Tác giả:

Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…

Chương 490: Tôi ở chung phòng với anh ấy (10)

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Tim cô giống như bị ai tàn nhẫn nắm lấy, dùng sức cấu xé, có đau đớn kịch liệt, có run rẩy sợ hãi truyền khắp toàn thân cô.Cô không kìm lòng được cuộn chặt người, chôn mặt vào trong chăn, lại đỏ vành mắt.Im hơi lặng tiếng khóc một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới mở màn hình điện thoại bật đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt lấy thẻ phòng bật điện.Bên trong phòng sáng choang, Tần Chỉ Ái không thích ứng kịp giơ tay lên che mắt, sau đó đứng yên một chút, liền đi vào nhà vệ sinh.Sau khi ra ngoài, Tần Chỉ Ái nấu một bình nước sôi, rót một ly nâng lên lòng bàn tay, vòng qua giường, đi đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, đi ra ban công lộ thiên.Đêm khuya ở vùng ngoại thành cực kỳ yên tĩnh.Tần Chỉ Ái nằm nhoài trên lan can, không tập trung nhìn cảnh đêm ở Sơn Trang.Có tiếng gió gầm rú qua, khiến cô lạnh thấu xương, Tần Chỉ Ái run cầm cập, cũng không muốn trở về phòng.Cô nâng ly nước đã nguội, bỗng nhiên thấy một luồng thuốc lá nhàn nhạt từ bên trái bay tới.Cô theo bản năng quay đầu một hồi, cách ban công của phòng bên nhìn qua một khe hở, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, cũng đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm xa xa, yên lặng hút thuốc, người đó không ai khác chính là Cố Dư Sinh.Không phải đã là ba giờ sáng rồi sao? Sao hắn còn ở trong phòng Tiểu Vương?Tần Chỉ Ái nghi hoặc nhíu mày, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đã hút hết, dập thuốc xong, hắn lại lấy một điếu khác, nhét vào miệng, lại bật lửa.Tần Chỉ Ái càng nhíu mày, cô như có thể đoán được chuyện gì, nhón chân lên, dùng sức ngước đầu qua thăm dò, quả nhiên nhìn thấy dưới chân hắn đã rải rác đầy những tàn thuốc dài ngắn khác nhau.Hắn vẫn nghiện thuốc như vậy sao?Tần Chỉ Ái mím môi, còn chưa kịp rụt đầu lại, Cố Dư Sinh đang đứng thẳng tắp dường như nhận thấy sự có mặt của cô, hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt của cô.Hắn như biết cô còn chưa ngủ, nhìn thấy cô cũng không có chút ngạc nhiên nào, ổn định cả người như cũ.Tần Chỉ Ái cũng có chút sửng sốt, có điều chưa đến ba giây, cô lại định thần, mở miệng chào hỏi: “Cố tổng.”Nghe thấy cô gọi, lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, sau đó mới liền cầm lại điếu thuốc ra khỏi miệng, lên tiếng: “Còn chưa ngủ?”“Vâng.” Cô cũng không thể nói, vì hắn mà cô mất ngủ, Tần Chỉ Ái dừng trong chốc lát, mở miệng: “Tôi đang xem phim trên tivi.”Hắn lại ngậm thuốc, trong miệng hàm hồ “A” một tiếng.Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì nữa, lại trầm mặc.Hai người không nói chuyện, trên ban công giống như không có người.Lại là một ngọn gió Bắc phong thổi tới, Tần Chỉ Ái lạnh đến nỗi bàn tay cầm ly nước cũng trở nên cứng đờ.Cô vừa định nói với Cố Dư Sinh rằng cô về phòng trước, hắn đang im lặng lại hơi ngước đầu, nhìn ánh sao lẻ loi ở chân trời, đột nhiên mở miệng, đúng lúc gió thổi tới khiến âm thanh phát ra có chút tán loạn: “Thư ký Tần, cho tôi một ly nước nóng đi.”“A, được ạ.” Tần Chỉ Ái vội vàng đồng ý, sau đó lại nói thêm một câu: “Chờ một chút.” Liền đẩy cửa trở vào phòng. 

