Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1417
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1417Bình thường máy truyền tin này hầu như chưa bao giờ vang lên, nhưng mỗi lần nó reo lên thì đồng nghĩa có thành viên của Long Nhận đang cầu cứu khẩn cấp, cũng chính là tín hiệu cấp cứu.“Sao lại như thế?”.Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, đều hiện vẻ không thể tin nổi.Nam Long Nhận là một trong những đội ngũ tiên phong mạnh nhất Hoa Hạ, thành viên trong đó đều là người tài giỏi bậc nhất. Cho dù là đội ngũ lính đặc chủng mạnh nhất trên thế giới cũng không thể so sánh với bọn họ, đây chính là vũ khí giết người di động.Tinh huống nguy cấp đến thế nào mà khiến thành viên Nam Long Nhận phải cầu cứu khấn cấp?Cô ấy trầm ngâm trong giây lát rồi kết nối đường truyền, trên máy truyền tin hiện ra một chuỗi kí tự mã hóa. Đó là kí hiệu truyền tin đặc biệt của Nam Long Nhận, mỗi một kí hiệu mang một ý nghĩa khác nhau.Hai cô gái đọc hiểu ý nghĩa của kí hiệu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.“Sao lại như vậy chứ?”.Bọn họ đứng lên, nhất thời mặt tái nhợt, Kỷ Nhược Tuyết ờ bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Chị Nhã, chị Nhu, xảy ra chuyện gì vậy?”.Sắc mặt Lâm Trạch Nhu âm trầm, nhỏ giọng nói: “Thành viên của Nam Long Nhận bọn chị đến Trung Đông chấp hành nhiệm vụ giải cứu đồng bào người Hoa, nhưng lại gặp phải sự tấn công của phần tử vũ trang không rõ thân phận.Bây giờ, một nhóm mười người bị nhốt trong một thành phố biên giới nước Y ở Trung Đông, đang xin cứu viện!”.“Cái gì?”, ánh mắt của Kỷ Nhược Tuyết thay đổi, cũng cảm thấy bàng hoàng.Đương nhiên cô ấy biết Nam Long Nhận là đội ngũ tinh nhuệ nhường nào, gần như tập trung những thành viên chiến đấu tiên phong nhất. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều có tỉ lệ thành công 100%, nhưng lần này lại đến nỗi phải xin cứu viện, rõ ràng sự việc nghiêm trọng đến mức không thể tưởng tượng.“Các chị định làm thế nào?”.Kỷ Nhược Tuyết nhìn sang hai côLâm Trạch Nhã nhíu mày, rơi vào trầm tư, có chút buồn phiền nói: “Lần này trong mười người bị nhốt, ngoài ba đồng bào người Hoa ra, bảy người khác đều là thành viên tinh nhuệ nhất của Nam Long Nhận, trong đó có cả đội trưởng của bọn chị!”.“Ngay cả bảy người họ hợp sức mà cũng bị dồn đến đường cùng, bó tay chịu trói, rõ ràng lực lượng vũ trang của kẻ địch không hề tầm thường, bọn chị đi cũng không giúp được gì”.“Hơn nữa, tín hiệu cấp cứu của thành viên Nam Long Nhận chỉ có thành viên Nam Long Nhận mới biết. Bọn họ bị nhốt ở vùng Trung Đông, trừ hai người bọn chị ở gần nhất, những thành viên khác của Nam Long Nhận muốn chạy từ Hoa Hạ đến cứu viện ít nhất cũng cần nửa ngày, đến lúc đó e rằng bọn họ không chống đỡ nổi nữa”.Lâm Trạch Nhu nhìn chị mình cau mày, cô ấy ở bên cạnh cũng sốt ruột, nhưng lại không nghĩ ra được kế sách gì.“Đúng rồi!”.Ngay lúc ấy, Lâm Trạch Nhu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Trạch Nhã.“Chị, không phải tổng giáo quan đang ở đây sao, chúng ta đi nhờ cậu ấy giúp đỡ đi!”.“Với thực lực của cậu ấy, cứu vài người có lẽ chỉ cần một cái nhấc tay!”.Lâm Trạch Nhã cũng phản ứng lại ngay, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ.“Đúng nhỉ, sao chị lại không nghĩ tới chứ, còn có tổng giáo quan ở đây mà!”