Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1796

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1796“Đứng dậy đi!”Diệp Thiên nói bằng giọng bình thản, sau đó giơ tay chỉ về phía Đoạn Lâm Khôn đang quỳ dưới đất.“Đây là người nhà anh?”Ngô Lăng Hiên nhìn Diệp Thiên, mồ hôi lạnh toát ra đã ướt hết lưng áo, nhưng cậu ta vẫn gắng đáp lại:“Cậu Diệp, anh ta đúng là người của tôi nhưng từ khi anh ta đắc tội với cậu thì đã trở thành người chết rồi!”“Có điều, đây cũng là do tôi không dạy dỗ nghiêm đàn em, để anh ta xúc phạm đến cậu Diệp, mong cậu thứ tội!”Diệp Thiên hơi nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm Ngô Lăng Hiên một hồi. Ngô Lăng Hiên cảm thấy, chỉ vài giây mà ngỡ vài thế kỷ trôi qua, một bầu không khí chết chóc vây quanh cậu ta, khiến không khí như đông lại.Sau vài giây, Diệp Thiên mới lên tiếng.“Chuyện này không liên quan gì tới anh, nhưng sau này nhớ phải mở to mắt ra khi chọn người!”“Còn về người này!”Diệp Thiên liếc mắt nhìn Đoạn Lâm Khôn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.“Không cần phải giết anh ta, nhưng từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở bất kỳ ngóc ngách nào của tỉnh Xuyên, anh hiểu chứ?”Thấy Diệp Thiên không trách tội mình, Ngô Lăng Hiên vui mừng khôn xiết, vội vã gật đầu đồng ý với lời dặn dò của Diệp Thiên.Mặc dù Đoạn Lâm Khôn là một trong những cánh tay đắc lực của cậu ta nhưng mất người này còn tìm được người khác. Để lấy lòng Diệp Thiên, cho dù cậu ta có phải quỳ gối khom lưng cũng được chứ đừng nói mất đi một cánh tay đắc lực.Diệp Thiên chắp tay sau lưng, hơn trăm phú hào nổi tiếng có mặt tại đây đều tê dại da đầu, không dám nhìn Diệp Thiên. Ngược lại, mấy quý bà quý cô thì ưỡn ngực, thân mình uốn éo, cố gắng bày ra đường cong cơ thể, hận không thể để Diệp Thiên chú ý đến mình một chút.Diệp Thiên chậm rãi bước đi, cuối cùng dừng lại trước mặt Vạn Viễn Đồ.Hai chân Vạn Viễn Đồ run bần bật, nghĩ tới sức mạnh huỷ trời diệt đất của Diệp Thiên, trong lòng anh ta dấy lên sự tuyệt vọng, đứng cũng không vững.“Tôi đã từng nói, tôi sẽ khiến tập đoàn Âm Dung biến mất trong vòng ba ngày, anh nói, anh không tin?”“Bây giờ, anh đã tin chưa?”Đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, Vạn Viễn Đồ không thể chịu nổi áp lực quá lớn, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trước mặt Diệp Thiên.Khoảnh khắc này, một trong số mười doanh nhân trẻ xuất sắc của tỉnh Xuyên mất hết toàn bộ thể diện, không còn chút hình tượng nào, dập đầu thật mạnh trước Diệp Thiên.“Cậu Diệp, không, Diệp Đế vương, trước là do tôi có mắt không tròng, không biết thần ở ngay trước mắt, là tôi đã mạo phạm, tôi đáng chết, đáng chết!”“Tôi biết sai rồi, Diệp Đế vương, một nhân vật cỏn con như tôi không đáng để Diệp Đế vương tức giận, mong cậu tha cho tôi. Từ nay về sau, chỉ cần cậu dặn dò gì, Vạn Viễn Đồ tôi nhất định dốc toàn sức làm, không dám trái lời”.Lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự sợ hãi đến cực điểm. DIệp Thiên còn chưa làm gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến anh ta như rơi vào vực sâu không đáy, sợ đến mức hồn bay phách lạc.Diệp Thiên nhìn xuống, ánh mắt bao quát toàn bộ, đột nhiên bật cười.

