm một cách nhẹ nhàng, vậy thì sáuThiên Sát còn con có sá gì chứ?“Giết chí tôn võ thuật như giết gà, coi chí tôn võ thuậtnhư kiến cỏ.Đây chính là Đế Vương Bát Bại – Diệp LăngThiên sao?”Trái tim Kỳ Nhược Yên cay đắng, tâm hồn thiếu nữnhư bị khuấy đào.Lúc này Diệp Thiên thể hiện càngmạnh mẽ bao nhiêu thì cô ta càng cảm thấy quyết địnhban đầu của mình ngu ngốc bấy nhiêu.
Thân thể mỏng manh của cô ta run lên, suýt nữa nôn
ra một ngụm máu!
Không chỉ có cô ta mà cả ba người Lục Chí Văn, Lục
Chí Minh, Liễu Như Thành ở cách đó không xa đều bị hóa
đá ngay tại chỗ, biểu cảm càng thêm khó đỡ.
Lần đầu tiên Liễu Như Thành gặp Diệp Thiên thì cậu
vẫn đang ở trong một căn nhà cho thuê rẻ mạt chỉ vài
chục mét vuông, cậu ta căn bản không coi Diệp Thiên ra
gì, chì xem cậu như một học sinh trung học bình thường.
Về phần Lục Chí Minh, cậu ta có xích mích với Diệp
Thiên trên máy bay, thậm chí sau đó còn muốn trả thù
Diệp Thiên.
Từ đầu đến cuối cậu ta chì coi Diệp Thiên là
một thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì, có thể
dễ dàng nghiền nát cậu.
Về phần Lục Chí Văn, khi biết Diệp Thiên là người mà
Kỳ Nhược Tuyết ngày đêm nghĩ tới, cậu ta đã muốn giết
chết Diệp Thiên, thậm chí còn định sau khi kết thúc
chuyện đêm nay sẽ tìm cơ hội để ám sát cậu, khiến thần
không biết quỷ không hay.
Không ai trong số ba người bọn họ từng đặt Diệp
Thiên ở độ cao có thể khiến bọn họ chú ý.
Nhưng lúc này,
dường như ông trời đang chơi trò đùa quá lớn với họ.
Cậu nhóc mà họ vốn không coi ra gì lại là người cao
cao tại thượng, là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ mà ngay cả
bậc cha bác của họ cũng không thể nào sánh kịp lại
chính là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên ư?
Sau một lúc kinh ngạc đớ ra thì Quách Dương đã
hoàn hỗn trở lại, ông ta biết rằng nếu có ai khác trong
thế giới võ thuật Hoa Hạ có thể đạt được trình độ như
vậy, thì chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ là một trong số đó.
Bản thân Kỳ Nhược Tuyết cũng ngây người nhìn Diệp
Thiên, ánh mắt không ngừng thay đổi.
Cô cũng đã tường tượng không biết bao nhiêu lần
“Cục Đá” của mình trông như thế nào, cao hay thấp,
nhưng cho dù trí tường tượng phong phú đến đâu, cô
cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người mình
yêu thích lại là một anh hùng vô song, là người xếp ở vị trí
đầu tiên trong danh sách xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ
mà ngay cả chị gái của cô ấy cũng vô cùng ngưỡng mộ!
Bất ngờ này thực sự quá lớn!
“Đế Vương? Cậu là Diệp Lăng Thiên?”
Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân nôn ra máu, hơi thờ
uể oài đến cực điểm, họ ở cách Diệp Thiên hơn mười
mét, đồng tử mở to và kêu lên thất thanh.
“Nếu như đã biết đáp án rồi thì sao còn phải hỏi lại
nữa? Bớt nói nhằm đi, để tôi tiễn các người lên đường!”
Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững, sáu Thiên Sát có vẻ
chiếm ưu thế về số lượng, nhưng tu vi của sáu người này
chỉ là đình cao chí tôn võ thuật, kém hơn một bậc so với
siêu phàm bán bộ.
Một mình cậu đã giết chết cùng lúc bày siêu phàm
bán bộ ở Trung tâm Thủy Thượng Kiểm Tây, còn tiêu diệt
cảnh giới siêu phàm một cách nhẹ nhàng, vậy thì sáu
Thiên Sát còn con có sá gì chứ?
“Giết chí tôn võ thuật như giết gà, coi chí tôn võ thuật
như kiến cỏ.
Đây chính là Đế Vương Bát Bại – Diệp Lăng
Thiên sao?”
