Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…
Chương 119: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (9)
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Dao gấp chưa bao giờ dùng qua, lưỡi dao rất bén, cho nên Cố Dư Sinh dùng lực rất nhỏ để Tần Chỉ Ái không phát hiện cử động của mình, nhưng nhờ dao bén nên dù lực có nhỏ đi nữa vẫn có thể bị hắn cắt đứt dễ như ăn cháo.Hắn sợ bị người khác nhìn ra kẽ hở, không sốt ruột, từ từ rời khỏi bả vai cô.Cố Dư Sinh thấy càng ngày càng gần đến nơi, hắn sợ trang phục của Tần Chỉ Ái chưa đủ rách, lại thừa dịp cô không chú ý, tiếp tục thỉnh thoảng rạch về phía dây kéo vài nhát.........Địa điểm tổ chức dạ tiệc ở câu lạc bộ Kinh Thành.Lúc xe dừng hắn dưới tầng hầm bãi đậu xe, Cố Dư Sinh vẫn không mở mắt, không nhúc nhích, mãi đến khi Tiểu Vương lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu thư, đến rồi."Cố Dư Sinh lúc này mới từ từ mở mắt ra, Cố Dư Sinh cố ý nhìn biểu tình sủng sốt của Tần Chỉ Ái một chút, mới giả vờ như phát hiện mình ngủ say, không cẩn thận dựa vào vai cô, "A" một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó còn hỏi lại Tiểu Vương một câu: "Đến?""Đúng vậy." Tiểu Vương trả lời xong, lập tức xuống xe mở cửa.Cố Dư Sinh nhàn nhã xuống xe, đứng cạnh xe, giơ tay đeo lại ca ra vat bị mình nới lỏng, một bên nhìn Tần Chỉ Ái đang xuống xe sau hắn.Dây kéo của cô vừa bị cắt đứt, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết, chói mắt mà dễ thấy.Động tác thắt ca ra vat của Cố Dư Sinh dừng lại, nhìn chằm chằm hông Tần Chỉ Ái, nheo mày.Tiểu Vương đóng cửa xe, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không chịu đi, có chút khó chịu nhìn về phía người đàn ông, nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn, trong lòng Tiểu Vương hồi hộp nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Tần Chỉ Ái.Tiểu Vương không hề do dự lên tiếng: "Tiểu thư, váy của cô?""Hả?" Tần Chỉ Ái không hiểu nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương đang hướng về phía hông của cô, cô xoay người cúi đầu nhìn lại.Lúc chọn lễ phục rõ ràng cô đã nhìn rất kỹ, bộ váy này ban đầu hoàn toàn không có một vết rách nào mà? Quần áo may theo số đo của Lương Đậu Khấu cô mặc vào đều rộng rãi, sao có thể làm mở dây kéo như vậy được?Tần Chỉ Ái nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mới đột nhiên nghĩ bữa tiệc này là đích thân Cố Dư Sinh bảo mình chuẩn bị đi theo, giờ trang phục lại có vấn đề... Nhất thời thấp thỏm trong lòng.Cô theo bản năng nắm chặt túi xách, cẩn thận nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngay lúc cô không biết nói với hắn như thế nào, hắn lại lưu loát ra lệnh cho Tiểu Vương: "Cậu đi mua cho cô ấy một bộ lễ phục, tìm một phòng nào đó cho cô ấy, đưa cô ấy lên phòng chờ đi.""Dạ, thiếu gia." Tiểu Vương trả lời xong liền đưa Tần Chỉ Ái lên cầu thang.Lúc đi qua Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đột nhiên gọi Tiểu Vương lại, sau đó nói nhỏ bên tai Tiểu Vương, âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy: "Mua bộ lễ phục nào kín đáo đúng mẫu hình lý tưởng của người vợ hiền nghiêm chỉnh một chút, đừng như bộ váy lúc nãy, mặc cũng như không mặc."
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Dao gấp chưa bao giờ dùng qua, lưỡi dao rất bén, cho nên Cố Dư Sinh dùng lực rất nhỏ để Tần Chỉ Ái không phát hiện cử động của mình, nhưng nhờ dao bén nên dù lực có nhỏ đi nữa vẫn có thể bị hắn cắt đứt dễ như ăn cháo.Hắn sợ bị người khác nhìn ra kẽ hở, không sốt ruột, từ từ rời khỏi bả vai cô.Cố Dư Sinh thấy càng ngày càng gần đến nơi, hắn sợ trang phục của Tần Chỉ Ái chưa đủ rách, lại thừa dịp cô không chú ý, tiếp tục thỉnh thoảng rạch về phía dây kéo vài nhát.........Địa điểm tổ chức dạ tiệc ở câu lạc bộ Kinh Thành.Lúc xe dừng hắn dưới tầng hầm bãi đậu xe, Cố Dư Sinh vẫn không mở mắt, không nhúc nhích, mãi đến khi Tiểu Vương lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu thư, đến rồi."Cố Dư Sinh lúc này mới từ từ mở mắt ra, Cố Dư Sinh cố ý nhìn biểu tình sủng sốt của Tần Chỉ Ái một chút, mới giả vờ như phát hiện mình ngủ say, không cẩn thận dựa vào vai cô, "A" một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó còn hỏi lại Tiểu Vương một câu: "Đến?""Đúng vậy." Tiểu Vương trả lời xong, lập tức xuống xe mở cửa.Cố Dư Sinh nhàn nhã xuống xe, đứng cạnh xe, giơ tay đeo lại ca ra vat bị mình nới lỏng, một bên nhìn Tần Chỉ Ái đang xuống xe sau hắn.Dây kéo của cô vừa bị cắt đứt, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết, chói mắt mà dễ thấy.