Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 584: Chương 583

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Chi, chị nói đi, vì sao vậy?”.“Rõ ràng anh ấy vẫn chưa chết, mấy người lại nói rằnganh ấy đã chết, vì sao lại lừa em?”.Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan.Trònhai năm, cô ấy đều trài qua trong hồi ức và hối tiếc, đêmngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưngcuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lờinói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.Kỳ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thếnào.Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỳ Nhược Tuyết về nhà họKỳ, đề cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỳ Viễn Hồng đã chiều theoý của Kỳ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệngcho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết.Mặc dù Diệp Thiênkhông đề trong lòng, nhưng Kỳ Nhược Tuyết lại nhớ mãichuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏisẽ gả cho Diệp Thiên.Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phànđối.Cuối cùng Kỳ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục,cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để KỳNhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.Sở đĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thườngDiệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổđi ra từ rừng sâu núi thằm.Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết, cô talại không nói được câu nào, không biết phải trà lời ra sao.“Tiều Tuyết, chị..”.Kỳ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỳ Nhược Tuyếtlại xua tay, giống như người mất hồn.“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yêntĩnh một mình”.Cô ấy bước đi loạng choạng, chậm rãi biến mất trongmàn đêm, để lại bọn họ trố mắt nhìn nhau.“Anh cả, chị dâu chị ấy…”.Lục Chí Minh nhìn về phía Lục Chí Văn.Vẻ mặt LụcChí Văn rất khó đoán, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng,nhưng cuối cùng lại chuyển thành nỗi sợ hãi.Cậu ta vốn tường mình có thể giết được Diệp Thiênmột cách dễ dàng, khiến Diệp Thiên hoàn toàn biến mấtkhỏi thế giới của Kỳ Nhược Tuyết.Nào ngờ đối thủ củacậu ta không phải là một thằng nhóc có thể dễ dàngnghiền ép, mà là một con rồng thực sự bay lượn trên chíntầng mây.Ánh mắt Lục Thiên Thư đờ đẫn, trong lòng rồi ren.Ông ta vốn muốn đề nhà họ Lục kết thông gia với nhàhọ Kỷ, địa vị bá chủ của nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây sẽcàng thêm kiên cố.Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết cóquan hệ dây mo rê má với Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiêntỏ ra không quan tâm Kỷ Nhược Tuyết, nhưng ai dám bảođàm sau này sẽ phát triển đến mức độ nào?Tranh giành phụ nữ với Đế Vương Bất Bại, ông takhông cho rằng nhà họ Lục có bàn lĩnh đó.Bên bờ sông bảo vệ thành, Diệp Thiên cho một tayvào túi quần, đi sóng vai với Tiếu Văn Nguyệt.“Vì sao anh lại nói những lời đó với cô ấy, có lẽ đókhông phải là lời thật lòng của anh đúng không?”.Tiểu Văn Nguyệt quay đầu sang, hiếu kì hòi.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Chi, chị nói đi, vì sao vậy?”.“Rõ ràng anh ấy vẫn chưa chết, mấy người lại nói rằnganh ấy đã chết, vì sao lại lừa em?”.Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan.Trònhai năm, cô ấy đều trài qua trong hồi ức và hối tiếc, đêmngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưngcuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lờinói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.Kỳ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thếnào.Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỳ Nhược Tuyết về nhà họKỳ, đề cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỳ Viễn Hồng đã chiều theoý của Kỳ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệngcho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết.Mặc dù Diệp Thiênkhông đề trong lòng, nhưng Kỳ Nhược Tuyết lại nhớ mãichuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏisẽ gả cho Diệp Thiên.Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phànđối.Cuối cùng Kỳ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục,cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để KỳNhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.Sở đĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thườngDiệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổđi ra từ rừng sâu núi thằm.Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết, cô talại không nói được câu nào, không biết phải trà lời ra sao.