Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…
Chương 740: Chân tướng của tai nạn xe (10)
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Sau đó Cố Dư Sinh liền nghe thấy tiếng Cố lão gia chống gậy đi tiếp, có thể là do tức giận, ông dùng sức đóng cửa rất mạnh.Ông nhiều lần nhìn đến bức hình, vậy chứng tỏ ông thật sự rất muốn xem hình, nếu Tiểu Ái để quên túi ở chỗ này, hắn và Tiểu Ái đi một vòng, có thể ông sẽ đến coi mà không sợ mất mặt, như vậy ông cũng chỉ có thể lựa chọn nhìn lén.Nhưng ông lại không thể nhìn lén trước mặt Lương Đậu Khấu, đến lúc đó tất nhiên sẽ tìm một cái cớ, để Lương Đậu Khấu rời khỏi nhà cũ, Lương Đậu Khấu ở lại đây, lại hại mắt của vợ hắn...Cố Dư Sinh suy tính một chút, lại đợi đến khi Cố lão gia ra khỏi nhà vệ sinh, mới quay đầu nói với ông: “Ông nội, Tiểu Ái hơi mệt, con đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi một chút.”Tần Chỉ Ái thật sự không mệt, chỉ là Lương Đậu Khấu ở đây, Cố lão gia cũng vẫn cứ lạnh lùng với cô, cô vẫn có chút buồn, nhưng nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng dậy kéo mình lên lầu, liền theo ý hắn.Vào phòng ngủ xong, Cố Dư Sinh giả vờ như muốn hút thuốc ra ban công đứng, hắn còn chưa hút được hai điếu, liền thấy Lương Đậu Khấu đứng trong viện chào tạm biệt ông.Nhàn nhã thở khói, khói thuốc vừa tan hết, Cố lão gia đã quay vào trong nhà.Hắn đứng trên ban công nửa phút, suy đoán trong bụng lúc này sẽ có người canh trong phòng khách không còn ai. Lúc này hắn mới dập thuốc, nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi uống ly nước.” sau đó lập tức ra khỏi phòng.Lúc hắn xuống cầu thang, nhìn xuống phòng khách qua lan can, đúng như dự đoán lúc này Cố lão gia đang giống như kẻ trộm vậy, tay ông đang duỗi về phía túi của Tần Chỉ Ái.Lúc sắp với đến túi, không thể dễ dàng bỏ qua cho ông, Cố Dư Sinh thấy tay ông vừa đụng đến dây kéo liền ho khan một tiếng, sau đó hắn nhìn thấy ông giống như bị điện giật vậy, phản xạ có điều kiện lùi về phía sau hai bước, lại ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên ghế sofa, nhìn thẳng tv.Cố Dư Sinh nín cười xuống lầu, lúc đi ngang qua cũng khai báo với ông một câu: “Tiểu Ái muốn uống nước.”Khuôn mặt của Cố lão gia lạnh lùng không lên tiếng.Cố Dư Sinh rót một ly nước, lại nhanh chóng quay lên lầu, lần này hắn lại không vào phòng mà len lén quan sát Cố lão gia.Cố lão gia nhìn quanh hai vòng, thấy không có ai, lại đứng dậy, chạy vội tới trước túi của Tần Chỉ Ái.Lần này Cố Dư Sinh không nhanh chóng làm ồn mà chờ đến khi ông mở được dây kéo túi ra, hắn mới dùng sức ho một tiếng.Sau đó Cố Dư Sinh vui rạo rực nhìn Cố lão gia luống cuống, tay chân cất túi, sau đó lại từ từ đi xuống lầu, sau đó lại nhìn thấy Cố lão gia đang nén giận rất rõ ràng, hắn liền nói với ông: “Con cũng muốn uống nước.”Cũng như vậy, lần tiếp theo Cố Dư Sinh chờ đến khi đầu ngón tay ông vừa đụng đến bức ảnh liền vừa từ từ đi xuống lầu vừa giả bộ lấy điện thoại ra nghe, lại nói gì đó vào điện thoại.TayCố lão gia run lên, sau đó nhanh chóng bỏ hình vào trong túi, kéo dây kéo, lại ngồi về vị trí ban đầu.Lần thứ ba Cố Dư Sinh xuất hiện Cố lão gia lại khó chịu đến nỗi hỏi ra: “Lại muốn uống nước sao?”“Không, cháu giúp Tiểu Ái lấy điện thoại di động.” Cố Dư Sinh vừa trả lời vừa từ từ nhấc chiếc túi mà Cố lão gia nhìn kỹ, ông muốn nói gì lại thôi, lên lầu.