Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1295

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1295Nhìn quan tài màu máu dần dần thu hẹp, biểu cảm của hai người ngày càng hoảng hốt, Diệp Thiên là báu vật của Hoa Hạ, là vũ khí quan trọng của đất nước, bọn họ không muốn nhìn thấy Diệp Thiên bị Huyết Ma giết chết, nhưng bọn họ lại không cách nào động đến thế giới do bàn tay bán vương vây nhốt này.Nhưng vào lúc này, một âm thanh kỳ lạ từ trong quan tài máu truyền ra, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay trắng thò ra bên ngoài quan tài máu, sau đó kéo một cái.“Roẹt roẹt!”Giữa bầu trời, quan tài màu máu bị xé rách, giống như miếng thủy tinh bị ăn mòn từng chút từng chút một.Mái tóc đen của Diệp Thiên tung bay trong gió, cậu bước từng bước ra khỏi quan tài, tiếng nói mang đầy kiêu ngạo.“Bán vương cũng chỉ đến vậy mà thôi!”“Bán vương chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi”.Diệp Thiên bước ra từ trong quan tài máu. Trong thế giới đỏ đậm ấy, những tia năng lượng màu máu đều biến thành những sợi dây mỏng, quấn chặt lấy cơ thể cậu, muốn giữ cậu lại.Nhưng mỗi bước đi của Diệp Thiên đều có lực, dù cho mấy sợi dây máu đó trói buộc thế nào thì cũng không cách nào ngăn được bước chân cậu tiến về phía trước.“Sao có thể chứ?”Nếu hai người Cố Trường Bình và La Chiến Uyên tỏ vẻ vui mừng và bất ngờ thì biểu cảm của Huyết Ma lại là khó hiểu, khuôn mặt đầy vẻ không thể nào tin nổi.Tu vi của hắn đạt đến cấp bán vương, mặc dù vẫn chưa có được toàn bộ thực lực của một cao thủ cấp vương chân chính nhưng đã có thể kiểm soát được không gian, tự xưng bá một phương rồi.Trong phạm vi một trăm trượng trở lại đều là địa bàn của mình, hắn chẳng khác nào một vị thần của thế giới ở đây, có thể nắm trong tay tất cả.Quan tài máu đã hình thành, Diệp Thiên lại bị nhốt bên trong, dù cho đối phương cũng là cảnh giới bán vương thì hắn cũng có tự tin có thể cho đối phương nếm mùi đau khổ, thậm chí còn nắm chắc đến bảy phần là có thể giết chết đối phương ở bên trong.Nhưng Diệp Thiên lại nhẹ nhàng phá tan quan tài máu, còn bất chấp sự tấn công của vô số dây máu, vậy cậu phải có tu vi thế nào?“Lẽ nào… Cậu đã lên cấp vương rồi sao?”Tròng mắt Huyết Ma thụt lại, hắn đột nhiên kinh ngạc thốt lên.“Cấp vương hả? Tôi vẫn chưa phải đâu”.Diệp Thiên khẽ lắc đầu, sau đó, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.“Nhưng nếu như muốn bàn đến sự tinh túy của sức mạnh thì ông vẫn chưa đủ tư cách để so sánh với tôi đâu”.“Muốn giết tôi ư? Ông còn kém xa lắm”.Ngay sau đó, một tia sáng vụt qua và không còn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu nữa.Trên bầu trời, tròng mắt Huyết Ma co lại, hắn đột nhiên cảm thấy không khí phía trước như đang chuyển động.Tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, vung tay lên một cái, thế giới màu máu ở bên cạnh liền chuyển động, ngưng tụ ra hai cây trụ máu trên đầu hắn rồi chặn ngay trước người.“Bụp!”

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1295Nhìn quan tài màu máu dần dần thu hẹp, biểu cảm của hai người ngày càng hoảng hốt, Diệp Thiên là báu vật của Hoa Hạ, là vũ khí quan trọng của đất nước, bọn họ không muốn nhìn thấy Diệp Thiên bị Huyết Ma giết chết, nhưng bọn họ lại không cách nào động đến thế giới do bàn tay bán vương vây nhốt này.Nhưng vào lúc này, một âm thanh kỳ lạ từ trong quan tài máu truyền ra, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay trắng thò ra bên ngoài quan tài máu, sau đó kéo một cái.“Roẹt roẹt!”Giữa bầu trời, quan tài màu máu bị xé rách, giống như miếng thủy tinh bị ăn mòn từng chút từng chút một.Mái tóc đen của Diệp Thiên tung bay trong gió, cậu bước từng bước ra khỏi quan tài, tiếng nói mang đầy kiêu ngạo.“Bán vương cũng chỉ đến vậy mà thôi!”“Bán vương chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi”.Diệp Thiên bước ra từ trong quan tài máu. Trong thế giới đỏ đậm ấy, những tia năng lượng màu máu đều biến thành những sợi dây mỏng, quấn chặt lấy cơ thể cậu, muốn giữ cậu lại.Nhưng mỗi bước đi của Diệp Thiên đều có lực, dù cho mấy sợi dây máu đó trói buộc thế nào thì cũng không cách nào ngăn được bước chân cậu tiến về phía trước.“Sao có thể chứ?”Nếu hai người Cố Trường Bình và La Chiến Uyên tỏ vẻ vui mừng và bất ngờ thì biểu cảm của Huyết Ma lại là khó hiểu, khuôn mặt đầy vẻ không thể nào tin nổi.Tu vi của hắn đạt đến cấp bán vương, mặc dù vẫn chưa có được toàn bộ thực lực của một cao thủ cấp vương chân chính nhưng đã có thể kiểm soát được không gian, tự xưng bá một phương rồi.Trong phạm vi một trăm trượng trở lại đều là địa bàn của mình, hắn chẳng khác nào một vị thần của thế giới ở đây, có thể nắm trong tay tất cả.Quan tài máu đã hình thành, Diệp Thiên lại bị nhốt bên trong, dù cho đối phương cũng là cảnh giới bán vương thì hắn cũng có tự tin có thể cho đối phương nếm mùi đau khổ, thậm chí còn nắm chắc đến bảy phần là có thể giết chết đối phương ở bên trong.Nhưng Diệp Thiên lại nhẹ nhàng phá tan quan tài máu, còn bất chấp sự tấn công của vô số dây máu, vậy cậu phải có tu vi thế nào?“Lẽ nào… Cậu đã lên cấp vương rồi sao?”Tròng mắt Huyết Ma thụt lại, hắn đột nhiên kinh ngạc thốt lên.“Cấp vương hả? Tôi vẫn chưa phải đâu”.Diệp Thiên khẽ lắc đầu, sau đó, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.“Nhưng nếu như muốn bàn đến sự tinh túy của sức mạnh thì ông vẫn chưa đủ tư cách để so sánh với tôi đâu”.“Muốn giết tôi ư? Ông còn kém xa lắm”.Ngay sau đó, một tia sáng vụt qua và không còn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu nữa.Trên bầu trời, tròng mắt Huyết Ma co lại, hắn đột nhiên cảm thấy không khí phía trước như đang chuyển động.Tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, vung tay lên một cái, thế giới màu máu ở bên cạnh liền chuyển động, ngưng tụ ra hai cây trụ máu trên đầu hắn rồi chặn ngay trước người.“Bụp!”

