Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 782: “Tôi từ chối!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Trở thành người thắng cuộc trong quân đội, chỉ có thắng chứ không có thua, chuyện này nghe dễ dàng vậy sao?Cho dù quả thực có người làm được, thì bọn họ cũng không tin người đó là Diệp Thiên.Bộc Phá hít sâu một hơi, khiến giọng nói của mình trở nên tự nhiên hơn chút, rồi lại chào Diệp Thiên theo nghi thức quân đội."Tổng giáo quan, nói hay thì ai mà chẳng nói được!"."Nếu cậu đã nói sẽ khiến chúng tôi trở nên mạnh nhất trong quân đội, thì không ngại đấu tay đôi với chúng tôi chứ?".Giọng nói của anh ta sang sảng, ý chí chiến đấu trong mắt hừng hực.Diệp Thiên nghe thấy thế thì nhếch miệng cười đầy chế giễu."Ồ, anh muốn ra tay với tôi sao?".“Ồ? Anh muốn ra tay với tôi sao?”.Diệp Thiên ngước mắt nhìn về phía Bộc Phá, ánh mắt hờ hững.“Báo cáo tổng giáo quan, vâng, tôi muốn xin tổng giáo quan chỉ dạy!”.Giọng nói Bộc Phá vang to, khí thế hơn người.Nói dễ nghe thì anh ta muốn xin Diệp Thiên chỉ dạy, nhưng thật ra là muốn thử bản lĩnh của cậu, xem cậu lấy tư cách đâu nói bọn họ là kẻ yếu và kẻ thất bại.Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm chức tổng giáo quan, chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử Nam Long Nhận. Theo anh ta thấy, có lẽ Diệp Thiên là con cháu của nhà nào cấp cao, nhờ quan hệ với bên trên nên mới đến Nam Long Nhận treo hờ chức tổng giáo quan lấy tiếng, làm đẹp lý lịch, anh ta không cho rằng Diệp Thiên có tài cán gì hơn người.“Xin chỉ dạy?”.Diệp Thiên nhìn những người khác một lượt, nở nụ cười khó hiểu.“Các anh cũng nghĩ thế sao?”.Những người khác đều gật đầu, vừa rồi Diệp Thiên thật sự chửi quá ác, dẫn đến bây giờ hầu như tất cả thành viên Nam Long Nhận đều muốn “so tài” với cậu một phen, tìm lại thể diện.Đường Vũ Nhu xinh đẹp đứng ở phía sau, trong mắt lóe lên ý cười giễu cợt. Thực lực của Bộc Phá không yếu, ngay cả tổng giáo quan tiền nhiệm của Nam Long Nhận, cậu của cô ta, cũng chỉ hơn Bộc Phá một chút.Nếu Diệp Thiên giao đấu với Bộc Phá, cô ta tin rằng tám chín mươi phần trăm Diệp Thiên sẽ thua. Nếu vậy, danh dự tổng giáo quan của Diệp Thiên sẽ mất sạch, cậu của cô ta có khả năng sẽ từ phó thăng lên chính, trở lại chức vị tổng giáo quan.Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn xem cậu trả lời thế nào.Diệp Thiên nhìn từng người bọn họ, bỗng lắc đầu.“Tôi từ chối!”.Mọi người đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ vốn tưởng dù Diệp Thiên muốn từ chối cũng sẽ nói một số lí do đường đường chính chính, không ngờ cậu lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.“Tổng giáo quan, cậu không dám sao?”.Bộc Phá trở nên nghiêm túc, nói ra tiếng lòng của bọn họ. Đường Vũ Nhu nhìn Diệp Thiên, không ngừng tỏ vẻ khinh thường.
Trở thành người thắng cuộc trong quân đội, chỉ có thắng chứ không có thua, chuyện này nghe dễ dàng vậy sao?
Cho dù quả thực có người làm được, thì bọn họ cũng không tin người đó là Diệp Thiên.
Bộc Phá hít sâu một hơi, khiến giọng nói của mình trở nên tự nhiên hơn chút, rồi lại chào Diệp Thiên theo nghi thức quân đội.
"Tổng giáo quan, nói hay thì ai mà chẳng nói được!".
"Nếu cậu đã nói sẽ khiến chúng tôi trở nên mạnh nhất trong quân đội, thì không ngại đấu tay đôi với chúng tôi chứ?".
Giọng nói của anh ta sang sảng, ý chí chiến đấu trong mắt hừng hực.
Diệp Thiên nghe thấy thế thì nhếch miệng cười đầy chế giễu.
"Ồ, anh muốn ra tay với tôi sao?".
“Ồ? Anh muốn ra tay với tôi sao?”.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn về phía Bộc Phá, ánh mắt hờ hững.
“Báo cáo tổng giáo quan, vâng, tôi muốn xin tổng giáo quan chỉ dạy!”.
Giọng nói Bộc Phá vang to, khí thế hơn người.
Nói dễ nghe thì anh ta muốn xin Diệp Thiên chỉ dạy, nhưng thật ra là muốn thử bản lĩnh của cậu, xem cậu lấy tư cách đâu nói bọn họ là kẻ yếu và kẻ thất bại.
Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm chức tổng giáo quan, chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử Nam Long Nhận. Theo anh ta thấy, có lẽ Diệp Thiên là con cháu của nhà nào cấp cao, nhờ quan hệ với bên trên nên mới đến Nam Long Nhận treo hờ chức tổng giáo quan lấy tiếng, làm đẹp lý lịch, anh ta không cho rằng Diệp Thiên có tài cán gì hơn người.