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Tim cô giống như bị ai tàn nhẫn nắm lấy, dùng sức cấu xé, có đau đớn kịch liệt, có run rẩy sợ hãi truyền khắp toàn thân cô.Cô không kìm lòng được cuộn chặt người, chôn mặt vào trong chăn, lại đỏ vành mắt.Im hơi lặng tiếng khóc một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới mở màn hình điện thoại bật đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt lấy thẻ phòng bật điện.Bên trong phòng sáng choang, Tần Chỉ Ái không thích ứng kịp giơ tay lên che mắt, sau đó đứng yên một chút, liền đi vào nhà vệ sinh.Sau khi ra ngoài, Tần Chỉ Ái nấu một bình nước sôi, rót một ly nâng lên lòng bàn tay, vòng qua giường, đi đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, đi ra ban công lộ thiên.Đêm khuya ở vùng ngoại thành cực kỳ yên tĩnh.Tần Chỉ Ái nằm nhoài trên lan can, không tập trung nhìn cảnh đêm ở Sơn Trang.Có tiếng gió gầm rú qua, khiến cô lạnh thấu xương, Tần Chỉ Ái run cầm cập, cũng không muốn trở về phòng.Cô nâng ly nước đã nguội, bỗng nhiên thấy một luồng thuốc lá nhàn nhạt từ bên trái bay tới.Cô theo bản năng quay đầu một hồi, cách ban công của phòng bên nhìn qua một khe hở, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, cũng đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm xa xa, yên lặng hút thuốc, người đó không ai khác chính là Cố Dư Sinh.Không phải đã là ba giờ sáng rồi sao? Sao hắn còn ở trong phòng Tiểu Vương?Tần Chỉ Ái nghi hoặc nhíu mày, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đã hút hết, dập thuốc xong, hắn lại lấy một điếu khác, nhét vào miệng, lại bật lửa.Tần Chỉ Ái càng nhíu mày, cô như có thể đoán được chuyện gì, nhón chân lên, dùng sức ngước đầu qua thăm dò, quả nhiên nhìn thấy dưới chân hắn đã rải rác đầy những tàn thuốc dài ngắn khác nhau.Hắn vẫn nghiện thuốc như vậy sao?Tần Chỉ Ái mím môi, còn chưa kịp rụt đầu lại, Cố Dư Sinh đang đứng thẳng tắp dường như nhận thấy sự có mặt của cô, hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt của cô.Hắn như biết cô còn chưa ngủ, nhìn thấy cô cũng không có chút ngạc nhiên nào, ổn định cả người như cũ.Tần Chỉ Ái cũng có chút sửng sốt, có điều chưa đến ba giây, cô lại định thần, mở miệng chào hỏi: “Cố tổng.”Nghe thấy cô gọi, lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, sau đó mới liền cầm lại điếu thuốc ra khỏi miệng, lên tiếng: “Còn chưa ngủ?”“Vâng.” Cô cũng không thể nói, vì hắn mà cô mất ngủ, Tần Chỉ Ái dừng trong chốc lát, mở miệng: “Tôi đang xem phim trên tivi.”Hắn lại ngậm thuốc, trong miệng hàm hồ “A” một tiếng.Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì nữa, lại trầm mặc.Hai người không nói chuyện, trên ban công giống như không có người.Lại là một ngọn gió Bắc phong thổi tới, Tần Chỉ Ái lạnh đến nỗi bàn tay cầm ly nước cũng trở nên cứng đờ.Cô vừa định nói với Cố Dư Sinh rằng cô về phòng trước, hắn đang im lặng lại hơi ngước đầu, nhìn ánh sao lẻ loi ở chân trời, đột nhiên mở miệng, đúng lúc gió thổi tới khiến âm thanh phát ra có chút tán loạn: “Thư ký Tần, cho tôi một ly nước nóng đi.”“A, được ạ.” Tần Chỉ Ái vội vàng đồng ý, sau đó lại nói thêm một câu: “Chờ một chút.” Liền đẩy cửa trở vào phòng. 

