Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 783: “Bây giờ tất cả thành viên nghe đây!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Thằng nhóc này quả nhiên không có năng lực gì, chỉ là giả vờ mà thôi, không biết sao mà bên Đại tướng Lương lại tìm cậu ta đến!”.Cô ta lắc đầu, càng không ưa Diệp Thiên.“Không dám?”, Diệp Thiên cười giễu.“Trên thế giới này không có chuyện gì mà tôi không dám”.“Không ra tay với các anh chỉ là vì các anh vẫn chưa đủ tư cách”.“Các anh quá yếu!”.Thấy Diệp Thiên thờ ơ khoát tay, trong lòng bọn họ đều dâng lên lửa giận, chỉ muốn đánh cậu một trận.Rõ ràng không dám tiếp nhận khiêu chiến còn ra vẻ cứng, nói mấy lời dông dài khách sáo, trong lòng những thành viên của Nam Long Nhận đã phán tử hình cho tổng giáo quan trẻ tuổi mới đến này.“Cậu nói chúng tôi quá yếu, nhưng tôi không tin cậu mạnh đến đâu!”.Bộc Phá siết chặt nắm đấm, giọng nói chứa sự không cam tâm và không phục.“Tôi không cần phải chứng minh với các anh!”.Diệp Thiên không hề “giác ngộ”, giọng nói nghiêm nghị hơn.“Tôi đã đảm nhiệm chức tổng giáo quan của Nam Long Nhận, các anh đều thuộc sự quản lý của tôi. Bây giờ tôi lấy thân phận tổng giáo quan ra lệnh cho anh im miệng, đứng vào hàng cho tôi!”.Bộc Phá dâng trào lửa giận, nhưng vì anh ta không dám làm trái quy tắc cấp trên cấp dưới xưa nay trong Nam Long Nhận, chỉ có thể đứng vào hàng, vô cùng khinh thường vị tổng giáo quan Diệp Thiên này.Nếu Diệp Thiên thật sự có năng lực, đương nhiên bọn họ sẽ tin phục. Thế nhưng Diệp Thiên đã không có bản lĩnh lại còn vênh mặt sai khiến bọn họ, ra oai tổng giáo quan, vậy thì khó mà thu phục lòng người.Trong lòng bọn họ, Diệp Thiên và giáo quan Vương tiền nhiệm hoàn toàn khác nhau một trời một vực.“Bây giờ tất cả thành viên nghe đây!”.Diệp Thiên không quan tâm bọn họ có cách nhìn như thế nào về cậu, việc cậu cần làm chỉ là huấn luyện bọn họ thành những người lính mạnh nhất.“Tôi đã xem qua tư liệu về các anh, tiếp theo tôi sẽ căn cứ vào thể chất của mỗi người các anh mà vạch ra phương án huấn luyện riêng, tôi cần thời gian nửa ngày”.“Trong nửa ngày này, tất cả các anh đứng yên tại đây, cho đến khi tôi về mới thôi!”.Cậu nói xong thì lập tức xoay người rời đi, chậm rãi đến phòng làm việc, để lại thành viên của Nam Long Nhận đứng nguyên tại chỗ.Sở dĩ cậu bắt bọn họ đứng tại chỗ là để ra uy với họ. Cậu biết bọn họ đều là những người cương quyết không chịu khuất phục, tự cho mình có chút năng lực thì không xem ai ra gì, không nghe ai dạy bảo.Cậu muốn cho bọn họ hiểu rõ vị trí của mình, mài mòn tính cách của bọn họ.Mặc dù các thành viên Nam Long Nhận không tán đồng với mệnh lệnh mà Diệp Thiên đưa ra, nhưng vì thân phận tổng giáo quan của Diệp Thiên ở đó, tất cả thành viên đều không nhúc nhích, đứng im tại chỗ.
“Thằng nhóc này quả nhiên không có năng lực gì, chỉ là giả vờ mà thôi, không biết sao mà bên Đại tướng Lương lại tìm cậu ta đến!”.
Cô ta lắc đầu, càng không ưa Diệp Thiên.
“Không dám?”, Diệp Thiên cười giễu.
“Trên thế giới này không có chuyện gì mà tôi không dám”.
“Không ra tay với các anh chỉ là vì các anh vẫn chưa đủ tư cách”.
“Các anh quá yếu!”.
Thấy Diệp Thiên thờ ơ khoát tay, trong lòng bọn họ đều dâng lên lửa giận, chỉ muốn đánh cậu một trận.
Rõ ràng không dám tiếp nhận khiêu chiến còn ra vẻ cứng, nói mấy lời dông dài khách sáo, trong lòng những thành viên của Nam Long Nhận đã phán tử hình cho tổng giáo quan trẻ tuổi mới đến này.
“Cậu nói chúng tôi quá yếu, nhưng tôi không tin cậu mạnh đến đâu!”.
Bộc Phá siết chặt nắm đấm, giọng nói chứa sự không cam tâm và không phục.
“Tôi không cần phải chứng minh với các anh!”.
Diệp Thiên không hề “giác ngộ”, giọng nói nghiêm nghị hơn.
“Tôi đã đảm nhiệm chức tổng giáo quan của Nam Long Nhận, các anh đều thuộc sự quản lý của tôi. Bây giờ tôi lấy thân phận tổng giáo quan ra lệnh cho anh im miệng, đứng vào hàng cho tôi!”.
Bộc Phá dâng trào lửa giận, nhưng vì anh ta không dám làm trái quy tắc cấp trên cấp dưới xưa nay trong Nam Long Nhận, chỉ có thể đứng vào hàng, vô cùng khinh thường vị tổng giáo quan Diệp Thiên này.
Nếu Diệp Thiên thật sự có năng lực, đương nhiên bọn họ sẽ tin phục. Thế nhưng Diệp Thiên đã không có bản lĩnh lại còn vênh mặt sai khiến bọn họ, ra oai tổng giáo quan, vậy thì khó mà thu phục lòng người.
Trong lòng bọn họ, Diệp Thiên và giáo quan Vương tiền nhiệm hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
“Bây giờ tất cả thành viên nghe đây!”.
Diệp Thiên không quan tâm bọn họ có cách nhìn như thế nào về cậu, việc cậu cần làm chỉ là huấn luyện bọn họ thành những người lính mạnh nhất.
“Tôi đã xem qua tư liệu về các anh, tiếp theo tôi sẽ căn cứ vào thể chất của mỗi người các anh mà vạch ra phương án huấn luyện riêng, tôi cần thời gian nửa ngày”.
“Trong nửa ngày này, tất cả các anh đứng yên tại đây, cho đến khi tôi về mới thôi!”.
Cậu nói xong thì lập tức xoay người rời đi, chậm rãi đến phòng làm việc, để lại thành viên của Nam Long Nhận đứng nguyên tại chỗ.
Sở dĩ cậu bắt bọn họ đứng tại chỗ là để ra uy với họ. Cậu biết bọn họ đều là những người cương quyết không chịu khuất phục, tự cho mình có chút năng lực thì không xem ai ra gì, không nghe ai dạy bảo.
Cậu muốn cho bọn họ hiểu rõ vị trí của mình, mài mòn tính cách của bọn họ.
Mặc dù các thành viên Nam Long Nhận không tán đồng với mệnh lệnh mà Diệp Thiên đưa ra, nhưng vì thân phận tổng giáo quan của Diệp Thiên ở đó, tất cả thành viên đều không nhúc nhích, đứng im tại chỗ.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Thằng nhóc này quả nhiên không có năng lực gì, chỉ là giả vờ mà thôi, không biết sao mà bên Đại tướng Lương lại tìm cậu ta đến!”.Cô ta lắc đầu, càng không ưa Diệp Thiên.“Không dám?”, Diệp Thiên cười giễu.“Trên thế giới này không có chuyện gì mà tôi không dám”.“Không ra tay với các anh chỉ là vì các anh vẫn chưa đủ tư cách”.“Các anh quá yếu!”.Thấy Diệp Thiên thờ ơ khoát tay, trong lòng bọn họ đều dâng lên lửa giận, chỉ muốn đánh cậu một trận.Rõ ràng không dám tiếp nhận khiêu chiến còn ra vẻ cứng, nói mấy lời dông dài khách sáo, trong lòng những thành viên của Nam Long Nhận đã phán tử hình cho tổng giáo quan trẻ tuổi mới đến này.“Cậu nói chúng tôi quá yếu, nhưng tôi không tin cậu mạnh đến đâu!”.Bộc Phá siết chặt nắm đấm, giọng nói chứa sự không cam tâm và không phục.“Tôi không cần phải chứng minh với các anh!”.Diệp Thiên không hề “giác ngộ”, giọng nói nghiêm nghị hơn.“Tôi đã đảm nhiệm chức tổng giáo quan của Nam Long Nhận, các anh đều thuộc sự quản lý của tôi. Bây giờ tôi lấy thân phận tổng giáo quan ra lệnh cho anh im miệng, đứng vào hàng cho tôi!”.Bộc Phá dâng trào lửa giận, nhưng vì anh ta không dám làm trái quy tắc cấp trên cấp dưới xưa nay trong Nam Long Nhận, chỉ có thể đứng vào hàng, vô cùng khinh thường vị tổng giáo quan Diệp Thiên này.Nếu Diệp Thiên thật sự có năng lực, đương nhiên bọn họ sẽ tin phục. Thế nhưng Diệp Thiên đã không có bản lĩnh lại còn vênh mặt sai khiến bọn họ, ra oai tổng giáo quan, vậy thì khó mà thu phục lòng người.Trong lòng bọn họ, Diệp Thiên và giáo quan Vương tiền nhiệm hoàn toàn khác nhau một trời một vực.“Bây giờ tất cả thành viên nghe đây!”.Diệp Thiên không quan tâm bọn họ có cách nhìn như thế nào về cậu, việc cậu cần làm chỉ là huấn luyện bọn họ thành những người lính mạnh nhất.“Tôi đã xem qua tư liệu về các anh, tiếp theo tôi sẽ căn cứ vào thể chất của mỗi người các anh mà vạch ra phương án huấn luyện riêng, tôi cần thời gian nửa ngày”.“Trong nửa ngày này, tất cả các anh đứng yên tại đây, cho đến khi tôi về mới thôi!”.Cậu nói xong thì lập tức xoay người rời đi, chậm rãi đến phòng làm việc, để lại thành viên của Nam Long Nhận đứng nguyên tại chỗ.Sở dĩ cậu bắt bọn họ đứng tại chỗ là để ra uy với họ. Cậu biết bọn họ đều là những người cương quyết không chịu khuất phục, tự cho mình có chút năng lực thì không xem ai ra gì, không nghe ai dạy bảo.Cậu muốn cho bọn họ hiểu rõ vị trí của mình, mài mòn tính cách của bọn họ.Mặc dù các thành viên Nam Long Nhận không tán đồng với mệnh lệnh mà Diệp Thiên đưa ra, nhưng vì thân phận tổng giáo quan của Diệp Thiên ở đó, tất cả thành viên đều không nhúc nhích, đứng im tại chỗ.