Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1296
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1296Một cú đấm liền xuất hiện trong không trung, đấm thẳng lên trên cây trụ máu, tạo ra một vết lõm hình nắm đấm rất rõ rệt.Huyết Ma lùi về sau một bước, hai cây cột bằng máu chắn phía trước đã bị đánh tan tành.“Tôi lấy mạng ông chắc rồi”.Ánh mắt Diệp Thiên không cảm xúc, sau cú đấm đó, cậu vẫn chưa chịu dừng lại. Cậu giẫm chân, không khí phía sau nổ tung, phóng về phía trước, tạo ra một vệt màu trắng.Huyết Ma không có cơ hội lên tiếng, nhìn chằm chằm, vội vã lùi về sau một bước, biển máu trên đầu lại cuộn trào, hai bàn tay máu đồng loạt tấn công từ hai phía trái và phải, kẹp chặt Diệp Thiên ở giữa.Nhưng Diệp Thiên lại không hề né tránh, chỉ đơn thuần dùng cơ thể để đỡ đòn, hai bàn tay máu đánh lên cơ thể cứ có vẻ như chẳng tạo ra ảnh hưởng gì, cậu cứ thế xông thẳng qua từ trên không.“Gì cơ?”Mặt Huyết Ma biến sắc, hắn giơ hai nắm đấm ra, huyết khí khắp trời quy tụ hết lại trên cánh tay phải của mình, ánh sáng màu máu lóe lên quỷ mị.Hắn hét lớn lên, đấm ra một đấm, không khí lập tức bị xé toạc, trên đỉnh Yến Sơn, huyết khí dâng trào, những huyết khí đó không chỉ tràn đầy sức mạnh mà còn mang theo cả khả năng ăn mòn cực kỳ bá đạo.Hắn dùng nước máu để tập hợp sức mạnh, lấy nguyên khí trời đất khắp một phương, tự tin có thể đánh lui Diệp Thiên chỉ với một đấm.Diệp Thiên vẫn không về có hành động gì, cậu cũng vung ra một nắm đấm.“Ầm”.Một tiếng nổ lớn từ trên không truyền xuống, một bóng người màu đỏ máu bị đánh bật về sau, dưới chân tóe lên vô số vệt khí, liên tục lùi về sau, khí huyết trên cánh tay bị đánh tan hết, đấy chính là Huyết Ma.“Chuyện này sao có thể?”Huyết Ma vô cùng kinh ngạc, nắm đấm đó của hắn quy tụ sức mạnh của cả Biển máu, khí huyết ngưng kết, rồi lại ngưng tụ nguyên khí trời đất trong phạm vi một trăm trượng vào một điểm cơ mà.Với một đấm, hắn tự tin có thể đánh mười người siêu phàm thần phẩm bẹp dí. Nhưng khi Diệp Thiên đấm ra thì hắn lại cảm thấy sức mạnh của đối phương liên miên không ngớt, vô cùng vô tận, khiến hắn không còn sức chống cự.Diệp Thiên vẫn không dừng lại, tiếp tục lướt qua, mỗi lần xuất chiêu là một đấm, một đá, chỉ dựa vào sức mạnh và xác trần đánh cho đỉnh Yến Sơn phải rung chuyển.Còn Huyết Ma, dù cho hắn có điều động sức mạnh của Biển máu, điên cuồng lấy nguyên khí của trời đất để gia tăng sức mạnh của bản thân như thế nào thì vẫn bị đánh thua thê thảm, ở trên không trung, hết né bên này lại tránh bên kia, vô cùng tàn tạ.Rất nhiều người sống xung quanh Yến Sơn đều nhìn thấy cảnh hai người họ đánh nhau trên không trung, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.Cố Trường Bình và La Chiến Uyên nhìn nhau, cuối cùng thì họ cũng đã thấy yên tâm. Còn Đàm Băng Băng thì đang tiến đến từ phía xa với vẻ quý phái, cô ta nhìn thấy cảnh Huyết Ma bị Diệp Thiên khống chế thì rất kinh ngạc.Huyết Ma dùng sức mạnh ngưng tụ Biển máu, giống như thần ma, sức mạnh khủng khiếp không lường được, khiến tất cả các cao thủ trên thế giới phải run sợ, đến cả cô ta cũng sợ. Nhưng một cao thủ đại năng như thế, khi gặp phải Diệp Thiên thì lại bị đánh đến mức không sao trở tay được, chỉ có thể né tránh, bảo làm sao mà cô ta không kinh ngạc cho được.“Đây là người đầu tiên trong lịch sử có tên trên bảng năng lực chiến đấu cấp thế giới sao?