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Sau đó Cố Dư Sinh liền nghe thấy tiếng Cố lão gia chống gậy đi tiếp, có thể là do tức giận, ông dùng sức đóng cửa rất mạnh.Ông nhiều lần nhìn đến bức hình, vậy chứng tỏ ông thật sự rất muốn xem hình, nếu Tiểu Ái để quên túi ở chỗ này, hắn và Tiểu Ái đi một vòng, có thể ông sẽ đến coi mà không sợ mất mặt, như vậy ông cũng chỉ có thể lựa chọn nhìn lén.Nhưng ông lại không thể nhìn lén trước mặt Lương Đậu Khấu, đến lúc đó tất nhiên sẽ tìm một cái cớ, để Lương Đậu Khấu rời khỏi nhà cũ, Lương Đậu Khấu ở lại đây, lại hại mắt của vợ hắn...Cố Dư Sinh suy tính một chút, lại đợi đến khi Cố lão gia ra khỏi nhà vệ sinh, mới quay đầu nói với ông: “Ông nội, Tiểu Ái hơi mệt, con đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi một chút.”Tần Chỉ Ái thật sự không mệt, chỉ là Lương Đậu Khấu ở đây, Cố lão gia cũng vẫn cứ lạnh lùng với cô, cô vẫn có chút buồn, nhưng nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng dậy kéo mình lên lầu, liền theo ý hắn.Vào phòng ngủ xong, Cố Dư Sinh giả vờ như muốn hút thuốc ra ban công đứng, hắn còn chưa hút được hai điếu, liền thấy Lương Đậu Khấu đứng trong viện chào tạm biệt ông.Nhàn nhã thở khói, khói thuốc vừa tan hết, Cố lão gia đã quay vào trong nhà.Hắn đứng trên ban công nửa phút, suy đoán trong bụng lúc này sẽ có người canh trong phòng khách không còn ai. Lúc này hắn mới dập thuốc, nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi uống ly nước.” sau đó lập tức ra khỏi phòng.Lúc hắn xuống cầu thang, nhìn xuống phòng khách qua lan can, đúng như dự đoán lúc này Cố lão gia đang giống như kẻ trộm vậy, tay ông đang duỗi về phía túi của Tần Chỉ Ái.Lúc sắp với đến túi, không thể dễ dàng bỏ qua cho ông, Cố Dư Sinh thấy tay ông vừa đụng đến dây kéo liền ho khan một tiếng, sau đó hắn nhìn thấy ông giống như bị điện giật vậy, phản xạ có điều kiện lùi về phía sau hai bước, lại ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên ghế sofa, nhìn thẳng tv.Cố Dư Sinh nín cười xuống lầu, lúc đi ngang qua cũng khai báo với ông một câu: “Tiểu Ái muốn uống nước.”Khuôn mặt của Cố lão gia lạnh lùng không lên tiếng.Cố Dư Sinh rót một ly nước, lại nhanh chóng quay lên lầu, lần này hắn lại không vào phòng mà len lén quan sát Cố lão gia.Cố lão gia nhìn quanh hai vòng, thấy không có ai, lại đứng dậy, chạy vội tới trước túi của Tần Chỉ Ái.Lần này Cố Dư Sinh không nhanh chóng làm ồn mà chờ đến khi ông mở được dây kéo túi ra, hắn mới dùng sức ho một tiếng.Sau đó Cố Dư Sinh vui rạo rực nhìn Cố lão gia luống cuống, tay chân cất túi, sau đó lại từ từ đi xuống lầu, sau đó lại nhìn thấy Cố lão gia đang nén giận rất rõ ràng, hắn liền nói với ông: “Con cũng muốn uống nước.”Cũng như vậy, lần tiếp theo Cố Dư Sinh chờ đến khi đầu ngón tay ông vừa đụng đến bức ảnh liền vừa từ từ đi xuống lầu vừa giả bộ lấy điện thoại ra nghe, lại nói gì đó vào điện thoại.TayCố lão gia run lên, sau đó nhanh chóng bỏ hình vào trong túi, kéo dây kéo, lại ngồi về vị trí ban đầu.Lần thứ ba Cố Dư Sinh xuất hiện Cố lão gia lại khó chịu đến nỗi hỏi ra: “Lại muốn uống nước sao?”“Không, cháu giúp Tiểu Ái lấy điện thoại di động.” Cố Dư Sinh vừa trả lời vừa từ từ nhấc chiếc túi mà Cố lão gia nhìn kỹ, ông muốn nói gì lại thôi, lên lầu.