Tác giả:

Một ngày kia gặp được Hàn Kinh Niên, Hạ Vãn An chỉ ghi tạc trong lòng hai chữ: Cả đời! Anh là người mà cô liếc mắt một cái nhận định muốn cả đời. Trong văn phòng vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, Hạ Vãn An nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, thấy anh nhìn cô tới nhưng vẫn không hề có ý định dừng công việc trong tay nên chủ động lên tiếng: "Tôi... tôi tới tìm anh là có việc muốn nói với anh."Ngón tay đang thoăn thoắt gõ bàn phím của Hàn Kinh Niên hơi dừng lại nhưng anh không hề nhìn cô mà lạnh giọng nói: "Cô nói đi." Anh vừa xa cách vừa lạnh nhạt như vậy khiến Hạ Vãn An không dám mở miệng cất lời, cô im lặng một lúc lâu, thấy Hàn Kinh Niên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mình, lúc này mới lấy hết dũng khí nói: "Tôi... tôi muốn nói tôi có thể gả cho anh." 

Chương 39: Đến thu tiền thuê nhà à? (1)

Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh AnhTác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhMột ngày kia gặp được Hàn Kinh Niên, Hạ Vãn An chỉ ghi tạc trong lòng hai chữ: Cả đời! Anh là người mà cô liếc mắt một cái nhận định muốn cả đời. Trong văn phòng vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, Hạ Vãn An nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, thấy anh nhìn cô tới nhưng vẫn không hề có ý định dừng công việc trong tay nên chủ động lên tiếng: "Tôi... tôi tới tìm anh là có việc muốn nói với anh."Ngón tay đang thoăn thoắt gõ bàn phím của Hàn Kinh Niên hơi dừng lại nhưng anh không hề nhìn cô mà lạnh giọng nói: "Cô nói đi." Anh vừa xa cách vừa lạnh nhạt như vậy khiến Hạ Vãn An không dám mở miệng cất lời, cô im lặng một lúc lâu, thấy Hàn Kinh Niên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mình, lúc này mới lấy hết dũng khí nói: "Tôi... tôi muốn nói tôi có thể gả cho anh."  Sau đó liên tiếp vài ngày, Hàn Kinh Niên đều thường xuyên về nhà.Anh nói rất ít, Hạ Vãn An cũng chẳng dám tùy tiện bắt chuyện với anh, cho nên hai người có gặp mặt cũng nói chuyện rất ít.Anh mỗi ngày đều có việc bận, về nhà cũng không còn sớm, nhưng mỗi lần anh đều đoán giống nhau, đều tại cô chuẩn bị tắm gấp trước khi đi ngủ, sau đó không nói một lời liền xoa thuốc cho cô, hoặc là bận bịu làm việc trong thư phòng, hoặc là như ngày đầu tiên tắm rửa rồi đi ngủ.Hạ Vãn An nghĩ như vậy, Hàn Kinh Niên thật ra chỉ là đơn thuần trở về ở.Buổi sáng thứ sáu hôm đó, Hàn Kinh Niên thức dậy rất sớm, lúc anh rời nhà, Hạ Vãn An vẫn còn đang ngủ.Lúc anh đang trong thang máy, trêи đường đi xuống có đụng mặt một người tiến vào.Đó là một phụ nữ trung niên, đi theo bên cạnh là một người mặc đồng phục nam sinh.Chắc là đưa con trai đi học.Hàn Kinh Niên không quá để ý, nhưng người phụ nữ trung niên kia nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, cậu ở nhà 2 tầng 7 đúng không?"Hàn Kinh Niên rất ngạc nhiên khi người phụ nữ ấy biết nhà mình ở tầng nào, bất quá từ trước đến nay anh rất ít nói, cũng không biết mình có quen biết người phụ nữ kia hay không.Người phụ nữ trung niên cũng không vì dáng vẻ im lặng của anh mà xấu hổ, rất nhanh lại mở miệng: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ không lầm, cậu chính là nguời sống ở tầng 27 mặc dù hai năm qua chưa gặp mặt cậu, nhưng cậu quá nổi bật khiến người ta chú ý, tôi cũng có chút ấn tượng."Dừng một chút, nguời phụ nữ trung niên nói tiếp: "Tiên sinh, cậu tới sớm như vậy là để thu tiền nhà sao?"Thu tiền nhà?Hàn Kinh Niên nhíu nhíu mày."A, tôi biết rồi, là cậu bận rộn công việc, chỉ có sớm như vậy mới có thời gian đến thu tiền nhà đúng không? Bất quá, hiện tại tiền thuê nhà không thể trực tiếp gửi qua thẻ hay sao? Vẫn là do cô gái ở nhà 2 tầng 7 kia chỉ có tiền mặt?"Cô gái nhà 2 tầng 7 chỉ có tiền mặt? Đây chính là cách mà cô ấy giấu chuyện kết hôn?Hàn Kinh Niên lại nhíu nhíu mày, nhưng lần này lại có vẻ lâu hơn."Bất quá những điều này đều không quan trọng, tôi có chuyện quan trọng hơn, lần trước tôi trong thang máy có gặp mặt cô gái kia, cũng có cùng cô bé nói chuyện, tôi còn tưởng rằng con bé là phu nhân hay là bạn gái của cậu, về sau mới biết, con bé chỉ là khách thuê, tôi cảm thấy cô bé đó rất tốt, làm  việc hẳn là cũng không kém phần, tôi giới thiệu cho con bé một người bạn trai, con bé không hề cự tuyệt, hiện tại tôi là đang tìm kiếm một vài chàng trai không tệ, có du học, ông chủ, giáo viên."Nghe đến đó, rốt cuộc Hàn Kinh Niên đã hiểu rõ sự việc.Cô gái này thật là biết che dấu đi thân phận và mối quan hệ của hai người, nói cô là khách thuê nhà của anh, còn không cự tuyệt người khác giới thiệu bạn trai cho mình.Không thấy được sự thay đổi trêи khuôn mặt của Hàn Kinh Niên, người phụ nữ trung niên vẫn vui vẻ kể chuyện: "Nhưng hiện tại vấn đề là ngày đó tôi vội vàng rời thang máy, quên mất để lại phương thức liên lạc cho cô gái ấy, không liên lạc được với con bé, vừa hay hôm nay gặp cậu ở đây, cũng coi là duyên phận, tiên sinh, cô gái đó thuê nhà của cậu, cậu hẳn là phải có phương thức liên lạc của cô bé ấy, cậu có thể cho tôi số điện thoại của cô gái ấy hay không?"