.Hai người vô cùng ăn ý, đồng loạt nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1417Bình thường máy truyền tin này hầu như chưa bao giờ vang lên, nhưng mỗi lần nó reo lên thì đồng nghĩa có thành viên của Long Nhận đang cầu cứu khẩn cấp, cũng chính là tín hiệu cấp cứu.“Sao lại như thế?”.Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, đều hiện vẻ không thể tin nổi.Nam Long Nhận là một trong những đội ngũ tiên phong mạnh nhất Hoa Hạ, thành viên trong đó đều là người tài giỏi bậc nhất. Cho dù là đội ngũ lính đặc chủng mạnh nhất trên thế giới cũng không thể so sánh với bọn họ, đây chính là vũ khí giết người di động.Tinh huống nguy cấp đến thế nào mà khiến thành viên Nam Long Nhận phải cầu cứu khấn cấp?Cô ấy trầm ngâm trong giây lát rồi kết nối đường truyền, trên máy truyền tin hiện ra một chuỗi kí tự mã hóa. Đó là kí hiệu truyền tin đặc biệt của Nam Long Nhận, mỗi một kí hiệu mang một ý nghĩa khác nhau.Hai cô gái đọc hiểu ý nghĩa của kí hiệu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.“Sao lại như vậy chứ?”.Bọn họ đứng lên, nhất thời mặt tái nhợt, Kỷ Nhược Tuyết ờ bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Chị Nhã, chị Nhu, xảy ra chuyện gì vậy?”.Sắc mặt Lâm Trạch Nhu âm trầm, nhỏ giọng nói: “Thành viên của Nam Long Nhận bọn chị đến Trung Đông chấp hành nhiệm vụ giải cứu đồng bào người Hoa, nhưng lại gặp phải sự tấn công của phần tử vũ trang không rõ thân phận.Bây giờ, một nhóm mười người bị nhốt trong một thành phố biên giới nước Y ở Trung Đông, đang xin cứu viện!”.“Cái gì?”, ánh mắt của Kỷ Nhược Tuyết thay đổi, cũng cảm thấy bàng hoàng.Đương nhiên cô ấy biết Nam Long Nhận là đội ngũ tinh nhuệ nhường nào, gần như tập trung những thành viên chiến đấu tiên phong nhất. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều có tỉ lệ thành công 100%, nhưng lần này lại đến nỗi phải xin cứu viện, rõ ràng sự việc nghiêm trọng đến mức không thể tưởng tượng.“Các chị định làm thế nào?”.Kỷ Nhược Tuyết nhìn sang hai côLâm Trạch Nhã nhíu mày, rơi vào trầm tư, có chút buồn phiền nói: “Lần này trong mười người bị nhốt, ngoài ba đồng bào người Hoa ra, bảy người khác đều là thành viên tinh nhuệ nhất của Nam Long Nhận, trong đó có cả đội trưởng của bọn chị!”.“Ngay cả bảy người họ hợp sức mà cũng bị dồn đến đường cùng, bó tay chịu trói, rõ ràng lực lượng vũ trang của kẻ địch không hề tầm thường, bọn chị đi cũng không giúp được gì”.“Hơn nữa, tín hiệu cấp cứu của thành viên Nam Long Nhận chỉ có thành viên Nam Long Nhận mới biết. Bọn họ bị nhốt ở vùng Trung Đông, trừ hai người bọn chị ở gần nhất, những thành viên khác của Nam Long Nhận muốn chạy từ Hoa Hạ đến cứu viện ít nhất cũng cần nửa ngày, đến lúc đó e rằng bọn họ không chống đỡ nổi nữa”.Lâm Trạch Nhu nhìn chị mình cau mày, cô ấy ở bên cạnh cũng sốt ruột, nhưng lại không nghĩ ra được kế sách gì.“Đúng rồi!”.Ngay lúc ấy, Lâm Trạch Nhu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Trạch Nhã.“Chị, không phải tổng giáo quan đang ở đây sao, chúng ta đi nhờ cậu ấy giúp đỡ đi!”.“Với thực lực của cậu ấy, cứu vài người có lẽ chỉ cần một cái nhấc tay!”.Lâm Trạch Nhã cũng phản ứng lại ngay, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ.“Đúng nhỉ, sao chị lại không nghĩ tới chứ, còn có tổng giáo quan ở đây mà!”