Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 583: Chương 582

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kỹ Nhược Tuyết đứng truớc mặt Diệp Thiên, ánh mấtsâu xa.Tư thế vô địich một mình quét sạch các cao thủcủa Diệp Thiên vừa này vẫn còn rõ răng trước mát, nhưngbây giả, điều cô ấy quan tâm không phải là những việcđó.Cô ấy chỉ muốn biết vì sao Diệp Thiên không muốnnhận cô, không muốn nói cho cô chân tướng, thậm chỉ khicô ấy ở gần trong gang tác cũng chỉ đối xử với cô ấy nhưmột người lạ.“Vi sao không chịu nhận tôi.Cô ấy đưa tay ra năm lấy ống tay áo của Diệp Thiên,đôi mất trở nên mit mà.Tiểu Văn Nguyệt im lặng đứng ở bên cạnh.Cô ta rấthiểu tâm trạng của Kỳ Nhược Tuyết lúc này, vội vàng lùi rasau, để Kỳ Nhược Tuyết ở riêng với Diệp Thiên.Ảnh mắt Diệp Thiên bình tinh sâu xa, không vì phảnang của Kỳ Nhược Tuyết mà có bất cử thay đổi nào, chibinh thân lắc đầu.“Tôi nái hay không nói có gì khác nhau sao?.“Tôi và cô chi là nguời qua đường trong cuộc đối củanhau, tôi tinh cô đi ngang qua nơi cô nhảy vực nên cứucô, chỉ thể mà thôi.“Giữa tôi và cô vốn chẳng có liên hệ gì nhiều, cứu côcũng chỉ là tiện tay.Nói đơn giản thì cô không cần nghĩ vétôi quả cao thượng, tôi cũng không tối mức độ có thể cứuvớt cuộc đời cô”“Cô có thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vàobản thân cô, không liên quan đến tôi.Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay Kỳ Nhược Tuyết ra, sauđó vươn vai.“Tối nay tôi cứu cô cũng chỉ vì nể tình chúng ta từngquen biết.Sau chuyện này, người của Thế Giới Hắc Ám sẽkhông đến tìm cô nữa, cô có thể yên tâm:“Sau này cô tiếp tục làm ngôi sao lớn của cô, tôi cũngcó con đường tôi phải đị, hai bên không liên quan, hiểuchưa?.Cậu nói xong, lập tức xoay người, chuẩn bị rồi đi.Hai mắt Kỳ Nhược Tuyét rưng rưng, vội vàng tiến lêngiữ cậu lại.“Không, không được, anh không được đi như vậy!”Có ấy nức nà, khăng khăng không chịu buông tay,mang theo về van nài.“Đừng bỏ rơi tôi, rõ ràng rõ ràng vất và lắm môi gặpđược anh, anh bố tôi lại thì tôi phải làm sao? Tôi phải làmsao đây?”Nước mắt cô ấy lại tuôn trào, nhưng về mặt của DiệpThiên vẫn lạnh lùng như cũ.“Cô phải làm sao thì nên hỏi chị cô và bố cô, khôngphải hỏi tôiCánh tay cậu khẽ rung lên, Kỳ Nhược Tuyết không giữđược cậu nữa, chỉ đành đừng ngày ra tại chỗ, nhìn DiệpThiên và Tiểu Văn Nguyệt cùng nhau biến mất giữa mànđêm.Trong màn đêm chỉ côn một câu nói vọng lại, khiến KỳNhược Yên và Kỹ Nhược Tuyết đồng thời sững să.“Kỳ Nhược Yên, trông em gái của cô cho tốt.Năm xưacô đến Lư Thành tim tôi giải trừ hôn ước, tôi đã đồng ý vớicác người rồi, làm phiên cô sau này đừng đến phiến tôicác người rồi, làm phiền cô sau này đừng đến phiền tôinữa”.“Tiểu Tuyết!”.Cuối cùng Kỳ Nhược Yên cũng điều hòa được chút nộitức, định kéo Kỳ Nhược Tuyết lại.Nhưng Kỳ Nhược Tuyếtlại tỏ thái độ khác thường, hất tay cô ta ra, trong mắt trànđầy sự phẫn nộ không cam lòng.