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Tim cô giống như bị ai tàn nhẫn nắm lấy, dùng sức cấu xé, có đau đớn kịch liệt, có run rẩy sợ hãi truyền khắp toàn thân cô.Cô không kìm lòng được cuộn chặt người, chôn mặt vào trong chăn, lại đỏ vành mắt.Im hơi lặng tiếng khóc một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới mở màn hình điện thoại bật đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt lấy thẻ phòng bật điện.Bên trong phòng sáng choang, Tần Chỉ Ái không thích ứng kịp giơ tay lên che mắt, sau đó đứng yên một chút, liền đi vào nhà vệ sinh.Sau khi ra ngoài, Tần Chỉ Ái nấu một bình nước sôi, rót một ly nâng lên lòng bàn tay, vòng qua giường, đi đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, đi ra ban công lộ thiên.Đêm khuya ở vùng ngoại thành cực kỳ yên tĩnh.Tần Chỉ Ái nằm nhoài trên lan can, không tập trung nhìn cảnh đêm ở Sơn Trang.Có tiếng gió gầm rú qua, khiến cô lạnh thấu xương, Tần Chỉ Ái run cầm cập, cũng không muốn trở về phòng.Cô nâng ly nước đã nguội, bỗng nhiên thấy một luồng thuốc lá nhàn nhạt từ bên trái bay tới.Cô theo bản năng quay đầu một hồi, cách ban công của phòng bên nhìn qua một khe hở, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, cũng đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm xa xa, yên lặng hút thuốc, người đó không ai khác chính là Cố Dư Sinh.Không phải đã là ba giờ sáng rồi sao? Sao hắn còn ở trong phòng Tiểu Vương?Tần Chỉ Ái nghi hoặc nhíu mày, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đã hút hết, dập thuốc xong, hắn lại lấy một điếu khác, nhét vào miệng, lại bật lửa.Tần Chỉ Ái càng nhíu mày, cô như có thể đoán được chuyện gì, nhón chân lên, dùng sức ngước đầu qua thăm dò, quả nhiên nhìn thấy dưới chân hắn đã rải rác đầy những tàn thuốc dài ngắn khác nhau.Hắn vẫn nghiện thuốc như vậy sao?Tần Chỉ Ái mím môi, còn chưa kịp rụt đầu lại, Cố Dư Sinh đang đứng thẳng tắp dường như nhận thấy sự có mặt của cô, hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt của cô.Hắn như biết cô còn chưa ngủ, nhìn thấy cô cũng không có chút ngạc nhiên nào, ổn định cả người như cũ.Tần Chỉ Ái cũng có chút sửng sốt, có điều chưa đến ba giây, cô lại định thần, mở miệng chào hỏi: “Cố tổng.”Nghe thấy cô gọi, lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, sau đó mới liền cầm lại điếu thuốc ra khỏi miệng, lên tiếng: “Còn chưa ngủ?”“Vâng.” Cô cũng không thể nói, vì hắn mà cô mất ngủ, Tần Chỉ Ái dừng trong chốc lát, mở miệng: “Tôi đang xem phim trên tivi.”Hắn lại ngậm thuốc, trong miệng hàm hồ “A” một tiếng.Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì nữa, lại trầm mặc.Hai người không nói chuyện, trên ban công giống như không có người.Lại là một ngọn gió Bắc phong thổi tới, Tần Chỉ Ái lạnh đến nỗi bàn tay cầm ly nước cũng trở nên cứng đờ.Cô vừa định nói với Cố Dư Sinh rằng cô về phòng trước, hắn đang im lặng lại hơi ngước đầu, nhìn ánh sao lẻ loi ở chân trời, đột nhiên mở miệng, đúng lúc gió thổi tới khiến âm thanh phát ra có chút tán loạn: “Thư ký Tần, cho tôi một ly nước nóng đi.”“A, được ạ.” Tần Chỉ Ái vội vàng đồng ý, sau đó lại nói thêm một câu: “Chờ một chút.” Liền đẩy cửa trở vào phòng. 

Chương 490: Tôi ở chung phòng với anh ấy (10)