Chương 1296
Một cú đấm liền xuất hiện trong không trung, đấm thẳng lên trên cây trụ máu, tạo ra một vết lõm hình nắm đấm rất rõ rệt.
Huyết Ma lùi về sau một bước, hai cây cột bằng máu chắn phía trước đã bị đánh tan tành.
“Tôi lấy mạng ông chắc rồi”.
Ánh mắt Diệp Thiên không cảm xúc, sau cú đấm đó, cậu vẫn chưa chịu dừng lại. Cậu giẫm chân, không khí phía sau nổ tung, phóng về phía trước, tạo ra một vệt màu trắng.
Huyết Ma không có cơ hội lên tiếng, nhìn chằm chằm, vội vã lùi về sau một bước, biển máu trên đầu lại cuộn trào, hai bàn tay máu đồng loạt tấn công từ hai phía trái và phải, kẹp chặt Diệp Thiên ở giữa.
Nhưng Diệp Thiên lại không hề né tránh, chỉ đơn thuần dùng cơ thể để đỡ đòn, hai bàn tay máu đánh lên cơ thể cứ có vẻ như chẳng tạo ra ảnh hưởng gì, cậu cứ thế xông thẳng qua từ trên không.
“Gì cơ?”
Mặt Huyết Ma biến sắc, hắn giơ hai nắm đấm ra, huyết khí khắp trời quy tụ hết lại trên cánh tay phải của mình, ánh sáng màu máu lóe lên quỷ mị.
Hắn hét lớn lên, đấm ra một đấm, không khí lập tức bị xé toạc, trên đỉnh Yến Sơn, huyết khí dâng trào, những huyết khí đó không chỉ tràn đầy sức mạnh mà còn mang theo cả khả năng ăn mòn cực kỳ bá đạo.
Hắn dùng nước máu để tập hợp sức mạnh, lấy nguyên khí trời đất khắp một phương, tự tin có thể đánh lui Diệp Thiên chỉ với một đấm.
Diệp Thiên vẫn không về có hành động gì, cậu cũng vung ra một nắm đấm.
“Ầm”.
Một tiếng nổ lớn từ trên không truyền xuống, một bóng người màu đỏ máu bị đánh bật về sau, dưới chân tóe lên vô số vệt khí, liên tục lùi về sau, khí huyết trên cánh tay bị đánh tan hết, đấy chính là Huyết Ma.
“Chuyện này sao có thể?”
Huyết Ma vô cùng kinh ngạc, nắm đấm đó của hắn quy tụ sức mạnh của cả Biển máu, khí huyết ngưng kết, rồi lại ngưng tụ nguyên khí trời đất trong phạm vi một trăm trượng vào một điểm cơ mà.
Với một đấm, hắn tự tin có thể đánh mười người siêu phàm thần phẩm bẹp dí. Nhưng khi Diệp Thiên đấm ra thì hắn lại cảm thấy sức mạnh của đối phương liên miên không ngớt, vô cùng vô tận, khiến hắn không còn sức chống cự.
Diệp Thiên vẫn không dừng lại, tiếp tục lướt qua, mỗi lần xuất chiêu là một đấm, một đá, chỉ dựa vào sức mạnh và xác trần đánh cho đỉnh Yến Sơn phải rung chuyển.
Còn Huyết Ma, dù cho hắn có điều động sức mạnh của Biển máu, điên cuồng lấy nguyên khí của trời đất để gia tăng sức mạnh của bản thân như thế nào thì vẫn bị đánh thua thê thảm, ở trên không trung, hết né bên này lại tránh bên kia, vô cùng tàn tạ.
Rất nhiều người sống xung quanh Yến Sơn đều nhìn thấy cảnh hai người họ đánh nhau trên không trung, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.
Cố Trường Bình và La Chiến Uyên nhìn nhau, cuối cùng thì họ cũng đã thấy yên tâm. Còn Đàm Băng Băng thì đang tiến đến từ phía xa với vẻ quý phái, cô ta nhìn thấy cảnh Huyết Ma bị Diệp Thiên khống chế thì rất kinh ngạc.
Huyết Ma dùng sức mạnh ngưng tụ Biển máu, giống như thần ma, sức mạnh khủng khiếp không lường được, khiến tất cả các cao thủ trên thế giới phải run sợ, đến cả cô ta cũng sợ. Nhưng một cao thủ đại năng như thế, khi gặp phải Diệp Thiên thì lại bị đánh đến mức không sao trở tay được, chỉ có thể né tránh, bảo làm sao mà cô ta không kinh ngạc cho được.
“Đây là người đầu tiên trong lịch sử có tên trên bảng năng lực chiến đấu cấp thế giới sao?
