Tác giả:

Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…

Chương 97: Một lời từ chối không thích hợp (7)

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Lục Bán Thành lại cao giọng la: "Anh Sinh!"Âm thanh của Lục Bán Thành quá lớn, khiến mọi người trong phòng đều nhìn hắn.Cố Dư Sinh trễ nửa nhịp, quay đầu qua, nhìn thấy Tần Chỉ Ái ở ngoài cửa, mặt hắn rõ ràng hơi run, như không hiểu vì sao cô lại ở đây.Mãi đến khi có người tỉnh táo lại mới mở miệng bắt chuyện với Tần Chỉ Ái: "Thì ra là Cố phu nhân đến sao? Sao không vào?"Cố Dư Sinh lúc này mới "A" một tiếng, từ ghế salon đứng lên, đi về phía cửa.Có thể là do hắn vừa nói chuyện với bạn bè vui vẻ, lúc hắn đứng lên còn mang theo một vệt cười như không cười, lười biếng mà lại bất cần đời.Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh đi về phía bà xã, liền thức thời đóng cửa lại.Tiếng ồn trong phòng bị cửa ngăn cách, hành lang lại yên tĩnh quá mức cho phép.Cố Dư Sinh nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái, thấy cô không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng, chỉ giơ tay lên cầm điếu thuốc dập tắt, liền hướng về phía gian phòng đối diện.Hắn đứng trước cửa liếc qua Tần Chỉ Ái, hất cằm về phía cửa, ý nói cô mở cửa.Tần Chỉ Ái vội vàng đi về phía trước hai bước, dùng thẻ quét cửa phòng, không đi vào trong, lại quay lại đưa thẻ cho Cố Dư Sinh.Cố Dư Sinh nhíu mi, nhìn chằm chằm thẻ phòng, không nhận, theo tay nhìn lên khuôn mặt cô, hắn dù chưa mở miệng, ánh mắt này cũng đủ dò hỏi cô làm như vậy là có ý gì.Tần Chỉ Ái biết hắn đang thắc mắc tại sao lại đưa thẻ phòng cho hắn, cô khẽ mím môi một hồi, mới nhỏ giọng giải thích: "Không còn sớm, tôi về nhà trước."Mi tâm của hắn càng nheo lại, vẻ lười biếng từ trong phòng kia đi qua đã hoàn toàn biến mất, lúc này có càm giác ngột ngạt do hắn tạo ra.Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh như vậy, cô khẽ lùi lại một bước, lại nhanh chóng tìm cớ giải thích: "Chu Tịnh vừa gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cùng tôi bàn về kịch bản phim..."Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên đưa tay ra, giật túi xách của cô.Hắn ở trước mặt cô lục tìm điện thoại di động của cô trong túi, bấm nút mở nguồn, màn hình vẫn không sáng lên nổi, hắn tiếp tục bấm mấy lần, trên màn hình xuất hiện câu: "Pin yếu, xin vui lòng sạc."Hắn đưa điện thoại đến trước mặt cho cô nhìn, không hề nói gì, chỉ "A" một tiếng.Tần Chỉ Ái bị hắn lật tẩy, sợ đến nỗi lùi lại một bước.Cô phản ứng như vậy, Cố Dư Sinh giống như thùng thuốc súng chuẩn bị bùng nổ, đột nhiên khoát tay quăng điện thoại của cô xuống đất.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Lục Bán Thành lại cao giọng la: "Anh Sinh!"Âm thanh của Lục Bán Thành quá lớn, khiến mọi người trong phòng đều nhìn hắn.Cố Dư Sinh trễ nửa nhịp, quay đầu qua, nhìn thấy Tần Chỉ Ái ở ngoài cửa, mặt hắn rõ ràng hơi run, như không hiểu vì sao cô lại ở đây.Mãi đến khi có người tỉnh táo lại mới mở miệng bắt chuyện với Tần Chỉ Ái: "Thì ra là Cố phu nhân đến sao? Sao không vào?"Cố Dư Sinh lúc này mới "A" một tiếng, từ ghế salon đứng lên, đi về phía cửa.Có thể là do hắn vừa nói chuyện với bạn bè vui vẻ, lúc hắn đứng lên còn mang theo một vệt cười như không cười, lười biếng mà lại bất cần đời.Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh đi về phía bà xã, liền thức thời đóng cửa lại.Tiếng ồn trong phòng bị cửa ngăn cách, hành lang lại yên tĩnh quá mức cho phép.Cố Dư Sinh nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái, thấy cô không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng, chỉ giơ tay lên cầm điếu thuốc dập tắt, liền hướng về phía gian phòng đối diện.Hắn đứng trước cửa liếc qua Tần Chỉ Ái, hất cằm về phía cửa, ý nói cô mở cửa.Tần Chỉ Ái vội vàng đi về phía trước hai bước, dùng thẻ quét cửa phòng, không đi vào trong, lại quay lại đưa thẻ cho Cố Dư Sinh.Cố Dư Sinh nhíu mi, nhìn chằm chằm thẻ phòng, không nhận, theo tay nhìn lên khuôn mặt cô, hắn dù chưa mở miệng, ánh mắt này cũng đủ dò hỏi cô làm như vậy là có ý gì.Tần Chỉ Ái biết hắn đang thắc mắc tại sao lại đưa thẻ phòng cho hắn, cô khẽ mím môi một hồi, mới nhỏ giọng giải thích: "Không còn sớm, tôi về nhà trước."Mi tâm của hắn càng nheo lại, vẻ lười biếng từ trong phòng kia đi qua đã hoàn toàn biến mất, lúc này có càm giác ngột ngạt do hắn tạo ra.Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh như vậy, cô khẽ lùi lại một bước, lại nhanh chóng tìm cớ giải thích: "Chu Tịnh vừa gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cùng tôi bàn về kịch bản phim..."Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên đưa tay ra, giật túi xách của cô.Hắn ở trước mặt cô lục tìm điện thoại di động của cô trong túi, bấm nút mở nguồn, màn hình vẫn không sáng lên nổi, hắn tiếp tục bấm mấy lần, trên màn hình xuất hiện câu: "Pin yếu, xin vui lòng sạc."Hắn đưa điện thoại đến trước mặt cho cô nhìn, không hề nói gì, chỉ "A" một tiếng.Tần Chỉ Ái bị hắn lật tẩy, sợ đến nỗi lùi lại một bước.Cô phản ứng như vậy, Cố Dư Sinh giống như thùng thuốc súng chuẩn bị bùng nổ, đột nhiên khoát tay quăng điện thoại của cô xuống đất.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Lục Bán Thành lại cao giọng la: "Anh Sinh!"Âm thanh của Lục Bán Thành quá lớn, khiến mọi người trong phòng đều nhìn hắn.Cố Dư Sinh trễ nửa nhịp, quay đầu qua, nhìn thấy Tần Chỉ Ái ở ngoài cửa, mặt hắn rõ ràng hơi run, như không hiểu vì sao cô lại ở đây.Mãi đến khi có người tỉnh táo lại mới mở miệng bắt chuyện với Tần Chỉ Ái: "Thì ra là Cố phu nhân đến sao? Sao không vào?"Cố Dư Sinh lúc này mới "A" một tiếng, từ ghế salon đứng lên, đi về phía cửa.Có thể là do hắn vừa nói chuyện với bạn bè vui vẻ, lúc hắn đứng lên còn mang theo một vệt cười như không cười, lười biếng mà lại bất cần đời.Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh đi về phía bà xã, liền thức thời đóng cửa lại.Tiếng ồn trong phòng bị cửa ngăn cách, hành lang lại yên tĩnh quá mức cho phép.Cố Dư Sinh nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái, thấy cô không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng, chỉ giơ tay lên cầm điếu thuốc dập tắt, liền hướng về phía gian phòng đối diện.Hắn đứng trước cửa liếc qua Tần Chỉ Ái, hất cằm về phía cửa, ý nói cô mở cửa.Tần Chỉ Ái vội vàng đi về phía trước hai bước, dùng thẻ quét cửa phòng, không đi vào trong, lại quay lại đưa thẻ cho Cố Dư Sinh.Cố Dư Sinh nhíu mi, nhìn chằm chằm thẻ phòng, không nhận, theo tay nhìn lên khuôn mặt cô, hắn dù chưa mở miệng, ánh mắt này cũng đủ dò hỏi cô làm như vậy là có ý gì.Tần Chỉ Ái biết hắn đang thắc mắc tại sao lại đưa thẻ phòng cho hắn, cô khẽ mím môi một hồi, mới nhỏ giọng giải thích: "Không còn sớm, tôi về nhà trước."Mi tâm của hắn càng nheo lại, vẻ lười biếng từ trong phòng kia đi qua đã hoàn toàn biến mất, lúc này có càm giác ngột ngạt do hắn tạo ra.Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh như vậy, cô khẽ lùi lại một bước, lại nhanh chóng tìm cớ giải thích: "Chu Tịnh vừa gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cùng tôi bàn về kịch bản phim..."Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên đưa tay ra, giật túi xách của cô.Hắn ở trước mặt cô lục tìm điện thoại di động của cô trong túi, bấm nút mở nguồn, màn hình vẫn không sáng lên nổi, hắn tiếp tục bấm mấy lần, trên màn hình xuất hiện câu: "Pin yếu, xin vui lòng sạc."Hắn đưa điện thoại đến trước mặt cho cô nhìn, không hề nói gì, chỉ "A" một tiếng.Tần Chỉ Ái bị hắn lật tẩy, sợ đến nỗi lùi lại một bước.Cô phản ứng như vậy, Cố Dư Sinh giống như thùng thuốc súng chuẩn bị bùng nổ, đột nhiên khoát tay quăng điện thoại của cô xuống đất.

Chương 97: Một lời từ chối không thích hợp (7)