“Xin chỉ dạy?”.
Diệp Thiên nhìn những người khác một lượt, nở nụ cười khó hiểu.
“Các anh cũng nghĩ thế sao?”.
Những người khác đều gật đầu, vừa rồi Diệp Thiên thật sự chửi quá ác, dẫn đến bây giờ hầu như tất cả thành viên Nam Long Nhận đều muốn “so tài” với cậu một phen, tìm lại thể diện.
Đường Vũ Nhu xinh đẹp đứng ở phía sau, trong mắt lóe lên ý cười giễu cợt. Thực lực của Bộc Phá không yếu, ngay cả tổng giáo quan tiền nhiệm của Nam Long Nhận, cậu của cô ta, cũng chỉ hơn Bộc Phá một chút.
Nếu Diệp Thiên giao đấu với Bộc Phá, cô ta tin rằng tám chín mươi phần trăm Diệp Thiên sẽ thua. Nếu vậy, danh dự tổng giáo quan của Diệp Thiên sẽ mất sạch, cậu của cô ta có khả năng sẽ từ phó thăng lên chính, trở lại chức vị tổng giáo quan.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn xem cậu trả lời thế nào.
Diệp Thiên nhìn từng người bọn họ, bỗng lắc đầu.
“Tôi từ chối!”.
Mọi người đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ vốn tưởng dù Diệp Thiên muốn từ chối cũng sẽ nói một số lí do đường đường chính chính, không ngờ cậu lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.
“Tổng giáo quan, cậu không dám sao?”.
Bộc Phá trở nên nghiêm túc, nói ra tiếng lòng của bọn họ. Đường Vũ Nhu nhìn Diệp Thiên, không ngừng tỏ vẻ khinh thường.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Trở thành người thắng cuộc trong quân đội, chỉ có thắng chứ không có thua, chuyện này nghe dễ dàng vậy sao?Cho dù quả thực có người làm được, thì bọn họ cũng không tin người đó là Diệp Thiên.Bộc Phá hít sâu một hơi, khiến giọng nói của mình trở nên tự nhiên hơn chút, rồi lại chào Diệp Thiên theo nghi thức quân đội."Tổng giáo quan, nói hay thì ai mà chẳng nói được!"."Nếu cậu đã nói sẽ khiến chúng tôi trở nên mạnh nhất trong quân đội, thì không ngại đấu tay đôi với chúng tôi chứ?".Giọng nói của anh ta sang sảng, ý chí chiến đấu trong mắt hừng hực.Diệp Thiên nghe thấy thế thì nhếch miệng cười đầy chế giễu."Ồ, anh muốn ra tay với tôi sao?".“Ồ? Anh muốn ra tay với tôi sao?”.Diệp Thiên ngước mắt nhìn về phía Bộc Phá, ánh mắt hờ hững.“Báo cáo tổng giáo quan, vâng, tôi muốn xin tổng giáo quan chỉ dạy!”.Giọng nói Bộc Phá vang to, khí thế hơn người.Nói dễ nghe thì anh ta muốn xin Diệp Thiên chỉ dạy, nhưng thật ra là muốn thử bản lĩnh của cậu, xem cậu lấy tư cách đâu nói bọn họ là kẻ yếu và kẻ thất bại.Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm chức tổng giáo quan, chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử Nam Long Nhận. Theo anh ta thấy, có lẽ Diệp Thiên là con cháu của nhà nào cấp cao, nhờ quan hệ với bên trên nên mới đến Nam Long Nhận treo hờ chức tổng giáo quan lấy tiếng, làm đẹp lý lịch, anh ta không cho rằng Diệp Thiên có tài cán gì hơn người.“Xin chỉ dạy?”.Diệp Thiên nhìn những người khác một lượt, nở nụ cười khó hiểu.“Các anh cũng nghĩ thế sao?”.Những người khác đều gật đầu, vừa rồi Diệp Thiên thật sự chửi quá ác, dẫn đến bây giờ hầu như tất cả thành viên Nam Long Nhận đều muốn “so tài” với cậu một phen, tìm lại thể diện.Đường Vũ Nhu xinh đẹp đứng ở phía sau, trong mắt lóe lên ý cười giễu cợt. Thực lực của Bộc Phá không yếu, ngay cả tổng giáo quan tiền nhiệm của Nam Long Nhận, cậu của cô ta, cũng chỉ hơn Bộc Phá một chút.Nếu Diệp Thiên giao đấu với Bộc Phá, cô ta tin rằng tám chín mươi phần trăm Diệp Thiên sẽ thua. Nếu vậy, danh dự tổng giáo quan của Diệp Thiên sẽ mất sạch, cậu của cô ta có khả năng sẽ từ phó thăng lên chính, trở lại chức vị tổng giáo quan.Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn xem cậu trả lời thế nào.Diệp Thiên nhìn từng người bọn họ, bỗng lắc đầu.“Tôi từ chối!”.Mọi người đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ vốn tưởng dù Diệp Thiên muốn từ chối cũng sẽ nói một số lí do đường đường chính chính, không ngờ cậu lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.“Tổng giáo quan, cậu không dám sao?”.Bộc Phá trở nên nghiêm túc, nói ra tiếng lòng của bọn họ. Đường Vũ Nhu nhìn Diệp Thiên, không ngừng tỏ vẻ khinh thường.