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Sau đó Cố Dư Sinh liền nghe thấy tiếng Cố lão gia chống gậy đi tiếp, có thể là do tức giận, ông dùng sức đóng cửa rất mạnh.Ông nhiều lần nhìn đến bức hình, vậy chứng tỏ ông thật sự rất muốn xem hình, nếu Tiểu Ái để quên túi ở chỗ này, hắn và Tiểu Ái đi một vòng, có thể ông sẽ đến coi mà không sợ mất mặt, như vậy ông cũng chỉ có thể lựa chọn nhìn lén.Nhưng ông lại không thể nhìn lén trước mặt Lương Đậu Khấu, đến lúc đó tất nhiên sẽ tìm một cái cớ, để Lương Đậu Khấu rời khỏi nhà cũ, Lương Đậu Khấu ở lại đây, lại hại mắt của vợ hắn...Cố Dư Sinh suy tính một chút, lại đợi đến khi Cố lão gia ra khỏi nhà vệ sinh, mới quay đầu nói với ông: “Ông nội, Tiểu Ái hơi mệt, con đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi một chút.”Tần Chỉ Ái thật sự không mệt, chỉ là Lương Đậu Khấu ở đây, Cố lão gia cũng vẫn cứ lạnh lùng với cô, cô vẫn có chút buồn, nhưng nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng dậy kéo mình lên lầu, liền theo ý hắn.Vào phòng ngủ xong, Cố Dư Sinh giả vờ như muốn hút thuốc ra ban công đứng, hắn còn chưa hút được hai điếu, liền thấy Lương Đậu Khấu đứng trong viện chào tạm biệt ông.Nhàn nhã thở khói, khói thuốc vừa tan hết, Cố lão gia đã quay vào trong nhà.Hắn đứng trên ban công nửa phút, suy đoán trong bụng lúc này sẽ có người canh trong phòng khách không còn ai. Lúc này hắn mới dập thuốc, nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi uống ly nước.” sau đó lập tức ra khỏi phòng.Lúc hắn xuống cầu thang, nhìn xuống phòng khách qua lan can, đúng như dự đoán lúc này Cố lão gia đang giống như kẻ trộm vậy, tay ông đang duỗi về phía túi của Tần Chỉ Ái.Lúc sắp với đến túi, không thể dễ dàng bỏ qua cho ông, Cố Dư Sinh thấy tay ông vừa đụng đến dây kéo liền ho khan một tiếng, sau đó hắn nhìn thấy ông giống như bị điện giật vậy, phản xạ có điều kiện lùi về phía sau hai bước, lại ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên ghế sofa, nhìn thẳng tv.Cố Dư Sinh nín cười xuống lầu, lúc đi ngang qua cũng khai báo với ông một câu: “Tiểu Ái muốn uống nước.”Khuôn mặt của Cố lão gia lạnh lùng không lên tiếng.Cố Dư Sinh rót một ly nước, lại nhanh chóng quay lên lầu, lần này hắn lại không vào phòng mà len lén quan sát Cố lão gia.Cố lão gia nhìn quanh hai vòng, thấy không có ai, lại đứng dậy, chạy vội tới trước túi của Tần Chỉ Ái.Lần này Cố Dư Sinh không nhanh chóng làm ồn mà chờ đến khi ông mở được dây kéo túi ra, hắn mới dùng sức ho một tiếng.Sau đó Cố Dư Sinh vui rạo rực nhìn Cố lão gia luống cuống, tay chân cất túi, sau đó lại từ từ đi xuống lầu, sau đó lại nhìn thấy Cố lão gia đang nén giận rất rõ ràng, hắn liền nói với ông: “Con cũng muốn uống nước.”Cũng như vậy, lần tiếp theo Cố Dư Sinh chờ đến khi đầu ngón tay ông vừa đụng đến bức ảnh liền vừa từ từ đi xuống lầu vừa giả bộ lấy điện thoại ra nghe, lại nói gì đó vào điện thoại.TayCố lão gia run lên, sau đó nhanh chóng bỏ hình vào trong túi, kéo dây kéo, lại ngồi về vị trí ban đầu.Lần thứ ba Cố Dư Sinh xuất hiện Cố lão gia lại khó chịu đến nỗi hỏi ra: “Lại muốn uống nước sao?”“Không, cháu giúp Tiểu Ái lấy điện thoại di động.” Cố Dư Sinh vừa trả lời vừa từ từ nhấc chiếc túi mà Cố lão gia nhìn kỹ, ông muốn nói gì lại thôi, lên lầu.