Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1240
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1240“Soạt!”Một giây sau, lửa bùng lên trên tay Diệp Thiên và cháy mỗi lúc một lớn tạo thành một cây roi lửa cháy rừng rực.Diệp Thiên dùng một tay điều khiển, cây roi lửa dài hàng trăm mét đang quét ngang trong không trung. Vung lên mang theo ngọn lửa gầm gừ uốn lượn.“Á!”Trong không gian truyền tới tiếng kêu tuyệt vọng. Vô số tàn dư trong không khí bị ngọn lửa hút lại và dần dần tập trung lại thành một bóng người.Bộ dạng ông ta vô cùng kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ vậyMọi người đều biết, muốn đối phó với người có năng lực siêu hệ nguyên tố thì một là người đó cũng phải là người có năng lực siêu nhiên, hoặc là phải dựa vào huyền lực đặc biệt.Thế nhưng riêng người có năng lực siêu nhiên nguyên tố gió thì dù có là cao thủ huyền lực cũng chưa chắc có thể tóm được. Muốn giết được người này, trừ khi có một binh khí có lực sát thương với diện tích cực lớn hoặc là phải sử dụng tuyệt kỹ thần thông để tấn công.Nếu không người có năng lực siêu nhiên thuộc nguyên tố gió sẽ hóa thành vô số ngọn gió, biến mất trong không gian. Cơ thể cũng có thể phân ra làm rất nhiều phần, muốn khiến người như vậy bị thương thì thật khó không khác gì bắc thang lên trời chứ đừng nói tới việc muốn giết chết.Trước đó Diệp Thiên hạ gục Diệm Linh Cơ, Douglas tưởng rằng Diệp Thiên hiểu cách sử dụng huyền lực nhưng với tình hình hiện tại thì ông ta biết rằng đó không hề đơn giản chỉ là huyền lực.Lửa cuồn cuộn dâng ngập trời, mang theo lực liên kết cực mạnh khiến cho dòng gió lưu xung quanh bị cuốn vào trung tâm của ngọn lửa. Dù ông ta có hóa thành gió và thoát đi từ bốn phương tám hướng thì cũng đều bị hút lại và không thể thoát ra được.Bốn bề lửa cháy ngùn ngụt, hơn nữa còn không ngừng thu hẹp lại, siết ông ta vào chính giữa. Lúc này ông ta đã cảm nhận được tứ chi bắt đầu tan ra.“Diệp Lăng Thiên, tha cho tôi một lần, từ hôm nay tôi sẽ là nô lệ của cậu, làm chó làm ngựa cho cậu, để cậu sử dụng, tuyệt đối không phản bội!”Tiếng gào thét tuyệt vọng của Douglas vang lên trong vùng lửa. Lúc này, ông ta chẳng còn cái gọi là tôn nghiêm nữa, chỉ muốn giữ được mạng sống.“Tiếc quá, tôi lại không cần nô bộc!”Diệp Thiên không hề thương tiếc. Hai tay cậu hợp thành chữ thập, đặt cố định, ngọn lửa lập tức siết lại giống như một cái lồng lửa đốt cháy Douglas ở bên trong. Tiếng kêu của ông ta không còn vang lên nổi nữa.Sau khi cậu thu bàn tay lại thì ngọn lửa cũng tan biến. Không gian trở nên tĩnh lặng giống như chưa từng xảy ra điều gì. Chỉ có sự tan hoang trên mặt đất là có thể nói cho người khác biết ở đây vừa xảy ra một cuộc chiến đấu vô cùng tàn khốc.Trong không trung, Diệp Thiên đứng sừng sững, khẽ siết bàn tay, ngẩng lên nhìn trời, biểu cảm vô cùng điềm nhiên. Huyền khí trong cơ thể cậu điên cuồng chuyển động.Hiện trường chấn động. Từng ánh mắt kinh sợ, hoảng loạn, hoang mang nhìn lên không trung, tập trung vào bóng hình cao lớn ở nơi đó.Một trận đại chiến, ngoài lớp quần áo có phần rách rưới ra thì toàn thân cậu không có lấy nửa vết thương. Mái tóc đen bay trong gió, trông tiêu sái ung dung với khuôn mặt tuấn tú như thần tiên.Hailey Ince, người phụ nữ mưu ma vốn không còn bất kỳ hứng thú gì với đàn ông thì lúc này trong lòng như dậy sóng. Bà ta không thể bình tĩnh được nữa, trong mắt chỉ còn lại duy nhất hình ảnh tuyệt thế nghịch thiên kia.