“Tiều Tuyết, chị..”.Kỳ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỳ Nhược Tuyếtlại xua tay, giống như người mất hồn.“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yêntĩnh một mình”.Cô ấy bước đi loạng choạng, chậm rãi biến mất trongmàn đêm, để lại bọn họ trố mắt nhìn nhau.“Anh cả, chị dâu chị ấy…”.Lục Chí Minh nhìn về phía Lục Chí Văn.Vẻ mặt LụcChí Văn rất khó đoán, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng,nhưng cuối cùng lại chuyển thành nỗi sợ hãi.Cậu ta vốn tường mình có thể giết được Diệp Thiênmột cách dễ dàng, khiến Diệp Thiên hoàn toàn biến mấtkhỏi thế giới của Kỳ Nhược Tuyết.Nào ngờ đối thủ củacậu ta không phải là một thằng nhóc có thể dễ dàngnghiền ép, mà là một con rồng thực sự bay lượn trên chíntầng mây.Ánh mắt Lục Thiên Thư đờ đẫn, trong lòng rồi ren.Ông ta vốn muốn đề nhà họ Lục kết thông gia với nhàhọ Kỷ, địa vị bá chủ của nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây sẽcàng thêm kiên cố.Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết cóquan hệ dây mo rê má với Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiêntỏ ra không quan tâm Kỷ Nhược Tuyết, nhưng ai dám bảođàm sau này sẽ phát triển đến mức độ nào?Tranh giành phụ nữ với Đế Vương Bất Bại, ông takhông cho rằng nhà họ Lục có bàn lĩnh đó.Bên bờ sông bảo vệ thành, Diệp Thiên cho một tayvào túi quần, đi sóng vai với Tiếu Văn Nguyệt.“Vì sao anh lại nói những lời đó với cô ấy, có lẽ đókhông phải là lời thật lòng của anh đúng không?”.Tiểu Văn Nguyệt quay đầu sang, hiếu kì hòi.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Chi, chị nói đi, vì sao vậy?”.“Rõ ràng anh ấy vẫn chưa chết, mấy người lại nói rằnganh ấy đã chết, vì sao lại lừa em?”.Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan.Trònhai năm, cô ấy đều trài qua trong hồi ức và hối tiếc, đêmngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưngcuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lờinói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.Kỳ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thếnào.Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỳ Nhược Tuyết về nhà họKỳ, đề cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỳ Viễn Hồng đã chiều theoý của Kỳ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệngcho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết.Mặc dù Diệp Thiênkhông đề trong lòng, nhưng Kỳ Nhược Tuyết lại nhớ mãichuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏisẽ gả cho Diệp Thiên.Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phànđối.Cuối cùng Kỳ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục,cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để KỳNhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.Sở đĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thườngDiệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổđi ra từ rừng sâu núi thằm.Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết, cô talại không nói được câu nào, không biết phải trà lời ra sao.“Tiều Tuyết, chị..”.Kỳ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỳ Nhược Tuyếtlại xua tay, giống như người mất hồn.“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yêntĩnh một mình”.Cô ấy bước đi loạng choạng, chậm rãi biến mất trongmàn đêm, để lại bọn họ trố mắt nhìn nhau.“Anh cả, chị dâu chị ấy…”.Lục Chí Minh nhìn về phía Lục Chí Văn.Vẻ mặt LụcChí Văn rất khó đoán, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng,nhưng cuối cùng lại chuyển thành nỗi sợ hãi.Cậu ta vốn tường mình có thể giết được Diệp Thiênmột cách dễ dàng, khiến Diệp Thiên hoàn toàn biến mấtkhỏi thế giới của Kỳ Nhược Tuyết.Nào ngờ đối thủ củacậu ta không phải là một thằng nhóc có thể dễ dàngnghiền ép, mà là một con rồng thực sự bay lượn trên chíntầng mây.Ánh mắt Lục Thiên Thư đờ đẫn, trong lòng rồi ren.Ông ta vốn muốn đề nhà họ Lục kết thông gia với nhàhọ Kỷ, địa vị bá chủ của nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây sẽcàng thêm kiên cố.Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết cóquan hệ dây mo rê má với Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiêntỏ ra không quan tâm Kỷ Nhược Tuyết, nhưng ai dám bảođàm sau này sẽ phát triển đến mức độ nào?Tranh giành phụ nữ với Đế Vương Bất Bại, ông takhông cho rằng nhà họ Lục có bàn lĩnh đó.Bên bờ sông bảo vệ thành, Diệp Thiên cho một tayvào túi quần, đi sóng vai với Tiếu Văn Nguyệt.“Vì sao anh lại nói những lời đó với cô ấy, có lẽ đókhông phải là lời thật lòng của anh đúng không?”.Tiểu Văn Nguyệt quay đầu sang, hiếu kì hòi.

Chương 584: Chương 583