Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…
Chương 37: Kỉ niệm của hắn và cô (7)
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Kỉ niệm của hắn và cô(7)Tần Chỉ Ái không nói tên của Cố Dư Sinh, chỉ nói "anh ấy", quản gia sửng sốt một giây, mới hiểu được: "Vâng thưa tiểu thư."Bởi vì đeo khẩu trang, âm thanh của Tần Chỉ Ái có chút mơ hồ: "Say rượu rất khó chịu, nhất định sẽ đau đầu, bà pha cho anh ấy một chén trà mật ong, sẽ thoải mái hơn một chút.""Tiểu thư, tôi biết rồi." quản gia nói xong, mới ý thức lại, lúc này còn sớm lắm, nhiều chuyện hỏi một câu: "Tiểu thư, sớm như vậy lại có việc phải làm sao?"Cô đâu có việc gì bận, chỉ là cô sợ Cố Dư Sinh tỉnh lại gặp cô sẽ nổi giận... Tần Chỉ Ái không nói thật với quản gia, khẽ gật đầu một cái: "Ừm"Quản gia tin là thật: "Tiểu thư còn có dặn dò gì sao?"Tần Chỉ Ái suy nghĩ một chút, xác định đã nói hết những gì muốn nói, mới nhẹ nhàng lắc đầu.Cô biết, quản gia đi theo Cố Dư Sinh nhiều năm, chắc chắc hiểu rõ Cố Dư Sinh hơn cô, càng biết chăm sóc Cố Dư Sinh, nhưng Tần Chỉ Ái lắc đầu xong, vẫn không yên lòng bổ sung thêm một câu: "Chăm sóc tốt cho anh ấy.""Tiểu thư yên tâm." -Tần Chỉ Ái gật đầu, cũng không cúi đầu, không nói thêm gì nữa.Quản gia chỉ chỉ vào nhà: "Vậy tôi đi vào trước.""Ừ". Tần Chỉ Ái đáp, lúc quản gia đang kéo cửa, cô lại gọi quản gia lại.Cô biết quản gia nhìn về phía mình, nhưng cô cũng không nhìn về phía quản gia mà nhìn chằm chằm vào trong một khu vườn nở đầy hoa nhài, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Đừng nói cho anh ấy biết tôi đã về."Quản gia kinh ngạc, thốt lên: "Tại sao?"Lúc này Tần Chỉ Ái thật sự biết ơn mắt kính và khẩu trang đã che hết những thương cảm trong đáy mắt của cô, cô chỉ cần nỗ lực duy trì giọng nói cứng rắn, giống như người cô đang nói đến hoàn toàn không có quan hệ gì với cô, nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì anh ấy biết rồi thì sẽ không ăn cháo."Quản gia luôn biết điều, thiếu gia ghét tiểu thư như thế nào, nhưng bộ dạng lúc này của tiểu thư lại gợi cho bà nhớ lúc cô mở miệng hỏi thuốc tránh thai, bà đứng cứng ngắt, không biết tiếp theo nên nói gì làm gì.So với bộ dạng luống cuống của quản gia, Tần Chỉ Ái bình tĩnh hơn nhiều, chỉ để lại một lời “cảm ơn” rời quay người rời đi.-Tần Chỉ Ái đi không lâu, Cố Dư Sinh liền tỉnh lại.Say rượu làm hắn đau đầu dữ dội, hắn mở ra, chống tay ngồi trên giường trong chốc lát mới xuống giường đi vào nhà vệ sinh.Rửa mặt bằng nước nóng khiến đầu Cố Dư Sinh thư thái hơn rất nhiều, hắn vào phòng thay quần áo lấy một bộ đồ mặc lên người, lúc chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, hắn bỗng nhiên mơ mơ màng màng nhớ lại hình như tối qua, hắn đã nôn ra...Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?Cố Dư Sinh hơi nhíu mày, mở cửa đi xuống lầu.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Kỉ niệm của hắn và cô(7)Tần Chỉ Ái không nói tên của Cố Dư Sinh, chỉ nói "anh ấy", quản gia sửng sốt một giây, mới hiểu được: "Vâng thưa tiểu thư."Bởi vì đeo khẩu trang, âm thanh của Tần Chỉ Ái có chút mơ hồ: "Say rượu rất khó chịu, nhất định sẽ đau đầu, bà pha cho anh ấy một chén trà mật ong, sẽ thoải mái hơn một chút.""Tiểu thư, tôi biết rồi." quản gia nói xong, mới ý thức lại, lúc này còn sớm lắm, nhiều chuyện hỏi một câu: "Tiểu thư, sớm như vậy lại có việc phải làm sao?"Cô đâu có việc gì bận, chỉ là cô sợ Cố Dư Sinh tỉnh lại gặp cô sẽ nổi giận... Tần Chỉ Ái không nói thật với quản gia, khẽ gật đầu một cái: "Ừm"Quản gia tin là thật: "Tiểu thư còn có dặn dò gì sao?"Tần Chỉ Ái suy nghĩ một chút, xác định đã nói hết những gì muốn nói, mới nhẹ nhàng lắc đầu.Cô biết, quản gia đi theo Cố Dư Sinh nhiều năm, chắc chắc hiểu rõ Cố Dư Sinh hơn cô, càng biết chăm sóc Cố Dư Sinh, nhưng Tần Chỉ Ái lắc đầu xong, vẫn không yên lòng bổ sung thêm một câu: "Chăm sóc tốt cho anh ấy.""Tiểu thư yên tâm." -Tần Chỉ Ái gật đầu, cũng không cúi đầu, không nói thêm gì nữa.Quản gia chỉ chỉ vào nhà: "Vậy tôi đi vào trước.""