Động tác thắt ca ra vat của Cố Dư Sinh dừng lại, nhìn chằm chằm hông Tần Chỉ Ái, nheo mày.Tiểu Vương đóng cửa xe, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không chịu đi, có chút khó chịu nhìn về phía người đàn ông, nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn, trong lòng Tiểu Vương hồi hộp nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Tần Chỉ Ái.Tiểu Vương không hề do dự lên tiếng: "Tiểu thư, váy của cô?""Hả?" Tần Chỉ Ái không hiểu nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương đang hướng về phía hông của cô, cô xoay người cúi đầu nhìn lại.Lúc chọn lễ phục rõ ràng cô đã nhìn rất kỹ, bộ váy này ban đầu hoàn toàn không có một vết rách nào mà? Quần áo may theo số đo của Lương Đậu Khấu cô mặc vào đều rộng rãi, sao có thể làm mở dây kéo như vậy được?Tần Chỉ Ái nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mới đột nhiên nghĩ bữa tiệc này là đích thân Cố Dư Sinh bảo mình chuẩn bị đi theo, giờ trang phục lại có vấn đề... Nhất thời thấp thỏm trong lòng.Cô theo bản năng nắm chặt túi xách, cẩn thận nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngay lúc cô không biết nói với hắn như thế nào, hắn lại lưu loát ra lệnh cho Tiểu Vương: "Cậu đi mua cho cô ấy một bộ lễ phục, tìm một phòng nào đó cho cô ấy, đưa cô ấy lên phòng chờ đi.""Dạ, thiếu gia." Tiểu Vương trả lời xong liền đưa Tần Chỉ Ái lên cầu thang.Lúc đi qua Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đột nhiên gọi Tiểu Vương lại, sau đó nói nhỏ bên tai Tiểu Vương, âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy: "Mua bộ lễ phục nào kín đáo đúng mẫu hình lý tưởng của người vợ hiền nghiêm chỉnh một chút, đừng như bộ váy lúc nãy, mặc cũng như không mặc."
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Dao gấp chưa bao giờ dùng qua, lưỡi dao rất bén, cho nên Cố Dư Sinh dùng lực rất nhỏ để Tần Chỉ Ái không phát hiện cử động của mình, nhưng nhờ dao bén nên dù lực có nhỏ đi nữa vẫn có thể bị hắn cắt đứt dễ như ăn cháo.Hắn sợ bị người khác nhìn ra kẽ hở, không sốt ruột, từ từ rời khỏi bả vai cô.Cố Dư Sinh thấy càng ngày càng gần đến nơi, hắn sợ trang phục của Tần Chỉ Ái chưa đủ rách, lại thừa dịp cô không chú ý, tiếp tục thỉnh thoảng rạch về phía dây kéo vài nhát.........Địa điểm tổ chức dạ tiệc ở câu lạc bộ Kinh Thành.Lúc xe dừng hắn dưới tầng hầm bãi đậu xe, Cố Dư Sinh vẫn không mở mắt, không nhúc nhích, mãi đến khi Tiểu Vương lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu thư, đến rồi."Cố Dư Sinh lúc này mới từ từ mở mắt ra, Cố Dư Sinh cố ý nhìn biểu tình sủng sốt của Tần Chỉ Ái một chút, mới giả vờ như phát hiện mình ngủ say, không cẩn thận dựa vào vai cô, "A" một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó còn hỏi lại Tiểu Vương một câu: "Đến?""Đúng vậy." Tiểu Vương trả lời xong, lập tức xuống xe mở cửa.Cố Dư Sinh nhàn nhã xuống xe, đứng cạnh xe, giơ tay đeo lại ca ra vat bị mình nới lỏng, một bên nhìn Tần Chỉ Ái đang xuống xe sau hắn.Dây kéo của cô vừa bị cắt đứt, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết, chói mắt mà dễ thấy.Động tác thắt ca ra vat của Cố Dư Sinh dừng lại, nhìn chằm chằm hông Tần Chỉ Ái, nheo mày.Tiểu Vương đóng cửa xe, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không chịu đi, có chút khó chịu nhìn về phía người đàn ông, nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn, trong lòng Tiểu Vương hồi hộp nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Tần Chỉ Ái.Tiểu Vương không hề do dự lên tiếng: "Tiểu thư, váy của cô?""Hả?" Tần Chỉ Ái không hiểu nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương đang hướng về phía hông của cô, cô xoay người cúi đầu nhìn lại.Lúc chọn lễ phục rõ ràng cô đã nhìn rất kỹ, bộ váy này ban đầu hoàn toàn không có một vết rách nào mà? Quần áo may theo số đo của Lương Đậu Khấu cô mặc vào đều rộng rãi, sao có thể làm mở dây kéo như vậy được?Tần Chỉ Ái nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mới đột nhiên nghĩ bữa tiệc này là đích thân Cố Dư Sinh bảo mình chuẩn bị đi theo, giờ trang phục lại có vấn đề... Nhất thời thấp thỏm trong lòng.Cô theo bản năng nắm chặt túi xách, cẩn thận nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngay lúc cô không biết nói với hắn như thế nào, hắn lại lưu loát ra lệnh cho Tiểu Vương: "Cậu đi mua cho cô ấy một bộ lễ phục, tìm một phòng nào đó cho cô ấy, đưa cô ấy lên phòng chờ đi.""Dạ, thiếu gia." Tiểu Vương trả lời xong liền đưa Tần Chỉ Ái lên cầu thang.Lúc đi qua Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đột nhiên gọi Tiểu Vương lại, sau đó nói nhỏ bên tai Tiểu Vương, âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy: "Mua bộ lễ phục nào kín đáo đúng mẫu hình lý tưởng của người vợ hiền nghiêm chỉnh một chút, đừng như bộ váy lúc nãy, mặc cũng như không mặc."