.Hai người vô cùng ăn ý, đồng loạt nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1417Bình thường máy truyền tin này hầu như chưa bao giờ vang lên, nhưng mỗi lần nó reo lên thì đồng nghĩa có thành viên của Long Nhận đang cầu cứu khẩn cấp, cũng chính là tín hiệu cấp cứu.“Sao lại như thế?”.Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, đều hiện vẻ không thể tin nổi.Nam Long Nhận là một trong những đội ngũ tiên phong mạnh nhất Hoa Hạ, thành viên trong đó đều là người tài giỏi bậc nhất. Cho dù là đội ngũ lính đặc chủng mạnh nhất trên thế giới cũng không thể so sánh với bọn họ, đây chính là vũ khí giết người di động.Tinh huống nguy cấp đến thế nào mà khiến thành viên Nam Long Nhận phải cầu cứu khấn cấp?Cô ấy trầm ngâm trong giây lát rồi kết nối đường truyền, trên máy truyền tin hiện ra một chuỗi kí tự mã hóa. Đó là kí hiệu truyền tin đặc biệt của Nam Long Nhận, mỗi một kí hiệu mang một ý nghĩa khác nhau.Hai cô gái đọc hiểu ý nghĩa của kí hiệu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.“Sao lại như vậy chứ?”.Bọn họ đứng lên, nhất thời mặt tái nhợt, Kỷ Nhược Tuyết ờ bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Chị Nhã, chị Nhu, xảy ra chuyện gì vậy?”.Sắc mặt Lâm Trạch Nhu âm trầm, nhỏ giọng nói: “Thành viên của Nam Long Nhận bọn chị đến Trung Đông chấp hành nhiệm vụ giải cứu đồng bào người Hoa, nhưng lại gặp phải sự tấn công của phần tử vũ trang không rõ thân phận.Bây giờ, một nhóm mười người bị nhốt trong một thành phố biên giới nước Y ở Trung Đông, đang xin cứu viện!”.“Cái gì?”, ánh mắt của Kỷ Nhược Tuyết thay đổi, cũng cảm thấy bàng hoàng.Đương nhiên cô ấy biết Nam Long Nhận là đội ngũ tinh nhuệ nhường nào, gần như tập trung những thành viên chiến đấu tiên phong nhất. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều có tỉ lệ thành công 100%, nhưng lần này lại đến nỗi phải xin cứu viện, rõ ràng sự việc nghiêm trọng đến mức không thể tưởng tượng.“Các chị định làm thế nào?”.Kỷ Nhược Tuyết nhìn sang hai côLâm Trạch Nhã nhíu mày, rơi vào trầm tư, có chút buồn phiền nói: “Lần này trong mười người bị nhốt, ngoài ba đồng bào người Hoa ra, bảy người khác đều là thành viên tinh nhuệ nhất của Nam Long Nhận, trong đó có cả đội trưởng của bọn chị!”.“Ngay cả bảy người họ hợp sức mà cũng bị dồn đến đường cùng, bó tay chịu trói, rõ ràng lực lượng vũ trang của kẻ địch không hề tầm thường, bọn chị đi cũng không giúp được gì”.“Hơn nữa, tín hiệu cấp cứu của thành viên Nam Long Nhận chỉ có thành viên Nam Long Nhận mới biết. Bọn họ bị nhốt ở vùng Trung Đông, trừ hai người bọn chị ở gần nhất, những thành viên khác của Nam Long Nhận muốn chạy từ Hoa Hạ đến cứu viện ít nhất cũng cần nửa ngày, đến lúc đó e rằng bọn họ không chống đỡ nổi nữa”.Lâm Trạch Nhu nhìn chị mình cau mày, cô ấy ở bên cạnh cũng sốt ruột, nhưng lại không nghĩ ra được kế sách gì.“Đúng rồi!”.Ngay lúc ấy, Lâm Trạch Nhu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Trạch Nhã.“Chị, không phải tổng giáo quan đang ở đây sao, chúng ta đi nhờ cậu ấy giúp đỡ đi!”.“Với thực lực của cậu ấy, cứu vài người có lẽ chỉ cần một cái nhấc tay!”.Lâm Trạch Nhã cũng phản ứng lại ngay, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ.“Đúng nhỉ, sao chị lại không nghĩ tới chứ, còn có tổng giáo quan ở đây mà!”.Hai người vô cùng ăn ý, đồng loạt nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết.