Tác giả:

Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…

Chương 292: Em vẫn luôn uống thuốc này? (2)

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Cô vốn tưởng rằng trước khi cô đi có thể cùng hắn sống những ngày bình yên tốt đẹp để lưu lại những hồi ức thật tốt đẹp này.Có điều như vậy cũng tốt… nếu như hắn thật sự đối xử tốt với cô như những ngày trước đây, cô làm sao nỡ rời xa hắn chứ?Tần Chỉ Ái rũ mi mắt, gác máy, nhìn tivi, tinh thần lại ở đâu đâu.Mãi cho đến đúng mười hai giờ khuya, Tần Chỉ Ái mới cảm thấy đói bụng, cô lại ăn đơn giản vài món đơn giản trong tủ lạnh, lấp đầy dạ dày.Trở lên lầu, Tần Chỉ Ái nhớ Cố Dư Sinh nói tối nay không về, quản gia cũng không có ở đây, cô cũng không cần phải trang điểm nữa, trực tiếp kéo rèm cửa sổ, tắt đèn bò lên giường.-Mấy ngày nay tâm tình của Cố Dư Sinh ngày một không tốt, mà người hiểu rõ điều đó nhất chính là Tiểu Vương.Hắn ở trong công ty có những phản ứng kia, so với mấy ngày nay hắn đi gặp khách hàng còn thần thánh hơn.Hai ngày trước có một nhà thầu hẹn gặp ở quán trà, bởi vì đối tác kẹt xe, đến muộn nửa phút, Cố Dư Sinh vừa thấy đối phương đến liền lập tức cầm hợp đồng xé thành nhiều mảnh trước mặt ông ta, không thèm thương lượng, quay đầu đi.Còn sáng hôm nay lúc đến công ty bị kẹt xe, ở phía trước có người thắng gấp, dẫn đến phía sau bị đụng phải. Kỳ thực chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng chủ xe kia lại bồi thường một cái giá không hợp lý, Cố Dư Sinh thấy chuyện như vậy liền bỗng nhiên xuống xe, mở cửa xe phía sau ngồi xuống, không biết nghĩ gì lại đạp chân ga, khiến đầu xe đều lõm vào.Tưởng chừng như vậy khi hắn vào công ty sẽ tốt lên một chút, không ngờ lại càng trầm trọng thêm, quả thật giống như thuốc súng vậy, thấy cái gì không hợp nhãn liền đá bay.Sáng sớm công ty đã ngột ngạt đến cực điểm, cả ngày chỉ cần mọi người nhìn thấy hắn liền lui chín mười bước, trốn được thì liền trốn thật xa.Có điều những ngày trước là Cố Dư Sinh giả vờ có tiệc bên ngoài, còn hôm nay hắn thật sự phải ra ngoài xã giao. Địa điểm cũng được chọn rất tốt, là một khu đèn mờ, đúng kiểu cách của KTV, nhưng bên trong lại nuôi không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giống như khu cung cấp thịt tươi.Lúc gọi điện thoại về nhà, hắn thật sự nghĩ tối nay không về nhà.Từ ban đầu thấp thỏm thăm dò, về sau lại biến thành nản lòng thoái chí, vốn dĩ trong lòng của cô thật sự không có hắn, tối hôm qua lại không kiềm chế được tính khí, lại làm cho mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ hơn.Kỳ thật hắn cũng không thích những loại hình như thế này, lúc trước hắn cũng chỉ ngồi có một chút rồi tìm một cái cớ ra về.Nhưng đêm nay hắn vẫn ngồi đến một giờ sáng, hắn mới từ KTV đi ra.Sau khi lên xe, lúc Tiểu Vương hỏi hắn đi đâu, hắn vốn dĩ định nói “Về công ty” nhưng không biết tại sao mở miệng lại phát ra hai chữ: “Về nhà.”

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Cô vốn tưởng rằng trước khi cô đi có thể cùng hắn sống những ngày bình yên tốt đẹp để lưu lại những hồi ức thật tốt đẹp này.Có điều như vậy cũng tốt… nếu như hắn thật sự đối xử tốt với cô như những ngày trước đây, cô làm sao nỡ rời xa hắn chứ?Tần Chỉ Ái rũ mi mắt, gác máy, nhìn tivi, tinh thần lại ở đâu đâu.Mãi cho đến đúng mười hai giờ khuya, Tần Chỉ Ái mới cảm thấy đói bụng, cô lại ăn đơn giản vài món đơn giản trong tủ lạnh, lấp đầy dạ dày.Trở lên lầu, Tần Chỉ Ái nhớ Cố Dư Sinh nói tối nay không về, quản gia cũng không có ở đây, cô cũng không cần phải trang điểm nữa, trực tiếp kéo rèm cửa sổ, tắt đèn bò lên giường.-Mấy ngày nay tâm tình của Cố Dư Sinh ngày một không tốt, mà người hiểu rõ điều đó nhất chính là Tiểu Vương.Hắn ở trong công ty có những phản ứng kia, so với mấy ngày nay hắn đi gặp khách hàng còn thần thánh hơn.Hai ngày trước có một nhà thầu hẹn gặp ở quán trà, bởi vì đối tác kẹt xe, đến muộn nửa phút, Cố Dư Sinh vừa thấy đối phương đến liền lập tức cầm hợp đồng xé thành nhiều mảnh trước mặt ông ta, không thèm thương lượng, quay đầu đi.Còn sáng hôm nay lúc đến công ty bị kẹt xe, ở phía trước có người thắng gấp, dẫn đến phía sau bị đụng phải. Kỳ thực chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng chủ xe kia lại bồi thường một cái giá không hợp lý, Cố Dư Sinh thấy chuyện như vậy liền bỗng nhiên xuống xe, mở cửa xe phía sau ngồi xuống, không biết nghĩ gì lại đạp chân ga, khiến đầu xe đều lõm vào.Tưởng chừng như vậy khi hắn vào công ty sẽ tốt lên một chút, không ngờ lại càng trầm trọng thêm, quả thật giống như thuốc súng vậy, thấy cái gì không hợp nhãn liền đá bay.Sáng sớm công ty đã ngột ngạt đến cực điểm, cả ngày chỉ cần mọi người nhìn thấy hắn liền lui chín mười bước, trốn được thì liền trốn thật xa.Có điều những ngày trước là Cố Dư Sinh giả vờ có tiệc bên ngoài, còn hôm nay hắn thật sự phải ra ngoài xã giao. Địa điểm cũng được chọn rất tốt, là một khu đèn mờ, đúng kiểu cách của KTV, nhưng bên trong lại nuôi không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giống như khu cung cấp thịt tươi.Lúc gọi điện thoại về nhà, hắn thật sự nghĩ tối nay không về nhà.Từ ban đầu thấp thỏm thăm dò, về sau lại biến thành nản lòng thoái chí, vốn dĩ trong lòng của cô thật sự không có hắn, tối hôm qua lại không kiềm chế được tính khí, lại làm cho mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ hơn.Kỳ thật hắn cũng không thích những loại hình như thế này, lúc trước hắn cũng chỉ ngồi có một chút rồi tìm một cái cớ ra về.Nhưng đêm nay hắn vẫn ngồi đến một giờ sáng, hắn mới từ KTV đi ra.Sau khi lên xe, lúc Tiểu Vương hỏi hắn đi đâu, hắn vốn dĩ định nói “Về công ty” nhưng không biết tại sao mở miệng lại phát ra hai chữ: “Về nhà.”

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Cô vốn tưởng rằng trước khi cô đi có thể cùng hắn sống những ngày bình yên tốt đẹp để lưu lại những hồi ức thật tốt đẹp này.Có điều như vậy cũng tốt… nếu như hắn thật sự đối xử tốt với cô như những ngày trước đây, cô làm sao nỡ rời xa hắn chứ?Tần Chỉ Ái rũ mi mắt, gác máy, nhìn tivi, tinh thần lại ở đâu đâu.Mãi cho đến đúng mười hai giờ khuya, Tần Chỉ Ái mới cảm thấy đói bụng, cô lại ăn đơn giản vài món đơn giản trong tủ lạnh, lấp đầy dạ dày.Trở lên lầu, Tần Chỉ Ái nhớ Cố Dư Sinh nói tối nay không về, quản gia cũng không có ở đây, cô cũng không cần phải trang điểm nữa, trực tiếp kéo rèm cửa sổ, tắt đèn bò lên giường.-Mấy ngày nay tâm tình của Cố Dư Sinh ngày một không tốt, mà người hiểu rõ điều đó nhất chính là Tiểu Vương.Hắn ở trong công ty có những phản ứng kia, so với mấy ngày nay hắn đi gặp khách hàng còn thần thánh hơn.Hai ngày trước có một nhà thầu hẹn gặp ở quán trà, bởi vì đối tác kẹt xe, đến muộn nửa phút, Cố Dư Sinh vừa thấy đối phương đến liền lập tức cầm hợp đồng xé thành nhiều mảnh trước mặt ông ta, không thèm thương lượng, quay đầu đi.Còn sáng hôm nay lúc đến công ty bị kẹt xe, ở phía trước có người thắng gấp, dẫn đến phía sau bị đụng phải. Kỳ thực chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng chủ xe kia lại bồi thường một cái giá không hợp lý, Cố Dư Sinh thấy chuyện như vậy liền bỗng nhiên xuống xe, mở cửa xe phía sau ngồi xuống, không biết nghĩ gì lại đạp chân ga, khiến đầu xe đều lõm vào.Tưởng chừng như vậy khi hắn vào công ty sẽ tốt lên một chút, không ngờ lại càng trầm trọng thêm, quả thật giống như thuốc súng vậy, thấy cái gì không hợp nhãn liền đá bay.Sáng sớm công ty đã ngột ngạt đến cực điểm, cả ngày chỉ cần mọi người nhìn thấy hắn liền lui chín mười bước, trốn được thì liền trốn thật xa.Có điều những ngày trước là Cố Dư Sinh giả vờ có tiệc bên ngoài, còn hôm nay hắn thật sự phải ra ngoài xã giao. Địa điểm cũng được chọn rất tốt, là một khu đèn mờ, đúng kiểu cách của KTV, nhưng bên trong lại nuôi không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giống như khu cung cấp thịt tươi.Lúc gọi điện thoại về nhà, hắn thật sự nghĩ tối nay không về nhà.Từ ban đầu thấp thỏm thăm dò, về sau lại biến thành nản lòng thoái chí, vốn dĩ trong lòng của cô thật sự không có hắn, tối hôm qua lại không kiềm chế được tính khí, lại làm cho mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ hơn.Kỳ thật hắn cũng không thích những loại hình như thế này, lúc trước hắn cũng chỉ ngồi có một chút rồi tìm một cái cớ ra về.Nhưng đêm nay hắn vẫn ngồi đến một giờ sáng, hắn mới từ KTV đi ra.Sau khi lên xe, lúc Tiểu Vương hỏi hắn đi đâu, hắn vốn dĩ định nói “Về công ty” nhưng không biết tại sao mở miệng lại phát ra hai chữ: “Về nhà.”

Chương 292: Em vẫn luôn uống thuốc này? (2)