Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…
Chương 732: Chân tướng của tai nạn xe (2)
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… “Con đã hứa với Dư Sinh rồi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không rời xa anh ấy!”“Trừ phi con chết đi!”“Bằng không, sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cách con ở bên anh ấy!”Cố lão gia nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.Cháu trai không nói tiếng nào kéo cô ta đi đăng ký kết hôn, khiến ông phải hổ thẹn với Lương gia, tức giận dồn nén bao ngày xông thẳng lên đỉnh đầu khiến ông nhìn con bé bình tĩnh thong dong trước mặt mình càng không biết phải làm như thế nào, cả người liền đứng lên, chuẩn bị tát vào mặt Tần Chỉ Ái.Tần Chỉ Ái không ngờ Cố lão gia lại động thủ với mình như vậy, cô nhìn thấy bàn tay ông vung đến, cả người đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu óc lại trống rỗng, cô quên cả tránh né, liền nhắm mắt lại theo phản xạ.Nỗi đau trong dự đoán lại không có hạ xuống.Tần Chỉ Ái cau mày, hình như cảm giác của mình là đúng, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.Bầu không khí tức giận bừng bừng của cả hai bên lúc này lại bị một luồng khí lạnh ập tới.Má Trương đứng cách cô một bước chân, lúc này nhìn chằm chằm người bên cạnh Tần Chỉ Ái, cả người có chút lo sợ.Tần Chỉ Ái dừng lại một giây đồng hồ, trong chớp mắt mới hiểu ra, quay đầu nhìn theo hướng của má Trương.Cố Dư Sinh nhận được tin nhắn của cô xong, lập tức trở về, bây giờ hắn đứng cạnh cô, môi mím thành một đường, nắm lấy tay của Cố lão gia đang sắp quất về phía mặt cô, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Cố lão gia.Trên mặt Cố lão gia vẫn còn tức giận nồng nặc, ông không cho rằng Cố Dư Sinh sẽ xuất hiện vào lúc này nên trên mặt lại có chút kinh ngạc.Bầu không khí giống như bị đóng băng, bất động, trì trệ.Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi bằng một giọng rất trầm thấp: “Ông nội, vừa rồi ông muốn đánh cô ấy sao?”Có thể là do ngữ khí của Cố Dư Sinh quá mức dọa người, do dù là Cố lão gia cũng bị sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, muốn rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh.Sức tay Cố Dư Sinh nắm tay ông lại tăng thêm một chút, nhìn ông trừng trừng, lại hỏi từng chữ từng chữ lại lần nữa: “Ông nội, có phải vừa rồi ông muốn đánh cô ấy không?”Cố lão gia lúc này mới nhận ra được người đứng trước mặt ông lúc này là cháu trai của mình, sao có thể sợ nó, liền cực kỳ tức giận trả lời: “Phải”“Đùng!” Âm thanh này phát ra hầu như là cùng một lúc với câu trả lời của ông.Lúc này Tần Chỉ Ái cảm nhận giống như là có một bàn tay quật lên mặt cô vậy, cô sợ đến nỗi đứng lên theo phản xạ có điều kiện, nhìn tình cảnh đó, bờ môi động nhiều lần cũng không nói nổi tiếng nào.Má Trương đứng đó không xa bị hù đến nỗi vội vàng lùi về phía sau một bước, sau đó lại bước về phía trước một bước, cuối cùng nắm chặt vạt áo của mình, không biết làm sao nhìn chằm chằm hai ông cháu trước mặt mình, lắp ba lắp bắp nói vài chữ: “Cố lão gia, thiếu, thiếu gia…”Cố Dư Sinh và Cố lão gia giống như không nghe thấy bà nói gì vậy, bọn họ cùng đứng lên, nhìn đối phương không chớp mắt.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… “Con đã hứa với Dư Sinh rồi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không rời xa anh ấy!”“Trừ phi con chết đi!”“Bằng không, sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cách con ở bên anh ấy!”Cố lão gia nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.Cháu trai không nói tiếng nào kéo cô ta đi đăng ký kết hôn, khiến ông phải hổ thẹn với Lương gia, tức giận dồn nén bao ngày xông thẳng lên đỉnh đầu khiến ông nhìn con bé bình tĩnh thong dong trước mặt mình càng không biết phải làm như thế nào, cả người liền đứng lên, chuẩn bị tát vào mặt Tần Chỉ Ái.Tần Chỉ Ái không ngờ Cố lão gia lại động thủ với mình như vậy, cô nhìn thấy bàn tay ông vung đến, cả người đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu óc lại trống rỗng, cô quên cả tránh né, liền nhắm mắt lại theo phản xạ.Nỗi đau trong dự đoán lại không có hạ xuống.Tần Chỉ Ái cau mày, hình như cảm giác của mình là đúng, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.Bầu không khí tức giận bừng bừng của cả hai bên lúc này lại bị một luồng khí lạnh ập tới.Má Trương đứng cách cô một bước chân, lúc này nhìn chằm chằm người bên cạnh Tần Chỉ Ái, cả người có chút lo sợ.Tần Chỉ Ái dừng lại một giây đồng hồ, trong chớp mắt mới hiểu ra, quay đầu nhìn theo hướng của má Trương.Cố Dư Sinh nhận được tin nhắn của cô xong, lập tức trở về, bây giờ hắn đứng cạnh cô, môi mím thành một đường, nắm lấy tay của Cố lão gia đang sắp quất về phía mặt cô, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Cố lão gia.Trên mặt Cố lão gia vẫn còn tức giận nồng nặc, ông không cho rằng Cố Dư Sinh sẽ xuất hiện vào lúc này nên trên mặt lại có chút kinh ngạc.Bầu không khí giống như bị đóng băng, bất động, trì trệ.Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi bằng một giọng rất trầm thấp: “Ông nội, vừa rồi ông muốn đánh cô ấy sao?”Có thể là do ngữ khí của Cố Dư Sinh quá mức dọa người, do dù là Cố lão gia cũng bị sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, muốn rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh.Sức tay Cố Dư Sinh nắm tay ông lại tăng thêm một chút, nhìn ông trừng trừng, lại hỏi từng chữ từng chữ lại lần nữa: “Ông nội, có phải vừa rồi ông muốn đánh cô ấy không?”Cố lão gia lúc này mới nhận ra được người đứng trước mặt ông lúc này là cháu trai của mình, sao có thể sợ nó, liền cực kỳ tức giận trả lời: “Phải”“Đùng!” Âm thanh này phát ra hầu như là cùng một lúc với câu trả lời của ông.Lúc này Tần Chỉ Ái cảm nhận giống như là có một bàn tay quật lên mặt cô vậy, cô sợ đến nỗi đứng lên theo phản xạ có điều kiện, nhìn tình cảnh đó, bờ môi động nhiều lần cũng không nói nổi tiếng nào.Má Trương đứng đó không xa bị hù đến nỗi vội vàng lùi về phía sau một bước, sau đó lại bước về phía trước một bước, cuối cùng nắm chặt vạt áo của mình, không biết làm sao nhìn chằm chằm hai ông cháu trước mặt mình, lắp ba lắp bắp nói vài chữ: “Cố lão gia, thiếu, thiếu gia…”Cố Dư Sinh và Cố lão gia giống như không nghe thấy bà nói gì vậy, bọn họ cùng đứng lên, nhìn đối phương không chớp mắt.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… “Con đã hứa với Dư Sinh rồi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không rời xa anh ấy!”“Trừ phi con chết đi!”“Bằng không, sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cách con ở bên anh ấy!”Cố lão gia nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.Cháu trai không nói tiếng nào kéo cô ta đi đăng ký kết hôn, khiến ông phải hổ thẹn với Lương gia, tức giận dồn nén bao ngày xông thẳng lên đỉnh đầu khiến ông nhìn con bé bình tĩnh thong dong trước mặt mình càng không biết phải làm như thế nào, cả người liền đứng lên, chuẩn bị tát vào mặt Tần Chỉ Ái.Tần Chỉ Ái không ngờ Cố lão gia lại động thủ với mình như vậy, cô nhìn thấy bàn tay ông vung đến, cả người đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu óc lại trống rỗng, cô quên cả tránh né, liền nhắm mắt lại theo phản xạ.Nỗi đau trong dự đoán lại không có hạ xuống.Tần Chỉ Ái cau mày, hình như cảm giác của mình là đúng, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.Bầu không khí tức giận bừng bừng của cả hai bên lúc này lại bị một luồng khí lạnh ập tới.Má Trương đứng cách cô một bước chân, lúc này nhìn chằm chằm người bên cạnh Tần Chỉ Ái, cả người có chút lo sợ.Tần Chỉ Ái dừng lại một giây đồng hồ, trong chớp mắt mới hiểu ra, quay đầu nhìn theo hướng của má Trương.Cố Dư Sinh nhận được tin nhắn của cô xong, lập tức trở về, bây giờ hắn đứng cạnh cô, môi mím thành một đường, nắm lấy tay của Cố lão gia đang sắp quất về phía mặt cô, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Cố lão gia.Trên mặt Cố lão gia vẫn còn tức giận nồng nặc, ông không cho rằng Cố Dư Sinh sẽ xuất hiện vào lúc này nên trên mặt lại có chút kinh ngạc.Bầu không khí giống như bị đóng băng, bất động, trì trệ.Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi bằng một giọng rất trầm thấp: “Ông nội, vừa rồi ông muốn đánh cô ấy sao?”Có thể là do ngữ khí của Cố Dư Sinh quá mức dọa người, do dù là Cố lão gia cũng bị sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, muốn rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh.Sức tay Cố Dư Sinh nắm tay ông lại tăng thêm một chút, nhìn ông trừng trừng, lại hỏi từng chữ từng chữ lại lần nữa: “Ông nội, có phải vừa rồi ông muốn đánh cô ấy không?”Cố lão gia lúc này mới nhận ra được người đứng trước mặt ông lúc này là cháu trai của mình, sao có thể sợ nó, liền cực kỳ tức giận trả lời: “Phải”“Đùng!” Âm thanh này phát ra hầu như là cùng một lúc với câu trả lời của ông.Lúc này Tần Chỉ Ái cảm nhận giống như là có một bàn tay quật lên mặt cô vậy, cô sợ đến nỗi đứng lên theo phản xạ có điều kiện, nhìn tình cảnh đó, bờ môi động nhiều lần cũng không nói nổi tiếng nào.Má Trương đứng đó không xa bị hù đến nỗi vội vàng lùi về phía sau một bước, sau đó lại bước về phía trước một bước, cuối cùng nắm chặt vạt áo của mình, không biết làm sao nhìn chằm chằm hai ông cháu trước mặt mình, lắp ba lắp bắp nói vài chữ: “Cố lão gia, thiếu, thiếu gia…”Cố Dư Sinh và Cố lão gia giống như không nghe thấy bà nói gì vậy, bọn họ cùng đứng lên, nhìn đối phương không chớp mắt.