Trái tim Kỳ Nhược Yên cay đắng, tâm hồn thiếu nữ
như bị khuấy đào.
Lúc này Diệp Thiên thể hiện càng
mạnh mẽ bao nhiêu thì cô ta càng cảm thấy quyết định
ban đầu của mình ngu ngốc bấy nhiêu.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Thân thể mỏng manh của cô ta run lên, suýt nữa nônra một ngụm máu!Không chỉ có cô ta mà cả ba người Lục Chí Văn, LụcChí Minh, Liễu Như Thành ở cách đó không xa đều bị hóađá ngay tại chỗ, biểu cảm càng thêm khó đỡ.Lần đầu tiên Liễu Như Thành gặp Diệp Thiên thì cậuvẫn đang ở trong một căn nhà cho thuê rẻ mạt chỉ vàichục mét vuông, cậu ta căn bản không coi Diệp Thiên ragì, chì xem cậu như một học sinh trung học bình thường.Về phần Lục Chí Minh, cậu ta có xích mích với DiệpThiên trên máy bay, thậm chí sau đó còn muốn trả thùDiệp Thiên.Từ đầu đến cuối cậu ta chì coi Diệp Thiên làmột thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì, có thểdễ dàng nghiền nát cậu.Về phần Lục Chí Văn, khi biết Diệp Thiên là người màKỳ Nhược Tuyết ngày đêm nghĩ tới, cậu ta đã muốn giếtchết Diệp Thiên, thậm chí còn định sau khi kết thúcchuyện đêm nay sẽ tìm cơ hội để ám sát cậu, khiến thầnkhông biết quỷ không hay.Không ai trong số ba người bọn họ từng đặt DiệpThiên ở độ cao có thể khiến bọn họ chú ý.Nhưng lúc này,dường như ông trời đang chơi trò đùa quá lớn với họ.Cậu nhóc mà họ vốn không coi ra gì lại là người caocao tại thượng, là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ mà ngay cảbậc cha bác của họ cũng không thể nào sánh kịp lạichính là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên ư?Sau một lúc kinh ngạc đớ ra thì Quách Dương đãhoàn hỗn trở lại, ông ta biết rằng nếu có ai khác trongthế giới võ thuật Hoa Hạ có thể đạt được trình độ nhưvậy, thì chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ là một trong số đó.Bản thân Kỳ Nhược Tuyết cũng ngây người nhìn DiệpThiên, ánh mắt không ngừng thay đổi.Cô cũng đã tường tượng không biết bao nhiêu lần“Cục Đá” của mình trông như thế nào, cao hay thấp,nhưng cho dù trí tường tượng phong phú đến đâu, côcũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người mìnhyêu thích lại là một anh hùng vô song, là người xếp ở vị tríđầu tiên trong danh sách xếp hạng cao thủ của Hoa Hạmà ngay cả chị gái của cô ấy cũng vô cùng ngưỡng mộ!Bất ngờ này thực sự quá lớn!“Đế Vương? Cậu là Diệp Lăng Thiên?”Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân nôn ra máu, hơi thờuể oài đến cực điểm, họ ở cách Diệp Thiên hơn mườimét, đồng tử mở to và kêu lên thất thanh.“Nếu như đã biết đáp án rồi thì sao còn phải hỏi lạinữa? Bớt nói nhằm đi, để tôi tiễn các người lên đường!”Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững, sáu Thiên Sát có vẻchiếm ưu thế về số lượng, nhưng tu vi của sáu người nàychỉ là đình cao chí tôn võ thuật, kém hơn một bậc so vớisiêu phàm bán bộ.Một mình cậu đã giết chết cùng lúc bày siêu phàmbán bộ ở Trung tâm Thủy Thượng Kiểm Tây, còn tiêu diệtcảnh giới siêu phàm một cách nhẹ nhàng, vậy thì sáuThiên Sát còn con có sá gì chứ?“Giết chí tôn võ thuật như giết gà, coi chí tôn võ thuậtnhư kiến cỏ.Đây chính là Đế Vương Bát Bại – Diệp LăngThiên sao?”Trái tim Kỳ Nhược Yên cay đắng, tâm hồn thiếu nữnhư bị khuấy đào.Lúc này Diệp Thiên thể hiện càngmạnh mẽ bao nhiêu thì cô ta càng cảm thấy quyết địnhban đầu của mình ngu ngốc bấy nhiêu.