Sau đó liên tiếp vài ngày, Hàn Kinh Niên đều thường xuyên về nhà.

Anh nói rất ít, Hạ Vãn An cũng chẳng dám tùy tiện bắt chuyện với anh, cho nên hai người có gặp mặt cũng nói chuyện rất ít.

Anh mỗi ngày đều có việc bận, về nhà cũng không còn sớm, nhưng mỗi lần anh đều đoán giống nhau, đều tại cô chuẩn bị tắm gấp trước khi đi ngủ, sau đó không nói một lời liền xoa thuốc cho cô, hoặc là bận bịu làm việc trong thư phòng, hoặc là như ngày đầu tiên tắm rửa rồi đi ngủ.

Hạ Vãn An nghĩ như vậy, Hàn Kinh Niên thật ra chỉ là đơn thuần trở về ở.

Buổi sáng thứ sáu hôm đó, Hàn Kinh Niên thức dậy rất sớm, lúc anh rời nhà, Hạ Vãn An vẫn còn đang ngủ.

Lúc anh đang trong thang máy, trêи đường đi xuống có đụng mặt một người tiến vào.

Đó là một phụ nữ trung niên, đi theo bên cạnh là một người mặc đồng phục nam sinh.

Chắc là đưa con trai đi học.

Hàn Kinh Niên không quá để ý, nhưng người phụ nữ trung niên kia nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, cậu ở nhà 2 tầng 7 đúng không?"

Hàn Kinh Niên rất ngạc nhiên khi người phụ nữ ấy biết nhà mình ở tầng nào, bất quá từ trước đến nay anh rất ít nói, cũng không biết mình có quen biết người phụ nữ kia hay không.

Người phụ nữ trung niên cũng không vì dáng vẻ im lặng của anh mà xấu hổ, rất nhanh lại mở miệng: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ không lầm, cậu chính là nguời sống ở tầng 27 mặc dù hai năm qua chưa gặp mặt cậu, nhưng cậu quá nổi bật khiến người ta chú ý, tôi cũng có chút ấn tượng."

Dừng một chút, nguời phụ nữ trung niên nói tiếp: "Tiên sinh, cậu tới sớm như vậy là để thu tiền nhà sao?"

Thu tiền nhà?

Hàn Kinh Niên nhíu nhíu mày.

"A, tôi biết rồi, là cậu bận rộn công việc, chỉ có sớm như vậy mới có thời gian đến thu tiền nhà đúng không? Bất quá, hiện tại tiền thuê nhà không thể trực tiếp gửi qua thẻ hay sao? Vẫn là do cô gái ở nhà 2 tầng 7 kia chỉ có tiền mặt?"

Cô gái nhà 2 tầng 7 chỉ có tiền mặt? Đây chính là cách mà cô ấy giấu chuyện kết hôn?

Hàn Kinh Niên lại nhíu nhíu mày, nhưng lần này lại có vẻ lâu hơn.

"Bất quá những điều này đều không quan trọng, tôi có chuyện quan trọng hơn, lần trước tôi trong thang máy có gặp mặt cô gái kia, cũng có cùng cô bé nói chuyện, tôi còn tưởng rằng con bé là phu nhân hay là bạn gái của cậu, về sau mới biết, con bé chỉ là khách thuê, tôi cảm thấy cô bé đó rất tốt, làm  việc hẳn là cũng không kém phần, tôi giới thiệu cho con bé một người bạn trai, con bé không hề cự tuyệt, hiện tại tôi là đang tìm kiếm một vài chàng trai không tệ, có du học, ông chủ, giáo viên."

Nghe đến đó, rốt cuộc Hàn Kinh Niên đã hiểu rõ sự việc.

Cô gái này thật là biết che dấu đi thân phận và mối quan hệ của hai người, nói cô là khách thuê nhà của anh, còn không cự tuyệt người khác giới thiệu bạn trai cho mình.

Không thấy được sự thay đổi trêи khuôn mặt của Hàn Kinh Niên, người phụ nữ trung niên vẫn vui vẻ kể chuyện: "Nhưng hiện tại vấn đề là ngày đó tôi vội vàng rời thang máy, quên mất để lại phương thức liên lạc cho cô gái ấy, không liên lạc được với con bé, vừa hay hôm nay gặp cậu ở đây, cũng coi là duyên phận, tiên sinh, cô gái đó thuê nhà của cậu, cậu hẳn là phải có phương thức liên lạc của cô bé ấy, cậu có thể cho tôi số điện thoại của cô gái ấy hay không?"

Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh AnhTác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhMột ngày kia gặp được Hàn Kinh Niên, Hạ Vãn An chỉ ghi tạc trong lòng hai chữ: Cả đời! Anh là người mà cô liếc mắt một cái nhận định muốn cả đời. Trong văn phòng vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, Hạ Vãn An nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, thấy anh nhìn cô tới nhưng vẫn không hề có ý định dừng công việc trong tay nên chủ động lên tiếng: "Tôi... tôi tới tìm anh là có việc muốn nói với anh."Ngón tay đang thoăn thoắt gõ bàn phím của Hàn Kinh Niên hơi dừng lại nhưng anh không hề nhìn cô mà lạnh giọng nói: "Cô nói đi." Anh vừa xa cách vừa lạnh nhạt như vậy khiến Hạ Vãn An không dám mở miệng cất lời, cô im lặng một lúc lâu, thấy Hàn Kinh Niên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mình, lúc này mới lấy hết dũng khí nói: "Tôi... tôi muốn nói tôi có thể gả cho anh."  Sau đó liên tiếp vài ngày, Hàn Kinh Niên đều thường xuyên về nhà.Anh nói rất ít, Hạ Vãn An cũng chẳng dám tùy tiện bắt chuyện với anh, cho nên hai người có gặp mặt cũng nói chuyện rất ít.Anh mỗi ngày đều có việc bận, về nhà cũng không còn sớm, nhưng mỗi lần anh đều đoán giống nhau, đều tại cô chuẩn bị tắm gấp trước khi đi ngủ, sau đó không nói một lời liền xoa thuốc cho cô, hoặc là bận bịu làm việc trong thư phòng, hoặc là như ngày đầu tiên tắm rửa rồi đi ngủ.Hạ Vãn An nghĩ như vậy, Hàn Kinh Niên thật ra chỉ là đơn thuần trở về ở.Buổi sáng thứ sáu hôm đó, Hàn Kinh Niên thức dậy rất sớm, lúc anh rời nhà, Hạ Vãn An vẫn còn đang ngủ.Lúc anh đang trong thang máy, trêи đường đi xuống có đụng mặt một người tiến vào.Đó là một phụ nữ trung niên, đi theo bên cạnh là một người mặc đồng phục nam sinh.Chắc là đưa con trai đi học.Hàn Kinh Niên không quá để ý, nhưng người phụ nữ trung niên kia nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, cậu ở nhà 2 tầng 7 đúng không?"Hàn Kinh Niên rất ngạc nhiên khi người phụ nữ ấy biết nhà mình ở tầng nào, bất quá từ trước đến nay anh rất ít nói, cũng không biết mình có quen biết người phụ nữ kia hay không.Người phụ nữ trung niên cũng không vì dáng vẻ im lặng của anh mà xấu hổ, rất nhanh lại mở miệng: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ không lầm, cậu chính là nguời sống ở tầng 27 mặc dù hai năm qua chưa gặp mặt cậu, nhưng cậu quá nổi bật khiến người ta chú ý, tôi cũng có chút ấn tượng."Dừng một chút, nguời phụ nữ trung niên nói tiếp: "Tiên sinh, cậu tới sớm như vậy là để thu tiền nhà sao?"Thu tiền nhà?Hàn Kinh Niên nhíu nhíu mày."A, tôi biết rồi, là cậu bận rộn công việc, chỉ có sớm như vậy mới có thời gian đến thu tiền nhà đúng không? Bất quá, hiện tại tiền thuê nhà không thể trực tiếp gửi qua thẻ hay sao? Vẫn là do cô gái ở nhà 2 tầng 7 kia chỉ có tiền mặt?"Cô gái nhà 2 tầng 7 chỉ có tiền mặt? Đây chính là cách mà cô ấy giấu chuyện kết hôn?Hàn Kinh Niên lại nhíu nhíu mày, nhưng lần này lại có vẻ lâu hơn."Bất quá những điều này đều không quan trọng, tôi có chuyện quan trọng hơn, lần trước tôi trong thang máy có gặp mặt cô gái kia, cũng có cùng cô bé nói chuyện, tôi còn tưởng rằng con bé là phu nhân hay là bạn gái của cậu, về sau mới biết, con bé chỉ là khách thuê, tôi cảm thấy cô bé đó rất tốt, làm  việc hẳn là cũng không kém phần, tôi giới thiệu cho con bé một người bạn trai, con bé không hề cự tuyệt, hiện tại tôi là đang tìm kiếm một vài chàng trai không tệ, có du học, ông chủ, giáo viên."Nghe đến đó, rốt cuộc Hàn Kinh Niên đã hiểu rõ sự việc.Cô gái này thật là biết che dấu đi thân phận và mối quan hệ của hai người, nói cô là khách thuê nhà của anh, còn không cự tuyệt người khác giới thiệu bạn trai cho mình.Không thấy được sự thay đổi trêи khuôn mặt của Hàn Kinh Niên, người phụ nữ trung niên vẫn vui vẻ kể chuyện: "Nhưng hiện tại vấn đề là ngày đó tôi vội vàng rời thang máy, quên mất để lại phương thức liên lạc cho cô gái ấy, không liên lạc được với con bé, vừa hay hôm nay gặp cậu ở đây, cũng coi là duyên phận, tiên sinh, cô gái đó thuê nhà của cậu, cậu hẳn là phải có phương thức liên lạc của cô bé ấy, cậu có thể cho tôi số điện thoại của cô gái ấy hay không?"

Chương 39: Đến thu tiền thuê nhà à? (1)