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1295Nhìn quan tài màu máu dần dần thu hẹp, biểu cảm của hai người ngày càng hoảng hốt, Diệp Thiên là báu vật của Hoa Hạ, là vũ khí quan trọng của đất nước, bọn họ không muốn nhìn thấy Diệp Thiên bị Huyết Ma giết chết, nhưng bọn họ lại không cách nào động đến thế giới do bàn tay bán vương vây nhốt này.Nhưng vào lúc này, một âm thanh kỳ lạ từ trong quan tài máu truyền ra, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay trắng thò ra bên ngoài quan tài máu, sau đó kéo một cái.“Roẹt roẹt!”Giữa bầu trời, quan tài màu máu bị xé rách, giống như miếng thủy tinh bị ăn mòn từng chút từng chút một.Mái tóc đen của Diệp Thiên tung bay trong gió, cậu bước từng bước ra khỏi quan tài, tiếng nói mang đầy kiêu ngạo.“Bán vương cũng chỉ đến vậy mà thôi!”“Bán vương chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi”.Diệp Thiên bước ra từ trong quan tài máu. Trong thế giới đỏ đậm ấy, những tia năng lượng màu máu đều biến thành những sợi dây mỏng, quấn chặt lấy cơ thể cậu, muốn giữ cậu lại.Nhưng mỗi bước đi của Diệp Thiên đều có lực, dù cho mấy sợi dây máu đó trói buộc thế nào thì cũng không cách nào ngăn được bước chân cậu tiến về phía trước.“Sao có thể chứ?”Nếu hai người Cố Trường Bình và La Chiến Uyên tỏ vẻ vui mừng và bất ngờ thì biểu cảm của Huyết Ma lại là khó hiểu, khuôn mặt đầy vẻ không thể nào tin nổi.Tu vi của hắn đạt đến cấp bán vương, mặc dù vẫn chưa có được toàn bộ thực lực của một cao thủ cấp vương chân chính nhưng đã có thể kiểm soát được không gian, tự xưng bá một phương rồi.Trong phạm vi một trăm trượng trở lại đều là địa bàn của mình, hắn chẳng khác nào một vị thần của thế giới ở đây, có thể nắm trong tay tất cả.Quan tài máu đã hình thành, Diệp Thiên lại bị nhốt bên trong, dù cho đối phương cũng là cảnh giới bán vương thì hắn cũng có tự tin có thể cho đối phương nếm mùi đau khổ, thậm chí còn nắm chắc đến bảy phần là có thể giết chết đối phương ở bên trong.Nhưng Diệp Thiên lại nhẹ nhàng phá tan quan tài máu, còn bất chấp sự tấn công của vô số dây máu, vậy cậu phải có tu vi thế nào?“Lẽ nào… Cậu đã lên cấp vương rồi sao?”Tròng mắt Huyết Ma thụt lại, hắn đột nhiên kinh ngạc thốt lên.“Cấp vương hả? Tôi vẫn chưa phải đâu”.Diệp Thiên khẽ lắc đầu, sau đó, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.“Nhưng nếu như muốn bàn đến sự tinh túy của sức mạnh thì ông vẫn chưa đủ tư cách để so sánh với tôi đâu”.“Muốn giết tôi ư? Ông còn kém xa lắm”.Ngay sau đó, một tia sáng vụt qua và không còn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu nữa.Trên bầu trời, tròng mắt Huyết Ma co lại, hắn đột nhiên cảm thấy không khí phía trước như đang chuyển động.Tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, vung tay lên một cái, thế giới màu máu ở bên cạnh liền chuyển động, ngưng tụ ra hai cây trụ máu trên đầu hắn rồi chặn ngay trước người.“Bụp!”

Chương 1295