Chương 1796

“Đứng dậy đi!”

Diệp Thiên nói bằng giọng bình thản, sau đó giơ tay chỉ về phía Đoạn Lâm Khôn đang quỳ dưới đất.

“Đây là người nhà anh?”

Ngô Lăng Hiên nhìn Diệp Thiên, mồ hôi lạnh toát ra đã ướt hết lưng áo, nhưng cậu ta vẫn gắng đáp lại:

“Cậu Diệp, anh ta đúng là người của tôi nhưng từ khi anh ta đắc tội với cậu thì đã trở thành người chết rồi!”

“Có điều, đây cũng là do tôi không dạy dỗ nghiêm đàn em, để anh ta xúc phạm đến cậu Diệp, mong cậu thứ tội!”

Diệp Thiên hơi nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm Ngô Lăng Hiên một hồi. Ngô Lăng Hiên cảm thấy, chỉ vài giây mà ngỡ vài thế kỷ trôi qua, một bầu không khí chết chóc vây quanh cậu ta, khiến không khí như đông lại.

Sau vài giây, Diệp Thiên mới lên tiếng.

“Chuyện này không liên quan gì tới anh, nhưng sau này nhớ phải mở to mắt ra khi chọn người!”

“Còn về người này!”

Diệp Thiên liếc mắt nhìn Đoạn Lâm Khôn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Không cần phải giết anh ta, nhưng từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở bất kỳ ngóc ngách nào của tỉnh Xuyên, anh hiểu chứ?”

Thấy Diệp Thiên không trách tội mình, Ngô Lăng Hiên vui mừng khôn xiết, vội vã gật đầu đồng ý với lời dặn dò của Diệp Thiên.

Mặc dù Đoạn Lâm Khôn là một trong những cánh tay đắc lực của cậu ta nhưng mất người này còn tìm được người khác. Để lấy lòng Diệp Thiên, cho dù cậu ta có phải quỳ gối khom lưng cũng được chứ đừng nói mất đi một cánh tay đắc lực.

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, hơn trăm phú hào nổi tiếng có mặt tại đây đều tê dại da đầu, không dám nhìn Diệp Thiên. Ngược lại, mấy quý bà quý cô thì ưỡn ngực, thân mình uốn éo, cố gắng bày ra đường cong cơ thể, hận không thể để Diệp Thiên chú ý đến mình một chút.

Diệp Thiên chậm rãi bước đi, cuối cùng dừng lại trước mặt Vạn Viễn Đồ.

Hai chân Vạn Viễn Đồ run bần bật, nghĩ tới sức mạnh huỷ trời diệt đất của Diệp Thiên, trong lòng anh ta dấy lên sự tuyệt vọng, đứng cũng không vững.

“Tôi đã từng nói, tôi sẽ khiến tập đoàn Âm Dung biến mất trong vòng ba ngày, anh nói, anh không tin?”

“Bây giờ, anh đã tin chưa?”

Đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, Vạn Viễn Đồ không thể chịu nổi áp lực quá lớn, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trước mặt Diệp Thiên.

Khoảnh khắc này, một trong số mười doanh nhân trẻ xuất sắc của tỉnh Xuyên mất hết toàn bộ thể diện, không còn chút hình tượng nào, dập đầu thật mạnh trước Diệp Thiên.

“Cậu Diệp, không, Diệp Đế vương, trước là do tôi có mắt không tròng, không biết thần ở ngay trước mắt, là tôi đã mạo phạm, tôi đáng chết, đáng chết!”