Chương 1240
“Soạt!”
Một giây sau, lửa bùng lên trên tay Diệp Thiên và cháy mỗi lúc một lớn tạo thành một cây roi lửa cháy rừng rực.
Diệp Thiên dùng một tay điều khiển, cây roi lửa dài hàng trăm mét đang quét ngang trong không trung. Vung lên mang theo ngọn lửa gầm gừ uốn lượn.
“Á!”
Trong không gian truyền tới tiếng kêu tuyệt vọng. Vô số tàn dư trong không khí bị ngọn lửa hút lại và dần dần tập trung lại thành một bóng người.
Bộ dạng ông ta vô cùng kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ vậy
Mọi người đều biết, muốn đối phó với người có năng lực siêu hệ nguyên tố thì một là người đó cũng phải là người có năng lực siêu nhiên, hoặc là phải dựa vào huyền lực đặc biệt.
Thế nhưng riêng người có năng lực siêu nhiên nguyên tố gió thì dù có là cao thủ huyền lực cũng chưa chắc có thể tóm được. Muốn giết được người này, trừ khi có một binh khí có lực sát thương với diện tích cực lớn hoặc là phải sử dụng tuyệt kỹ thần thông để tấn công.
Nếu không người có năng lực siêu nhiên thuộc nguyên tố gió sẽ hóa thành vô số ngọn gió, biến mất trong không gian. Cơ thể cũng có thể phân ra làm rất nhiều phần, muốn khiến người như vậy bị thương thì thật khó không khác gì bắc thang lên trời chứ đừng nói tới việc muốn giết chết.
Trước đó Diệp Thiên hạ gục Diệm Linh Cơ, Douglas tưởng rằng Diệp Thiên hiểu cách sử dụng huyền lực nhưng với tình hình hiện tại thì ông ta biết rằng đó không hề đơn giản chỉ là huyền lực.
Lửa cuồn cuộn dâng ngập trời, mang theo lực liên kết cực mạnh khiến cho dòng gió lưu xung quanh bị cuốn vào trung tâm của ngọn lửa. Dù ông ta có hóa thành gió và thoát đi từ bốn phương tám hướng thì cũng đều bị hút lại và không thể thoát ra được.
Bốn bề lửa cháy ngùn ngụt, hơn nữa còn không ngừng thu hẹp lại, siết ông ta vào chính giữa. Lúc này ông ta đã cảm nhận được tứ chi bắt đầu tan ra.
“Diệp Lăng Thiên, tha cho tôi một lần, từ hôm nay tôi sẽ là nô lệ của cậu, làm chó làm ngựa cho cậu, để cậu sử dụng, tuyệt đối không phản bội!”
Tiếng gào thét tuyệt vọng của Douglas vang lên trong vùng lửa. Lúc này, ông ta chẳng còn cái gọi là tôn nghiêm nữa, chỉ muốn giữ được mạng sống.
“Tiếc quá, tôi lại không cần nô bộc!”
Diệp Thiên không hề thương tiếc. Hai tay cậu hợp thành chữ thập, đặt cố định, ngọn lửa lập tức siết lại giống như một cái lồng lửa đốt cháy Douglas ở bên trong. Tiếng kêu của ông ta không còn vang lên nổi nữa.
Sau khi cậu thu bàn tay lại thì ngọn lửa cũng tan biến. Không gian trở nên tĩnh lặng giống như chưa từng xảy ra điều gì. Chỉ có sự tan hoang trên mặt đất là có thể nói cho người khác biết ở đây vừa xảy ra một cuộc chiến đấu vô cùng tàn khốc.
Trong không trung, Diệp Thiên đứng sừng sững, khẽ siết bàn tay, ngẩng lên nhìn trời, biểu cảm vô cùng điềm nhiên. Huyền khí trong cơ thể cậu điên cuồng chuyển động.
Hiện trường chấn động. Từng ánh mắt kinh sợ, hoảng loạn, hoang mang nhìn lên không trung, tập trung vào bóng hình cao lớn ở nơi đó.
Một trận đại chiến, ngoài lớp quần áo có phần rách rưới ra thì toàn thân cậu không có lấy nửa vết thương. Mái tóc đen bay trong gió, trông tiêu sái ung dung với khuôn mặt tuấn tú như thần tiên.
Hailey Ince, người phụ nữ mưu ma vốn không còn bất kỳ hứng thú gì với đàn ông thì lúc này trong lòng như dậy sóng. Bà ta không thể bình tĩnh được nữa, trong mắt chỉ còn lại duy nhất hình ảnh tuyệt thế nghịch thiên kia.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1240“Soạt!”Một giây sau, lửa bùng lên trên tay Diệp Thiên và cháy mỗi lúc một lớn tạo thành một cây roi lửa cháy rừng rực.Diệp Thiên dùng một tay điều khiển, cây roi lửa dài hàng trăm mét đang quét ngang trong không trung. Vung lên mang theo ngọn lửa gầm gừ uốn lượn.“Á!”Trong không gian truyền tới tiếng kêu tuyệt vọng. Vô số tàn dư trong không khí bị ngọn lửa hút lại và dần dần tập trung lại thành một bóng người.Bộ dạng ông ta vô cùng kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ vậyMọi người đều biết, muốn đối phó với người có năng lực siêu hệ nguyên tố thì một là người đó cũng phải là người có năng lực siêu nhiên, hoặc là phải dựa vào huyền lực đặc biệt.Thế nhưng riêng người có năng lực siêu nhiên nguyên tố gió thì dù có là cao thủ huyền lực cũng chưa chắc có thể tóm được. Muốn giết được người này, trừ khi có một binh khí có lực sát thương với diện tích cực lớn hoặc là phải sử dụng tuyệt kỹ thần thông để tấn công.Nếu không người có năng lực siêu nhiên thuộc nguyên tố gió sẽ hóa thành vô số ngọn gió, biến mất trong không gian. Cơ thể cũng có thể phân ra làm rất nhiều phần, muốn khiến người như vậy bị thương thì thật khó không khác gì bắc thang lên trời chứ đừng nói tới việc muốn giết chết.Trước đó Diệp Thiên hạ gục Diệm Linh Cơ, Douglas tưởng rằng Diệp Thiên hiểu cách sử dụng huyền lực nhưng với tình hình hiện tại thì ông ta biết rằng đó không hề đơn giản chỉ là huyền lực.Lửa cuồn cuộn dâng ngập trời, mang theo lực liên kết cực mạnh khiến cho dòng gió lưu xung quanh bị cuốn vào trung tâm của ngọn lửa. Dù ông ta có hóa thành gió và thoát đi từ bốn phương tám hướng thì cũng đều bị hút lại và không thể thoát ra được.Bốn bề lửa cháy ngùn ngụt, hơn nữa còn không ngừng thu hẹp lại, siết ông ta vào chính giữa. Lúc này ông ta đã cảm nhận được tứ chi bắt đầu tan ra.“Diệp Lăng Thiên, tha cho tôi một lần, từ hôm nay tôi sẽ là nô lệ của cậu, làm chó làm ngựa cho cậu, để cậu sử dụng, tuyệt đối không phản bội!”Tiếng gào thét tuyệt vọng của Douglas vang lên trong vùng lửa. Lúc này, ông ta chẳng còn cái gọi là tôn nghiêm nữa, chỉ muốn giữ được mạng sống.“Tiếc quá, tôi lại không cần nô bộc!”Diệp Thiên không hề thương tiếc. Hai tay cậu hợp thành chữ thập, đặt cố định, ngọn lửa lập tức siết lại giống như một cái lồng lửa đốt cháy Douglas ở bên trong. Tiếng kêu của ông ta không còn vang lên nổi nữa.Sau khi cậu thu bàn tay lại thì ngọn lửa cũng tan biến. Không gian trở nên tĩnh lặng giống như chưa từng xảy ra điều gì. Chỉ có sự tan hoang trên mặt đất là có thể nói cho người khác biết ở đây vừa xảy ra một cuộc chiến đấu vô cùng tàn khốc.Trong không trung, Diệp Thiên đứng sừng sững, khẽ siết bàn tay, ngẩng lên nhìn trời, biểu cảm vô cùng điềm nhiên. Huyền khí trong cơ thể cậu điên cuồng chuyển động.Hiện trường chấn động. Từng ánh mắt kinh sợ, hoảng loạn, hoang mang nhìn lên không trung, tập trung vào bóng hình cao lớn ở nơi đó.Một trận đại chiến, ngoài lớp quần áo có phần rách rưới ra thì toàn thân cậu không có lấy nửa vết thương. Mái tóc đen bay trong gió, trông tiêu sái ung dung với khuôn mặt tuấn tú như thần tiên.Hailey Ince, người phụ nữ mưu ma vốn không còn bất kỳ hứng thú gì với đàn ông thì lúc này trong lòng như dậy sóng. Bà ta không thể bình tĩnh được nữa, trong mắt chỉ còn lại duy nhất hình ảnh tuyệt thế nghịch thiên kia.