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1296Một cú đấm liền xuất hiện trong không trung, đấm thẳng lên trên cây trụ máu, tạo ra một vết lõm hình nắm đấm rất rõ rệt.Huyết Ma lùi về sau một bước, hai cây cột bằng máu chắn phía trước đã bị đánh tan tành.“Tôi lấy mạng ông chắc rồi”.Ánh mắt Diệp Thiên không cảm xúc, sau cú đấm đó, cậu vẫn chưa chịu dừng lại. Cậu giẫm chân, không khí phía sau nổ tung, phóng về phía trước, tạo ra một vệt màu trắng.Huyết Ma không có cơ hội lên tiếng, nhìn chằm chằm, vội vã lùi về sau một bước, biển máu trên đầu lại cuộn trào, hai bàn tay máu đồng loạt tấn công từ hai phía trái và phải, kẹp chặt Diệp Thiên ở giữa.Nhưng Diệp Thiên lại không hề né tránh, chỉ đơn thuần dùng cơ thể để đỡ đòn, hai bàn tay máu đánh lên cơ thể cứ có vẻ như chẳng tạo ra ảnh hưởng gì, cậu cứ thế xông thẳng qua từ trên không.“Gì cơ?”Mặt Huyết Ma biến sắc, hắn giơ hai nắm đấm ra, huyết khí khắp trời quy tụ hết lại trên cánh tay phải của mình, ánh sáng màu máu lóe lên quỷ mị.Hắn hét lớn lên, đấm ra một đấm, không khí lập tức bị xé toạc, trên đỉnh Yến Sơn, huyết khí dâng trào, những huyết khí đó không chỉ tràn đầy sức mạnh mà còn mang theo cả khả năng ăn mòn cực kỳ bá đạo.Hắn dùng nước máu để tập hợp sức mạnh, lấy nguyên khí trời đất khắp một phương, tự tin có thể đánh lui Diệp Thiên chỉ với một đấm.Diệp Thiên vẫn không về có hành động gì, cậu cũng vung ra một nắm đấm.“Ầm”.Một tiếng nổ lớn từ trên không truyền xuống, một bóng người màu đỏ máu bị đánh bật về sau, dưới chân tóe lên vô số vệt khí, liên tục lùi về sau, khí huyết trên cánh tay bị đánh tan hết, đấy chính là Huyết Ma.“Chuyện này sao có thể?”Huyết Ma vô cùng kinh ngạc, nắm đấm đó của hắn quy tụ sức mạnh của cả Biển máu, khí huyết ngưng kết, rồi lại ngưng tụ nguyên khí trời đất trong phạm vi một trăm trượng vào một điểm cơ mà.Với một đấm, hắn tự tin có thể đánh mười người siêu phàm thần phẩm bẹp dí. Nhưng khi Diệp Thiên đấm ra thì hắn lại cảm thấy sức mạnh của đối phương liên miên không ngớt, vô cùng vô tận, khiến hắn không còn sức chống cự.Diệp Thiên vẫn không dừng lại, tiếp tục lướt qua, mỗi lần xuất chiêu là một đấm, một đá, chỉ dựa vào sức mạnh và xác trần đánh cho đỉnh Yến Sơn phải rung chuyển.Còn Huyết Ma, dù cho hắn có điều động sức mạnh của Biển máu, điên cuồng lấy nguyên khí của trời đất để gia tăng sức mạnh của bản thân như thế nào thì vẫn bị đánh thua thê thảm, ở trên không trung, hết né bên này lại tránh bên kia, vô cùng tàn tạ.Rất nhiều người sống xung quanh Yến Sơn đều nhìn thấy cảnh hai người họ đánh nhau trên không trung, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.Cố Trường Bình và La Chiến Uyên nhìn nhau, cuối cùng thì họ cũng đã thấy yên tâm. Còn Đàm Băng Băng thì đang tiến đến từ phía xa với vẻ quý phái, cô ta nhìn thấy cảnh Huyết Ma bị Diệp Thiên khống chế thì rất kinh ngạc.Huyết Ma dùng sức mạnh ngưng tụ Biển máu, giống như thần ma, sức mạnh khủng khiếp không lường được, khiến tất cả các cao thủ trên thế giới phải run sợ, đến cả cô ta cũng sợ. Nhưng một cao thủ đại năng như thế, khi gặp phải Diệp Thiên thì lại bị đánh đến mức không sao trở tay được, chỉ có thể né tránh, bảo làm sao mà cô ta không kinh ngạc cho được.“Đây là người đầu tiên trong lịch sử có tên trên bảng năng lực chiến đấu cấp thế giới sao?