“Tôi biết sai rồi, Diệp Đế vương, một nhân vật cỏn con như tôi không đáng để Diệp Đế vương tức giận, mong cậu tha cho tôi. Từ nay về sau, chỉ cần cậu dặn dò gì, Vạn Viễn Đồ tôi nhất định dốc toàn sức làm, không dám trái lời”.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự sợ hãi đến cực điểm. DIệp Thiên còn chưa làm gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến anh ta như rơi vào vực sâu không đáy, sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Diệp Thiên nhìn xuống, ánh mắt bao quát toàn bộ, đột nhiên bật cười.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1796“Đứng dậy đi!”Diệp Thiên nói bằng giọng bình thản, sau đó giơ tay chỉ về phía Đoạn Lâm Khôn đang quỳ dưới đất.“Đây là người nhà anh?”Ngô Lăng Hiên nhìn Diệp Thiên, mồ hôi lạnh toát ra đã ướt hết lưng áo, nhưng cậu ta vẫn gắng đáp lại:“Cậu Diệp, anh ta đúng là người của tôi nhưng từ khi anh ta đắc tội với cậu thì đã trở thành người chết rồi!”“Có điều, đây cũng là do tôi không dạy dỗ nghiêm đàn em, để anh ta xúc phạm đến cậu Diệp, mong cậu thứ tội!”Diệp Thiên hơi nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm Ngô Lăng Hiên một hồi. Ngô Lăng Hiên cảm thấy, chỉ vài giây mà ngỡ vài thế kỷ trôi qua, một bầu không khí chết chóc vây quanh cậu ta, khiến không khí như đông lại.Sau vài giây, Diệp Thiên mới lên tiếng.“Chuyện này không liên quan gì tới anh, nhưng sau này nhớ phải mở to mắt ra khi chọn người!”“Còn về người này!”Diệp Thiên liếc mắt nhìn Đoạn Lâm Khôn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.“Không cần phải giết anh ta, nhưng từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở bất kỳ ngóc ngách nào của tỉnh Xuyên, anh hiểu chứ?”Thấy Diệp Thiên không trách tội mình, Ngô Lăng Hiên vui mừng khôn xiết, vội vã gật đầu đồng ý với lời dặn dò của Diệp Thiên.Mặc dù Đoạn Lâm Khôn là một trong những cánh tay đắc lực của cậu ta nhưng mất người này còn tìm được người khác. Để lấy lòng Diệp Thiên, cho dù cậu ta có phải quỳ gối khom lưng cũng được chứ đừng nói mất đi một cánh tay đắc lực.Diệp Thiên chắp tay sau lưng, hơn trăm phú hào nổi tiếng có mặt tại đây đều tê dại da đầu, không dám nhìn Diệp Thiên. Ngược lại, mấy quý bà quý cô thì ưỡn ngực, thân mình uốn éo, cố gắng bày ra đường cong cơ thể, hận không thể để Diệp Thiên chú ý đến mình một chút.Diệp Thiên chậm rãi bước đi, cuối cùng dừng lại trước mặt Vạn Viễn Đồ.Hai chân Vạn Viễn Đồ run bần bật, nghĩ tới sức mạnh huỷ trời diệt đất của Diệp Thiên, trong lòng anh ta dấy lên sự tuyệt vọng, đứng cũng không vững.“Tôi đã từng nói, tôi sẽ khiến tập đoàn Âm Dung biến mất trong vòng ba ngày, anh nói, anh không tin?”“Bây giờ, anh đã tin chưa?”Đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, Vạn Viễn Đồ không thể chịu nổi áp lực quá lớn, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trước mặt Diệp Thiên.Khoảnh khắc này, một trong số mười doanh nhân trẻ xuất sắc của tỉnh Xuyên mất hết toàn bộ thể diện, không còn chút hình tượng nào, dập đầu thật mạnh trước Diệp Thiên.“Cậu Diệp, không, Diệp Đế vương, trước là do tôi có mắt không tròng, không biết thần ở ngay trước mắt, là tôi đã mạo phạm, tôi đáng chết, đáng chết!”“Tôi biết sai rồi, Diệp Đế vương, một nhân vật cỏn con như tôi không đáng để Diệp Đế vương tức giận, mong cậu tha cho tôi. Từ nay về sau, chỉ cần cậu dặn dò gì, Vạn Viễn Đồ tôi nhất định dốc toàn sức làm, không dám trái lời”.Lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự sợ hãi đến cực điểm. DIệp Thiên còn chưa làm gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến anh ta như rơi vào vực sâu không đáy, sợ đến mức hồn bay phách lạc.Diệp Thiên nhìn xuống, ánh mắt bao quát toàn bộ, đột nhiên bật cười.

Chương 1796