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kỹ Nhược Tuyết đứng truớc mặt Diệp Thiên, ánh mấtsâu xa.Tư thế vô địich một mình quét sạch các cao thủcủa Diệp Thiên vừa này vẫn còn rõ răng trước mát, nhưngbây giả, điều cô ấy quan tâm không phải là những việcđó.Cô ấy chỉ muốn biết vì sao Diệp Thiên không muốnnhận cô, không muốn nói cho cô chân tướng, thậm chỉ khicô ấy ở gần trong gang tác cũng chỉ đối xử với cô ấy nhưmột người lạ.“Vi sao không chịu nhận tôi.Cô ấy đưa tay ra năm lấy ống tay áo của Diệp Thiên,đôi mất trở nên mit mà.Tiểu Văn Nguyệt im lặng đứng ở bên cạnh.Cô ta rấthiểu tâm trạng của Kỳ Nhược Tuyết lúc này, vội vàng lùi rasau, để Kỳ Nhược Tuyết ở riêng với Diệp Thiên.Ảnh mắt Diệp Thiên bình tinh sâu xa, không vì phảnang của Kỳ Nhược Tuyết mà có bất cử thay đổi nào, chibinh thân lắc đầu.“Tôi nái hay không nói có gì khác nhau sao?.“Tôi và cô chi là nguời qua đường trong cuộc đối củanhau, tôi tinh cô đi ngang qua nơi cô nhảy vực nên cứucô, chỉ thể mà thôi.“Giữa tôi và cô vốn chẳng có liên hệ gì nhiều, cứu côcũng chỉ là tiện tay.Nói đơn giản thì cô không cần nghĩ vétôi quả cao thượng, tôi cũng không tối mức độ có thể cứuvớt cuộc đời cô”“Cô có thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vàobản thân cô, không liên quan đến tôi.Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay Kỳ Nhược Tuyết ra, sauđó vươn vai.“Tối nay tôi cứu cô cũng chỉ vì nể tình chúng ta từngquen biết.Sau chuyện này, người của Thế Giới Hắc Ám sẽkhông đến tìm cô nữa, cô có thể yên tâm:“Sau này cô tiếp tục làm ngôi sao lớn của cô, tôi cũngcó con đường tôi phải đị, hai bên không liên quan, hiểuchưa?.Cậu nói xong, lập tức xoay người, chuẩn bị rồi đi.Hai mắt Kỳ Nhược Tuyét rưng rưng, vội vàng tiến lêngiữ cậu lại.“Không, không được, anh không được đi như vậy!”Có ấy nức nà, khăng khăng không chịu buông tay,mang theo về van nài.“Đừng bỏ rơi tôi, rõ ràng rõ ràng vất và lắm môi gặpđược anh, anh bố tôi lại thì tôi phải làm sao? Tôi phải làmsao đây?”Nước mắt cô ấy lại tuôn trào, nhưng về mặt của DiệpThiên vẫn lạnh lùng như cũ.“Cô phải làm sao thì nên hỏi chị cô và bố cô, khôngphải hỏi tôiCánh tay cậu khẽ rung lên, Kỳ Nhược Tuyết không giữđược cậu nữa, chỉ đành đừng ngày ra tại chỗ, nhìn DiệpThiên và Tiểu Văn Nguyệt cùng nhau biến mất giữa mànđêm.Trong màn đêm chỉ côn một câu nói vọng lại, khiến KỳNhược Yên và Kỹ Nhược Tuyết đồng thời sững să.“Kỳ Nhược Yên, trông em gái của cô cho tốt.Năm xưacô đến Lư Thành tim tôi giải trừ hôn ước, tôi đã đồng ý vớicác người rồi, làm phiên cô sau này đừng đến phiến tôicác người rồi, làm phiền cô sau này đừng đến phiền tôinữa”.“Tiểu Tuyết!”.Cuối cùng Kỳ Nhược Yên cũng điều hòa được chút nộitức, định kéo Kỳ Nhược Tuyết lại.Nhưng Kỳ Nhược Tuyếtlại tỏ thái độ khác thường, hất tay cô ta ra, trong mắt trànđầy sự phẫn nộ không cam lòng.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Kỹ Nhược Tuyết đứng truớc mặt Diệp Thiên, ánh mấtsâu xa.Tư thế vô địich một mình quét sạch các cao thủcủa Diệp Thiên vừa này vẫn còn rõ răng trước mát, nhưngbây giả, điều cô ấy quan tâm không phải là những việcđó.Cô ấy chỉ muốn biết vì sao Diệp Thiên không muốnnhận cô, không muốn nói cho cô chân tướng, thậm chỉ khicô ấy ở gần trong gang tác cũng chỉ đối xử với cô ấy nhưmột người lạ.“Vi sao không chịu nhận tôi.Cô ấy đưa tay ra năm lấy ống tay áo của Diệp Thiên,đôi mất trở nên mit mà.Tiểu Văn Nguyệt im lặng đứng ở bên cạnh.Cô ta rấthiểu tâm trạng của Kỳ Nhược Tuyết lúc này, vội vàng lùi rasau, để Kỳ Nhược Tuyết ở riêng với Diệp Thiên.Ảnh mắt Diệp Thiên bình tinh sâu xa, không vì phảnang của Kỳ Nhược Tuyết mà có bất cử thay đổi nào, chibinh thân lắc đầu.“Tôi nái hay không nói có gì khác nhau sao?.“Tôi và cô chi là nguời qua đường trong cuộc đối củanhau, tôi tinh cô đi ngang qua nơi cô nhảy vực nên cứucô, chỉ thể mà thôi.“Giữa tôi và cô vốn chẳng có liên hệ gì nhiều, cứu côcũng chỉ là tiện tay.Nói đơn giản thì cô không cần nghĩ vétôi quả cao thượng, tôi cũng không tối mức độ có thể cứuvớt cuộc đời cô”“Cô có thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vàobản thân cô, không liên quan đến tôi.Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay Kỳ Nhược Tuyết ra, sauđó vươn vai.“Tối nay tôi cứu cô cũng chỉ vì nể tình chúng ta từngquen biết.Sau chuyện này, người của Thế Giới Hắc Ám sẽkhông đến tìm cô nữa, cô có thể yên tâm:“Sau này cô tiếp tục làm ngôi sao lớn của cô, tôi cũngcó con đường tôi phải đị, hai bên không liên quan, hiểuchưa?.Cậu nói xong, lập tức xoay người, chuẩn bị rồi đi.Hai mắt Kỳ Nhược Tuyét rưng rưng, vội vàng tiến lêngiữ cậu lại.“Không, không được, anh không được đi như vậy!”Có ấy nức nà, khăng khăng không chịu buông tay,mang theo về van nài.“Đừng bỏ rơi tôi, rõ ràng rõ ràng vất và lắm môi gặpđược anh, anh bố tôi lại thì tôi phải làm sao? Tôi phải làmsao đây?”Nước mắt cô ấy lại tuôn trào, nhưng về mặt của DiệpThiên vẫn lạnh lùng như cũ.“Cô phải làm sao thì nên hỏi chị cô và bố cô, khôngphải hỏi tôiCánh tay cậu khẽ rung lên, Kỳ Nhược Tuyết không giữđược cậu nữa, chỉ đành đừng ngày ra tại chỗ, nhìn DiệpThiên và Tiểu Văn Nguyệt cùng nhau biến mất giữa mànđêm.Trong màn đêm chỉ côn một câu nói vọng lại, khiến KỳNhược Yên và Kỹ Nhược Tuyết đồng thời sững să.“Kỳ Nhược Yên, trông em gái của cô cho tốt.Năm xưacô đến Lư Thành tim tôi giải trừ hôn ước, tôi đã đồng ý vớicác người rồi, làm phiên cô sau này đừng đến phiến tôicác người rồi, làm phiền cô sau này đừng đến phiền tôinữa”.“Tiểu Tuyết!”.Cuối cùng Kỳ Nhược Yên cũng điều hòa được chút nộitức, định kéo Kỳ Nhược Tuyết lại.Nhưng Kỳ Nhược Tuyếtlại tỏ thái độ khác thường, hất tay cô ta ra, trong mắt trànđầy sự phẫn nộ không cam lòng.

Chương 583: Chương 582