Ừ". Tần Chỉ Ái đáp, lúc quản gia đang kéo cửa, cô lại gọi quản gia lại.Cô biết quản gia nhìn về phía mình, nhưng cô cũng không nhìn về phía quản gia mà nhìn chằm chằm vào trong một khu vườn nở đầy hoa nhài, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Đừng nói cho anh ấy biết tôi đã về."Quản gia kinh ngạc, thốt lên: "Tại sao?"Lúc này Tần Chỉ Ái thật sự biết ơn mắt kính và khẩu trang đã che hết những thương cảm trong đáy mắt của cô, cô chỉ cần nỗ lực duy trì giọng nói cứng rắn, giống như người cô đang nói đến hoàn toàn không có quan hệ gì với cô, nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì anh ấy biết rồi thì sẽ không ăn cháo."Quản gia luôn biết điều, thiếu gia ghét tiểu thư như thế nào, nhưng bộ dạng lúc này của tiểu thư lại gợi cho bà nhớ lúc cô mở miệng hỏi thuốc tránh thai, bà đứng cứng ngắt, không biết tiếp theo nên nói gì làm gì.So với bộ dạng luống cuống của quản gia, Tần Chỉ Ái bình tĩnh hơn nhiều, chỉ để lại một lời “cảm ơn” rời quay người rời đi.-Tần Chỉ Ái đi không lâu, Cố Dư Sinh liền tỉnh lại.Say rượu làm hắn đau đầu dữ dội, hắn mở ra, chống tay ngồi trên giường trong chốc lát mới xuống giường đi vào nhà vệ sinh.Rửa mặt bằng nước nóng khiến đầu Cố Dư Sinh thư thái hơn rất nhiều, hắn vào phòng thay quần áo lấy một bộ đồ mặc lên người, lúc chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, hắn bỗng nhiên mơ mơ màng màng nhớ lại hình như tối qua, hắn đã nôn ra...Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?Cố Dư Sinh hơi nhíu mày, mở cửa đi xuống lầu.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Kỉ niệm của hắn và cô(7)Tần Chỉ Ái không nói tên của Cố Dư Sinh, chỉ nói "anh ấy", quản gia sửng sốt một giây, mới hiểu được: "Vâng thưa tiểu thư."Bởi vì đeo khẩu trang, âm thanh của Tần Chỉ Ái có chút mơ hồ: "Say rượu rất khó chịu, nhất định sẽ đau đầu, bà pha cho anh ấy một chén trà mật ong, sẽ thoải mái hơn một chút.""Tiểu thư, tôi biết rồi." quản gia nói xong, mới ý thức lại, lúc này còn sớm lắm, nhiều chuyện hỏi một câu: "Tiểu thư, sớm như vậy lại có việc phải làm sao?"Cô đâu có việc gì bận, chỉ là cô sợ Cố Dư Sinh tỉnh lại gặp cô sẽ nổi giận... Tần Chỉ Ái không nói thật với quản gia, khẽ gật đầu một cái: "Ừm"Quản gia tin là thật: "Tiểu thư còn có dặn dò gì sao?"Tần Chỉ Ái suy nghĩ một chút, xác định đã nói hết những gì muốn nói, mới nhẹ nhàng lắc đầu.Cô biết, quản gia đi theo Cố Dư Sinh nhiều năm, chắc chắc hiểu rõ Cố Dư Sinh hơn cô, càng biết chăm sóc Cố Dư Sinh, nhưng Tần Chỉ Ái lắc đầu xong, vẫn không yên lòng bổ sung thêm một câu: "Chăm sóc tốt cho anh ấy.""Tiểu thư yên tâm." -Tần Chỉ Ái gật đầu, cũng không cúi đầu, không nói thêm gì nữa.Quản gia chỉ chỉ vào nhà: "Vậy tôi đi vào trước.""Ừ". Tần Chỉ Ái đáp, lúc quản gia đang kéo cửa, cô lại gọi quản gia lại.Cô biết quản gia nhìn về phía mình, nhưng cô cũng không nhìn về phía quản gia mà nhìn chằm chằm vào trong một khu vườn nở đầy hoa nhài, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Đừng nói cho anh ấy biết tôi đã về."Quản gia kinh ngạc, thốt lên: "Tại sao?"Lúc này Tần Chỉ Ái thật sự biết ơn mắt kính và khẩu trang đã che hết những thương cảm trong đáy mắt của cô, cô chỉ cần nỗ lực duy trì giọng nói cứng rắn, giống như người cô đang nói đến hoàn toàn không có quan hệ gì với cô, nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì anh ấy biết rồi thì sẽ không ăn cháo."Quản gia luôn biết điều, thiếu gia ghét tiểu thư như thế nào, nhưng bộ dạng lúc này của tiểu thư lại gợi cho bà nhớ lúc cô mở miệng hỏi thuốc tránh thai, bà đứng cứng ngắt, không biết tiếp theo nên nói gì làm gì.So với bộ dạng luống cuống của quản gia, Tần Chỉ Ái bình tĩnh hơn nhiều, chỉ để lại một lời “cảm ơn” rời quay người rời đi.-Tần Chỉ Ái đi không lâu, Cố Dư Sinh liền tỉnh lại.Say rượu làm hắn đau đầu dữ dội, hắn mở ra, chống tay ngồi trên giường trong chốc lát mới xuống giường đi vào nhà vệ sinh.Rửa mặt bằng nước nóng khiến đầu Cố Dư Sinh thư thái hơn rất nhiều, hắn vào phòng thay quần áo lấy một bộ đồ mặc lên người, lúc chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, hắn bỗng nhiên mơ mơ màng màng nhớ lại hình như tối qua, hắn đã nôn ra...Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?Cố Dư Sinh hơi nhíu mày, mở cửa đi xuống lầu.